Mười ngày trước Lâm Lạc vẫn chỉ mới vừa vào Tiên Thiên đại thừa cảnh, nháy mắt này rõ ràng đến được Tiên Thiên thập trọng thiên, tiến cảnh yêu nghiệt như vậy cho dù là những lão quái vật như Mộ Dung Khải cũng mất đi năng lực suy nghĩ.
Lâm Đa Lộc cười thầm không thôi, thầm nghĩ lão phu mỗi một lần thấy tiểu tử kia đều bị sợ gần chết, hiện tại cũng nên đến phiên những người khác!
- Lâm Lạc ca ca…
Mộ Dung Tiêm Tiêm giống như một con Hồ Điệp chạy tới, tràn đầy thiếu nữ ngây thơ, mê người cực kỳ. Nàng ngọt ngào nhìn xem Lâm Lạc nói:
- Ngươi ngoại trừ Tú Nghiên Đan cùng Trú Nhan Đan, còn có thể luyện chế đan dược gì nữa không?
Lâm Lạc đối với nàng cười nhạt một tiếng, thiếu nữ này nhìn như khờ dại, kỳ thật tâm tư cũng không thể xem thường! Cái này cũng bình thường, nàng xuất thân Hoàng thất, lại há có thể đầu óc ngu si! Bởi vậy, hắn tự nhiên sẽ không đối với Mộ Dung Tiêm Tiêm thổ lộ cái gì.
Mộ Dung Tiêm Tiêm cũng không chịu bỏ qua, chính là dính ở bên cạnh Lâm Lạc, ngôn ngữ ra vẻ khờ dại, cũng nhiều lần dò hỏi chi tiết của Lâm Lạc.
Lâm Dao Hương dần dần biểu hiện vẻ không kiên nhẫn nói:
- Tiêm Tiêm, người Ngô gia sắp đến rồi! nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
- Dao Hương tỷ tỷ, có phải là yêu mến Lâm Lạc ca ca không?
Mộ Dung Tiêm Tiêm nhìn như khờ dại hỏi.
Lâm Dao Hương lập tức khuôn mặt đỏ lên nói:
- Đừng vội nói bậy!
- Hì hì!
Mộ Dung Tiêm Tiêm ngây thơ cười cười, nhìn sắc mặt bọn người Lâm Thiên Vũ tái nhợt, một bên quay đầu lại bước đi, một bên kêu lên:
- Vậy nhân gia liền đem Lâm Lạc ca ca trả lại cho Dao Hương tỷ tỷ a!
Lâm Lạc cũng nhìn tới bọn người Lâm Thiên Vũ, trong nội tâm không khỏi thở dài người trong hoàng thất này quả nhiên không có một người nào, không có một cái nào là đèn đã cạn dầu, nhẹ nhàng mấy câu đã châm ngòi ly gián bọn người Lâm Thiên Vũ ghen ghét!
Bất quá Lâm Lạc cũng không có cái gì gọi là, hắn làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, những người khác đối đãi hắn như thế nào lại có ngại gì?
Hơn nữa, có Mộ Dung Tiêm Tiêm châm ngòi hay không đều không có gì bất đồng, bọn người Lâm Thiên Vũ đã sớm đối với hắn ghen ghét ghi hận !
Không được người ghen là bất tài!
Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, nếu ai không phục, một quyền đánh bay!
Không bao lâu, nhân mã của Ngô gia san san đến chậm, vài Ngô gia đại lão đi ở phía trước chứng kiến Lâm Lạc, con ngươi đồng thời xiết chặt, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Tiên Thiên Đại Viên Mãn Cảnh!
Làm sao có thể!
Mộ Dung Khải thân là chủ nhân, mở miệng nói:
- Mọi người đến đông đủ, vậy thì bắt đầu a! Tứ đại gia tộc đồng thời xác định mười nhân viên, sau đó lại rút thăm quyết định đối thủ!
- Ân!
Vài vị đại lão đối thoại, những người khác tự nhiên chỉ có ở một bên lắng nghe, rất nhanh, tứ phương đều viết xong thứ tự xuất trận của mười nhân viên, đồng thời phân tán, miễn cho có nhà ai làm bừa, tránh đi cường địch.
Lâm Lạc được an bài ở một hồi xuất chiến cuối cùng. Thông thường mà nói, đệ tử được gia tộc đặt danh ở cuối cùng xuất hiện, bản thân chính là một loại tự tin. Mà trên thực tế, Ngô gia, Tôn gia đều tránh cho tử đệ gia tộc mạnh nhất xuất hiện ở một hồi cuối cùng, chỉ có Mộ Dung Hoàng thất mới đưa nhân tuyển cường đại nhất bọn họ là Mộ Dung Bạch đặt ở cuối cùng mới xuất hiện.
Đây là Hoàng thất tôn nghiêm của bọn hắn!
Tuy Tứ đại gia tộc ngang hàng, nhưng lực lượng Hoàng thất một mực hơi chiếm thượng phong, là thủ lĩnh thực tế của tứ đại gia tộc. Bởi vậy, bọn họ đem nhân tuyển cường đại nhất của mình an bài ở cuối cùng xuất hiện, đây là một loại tự tin cường đại.
Sau khi nhân tuyển quyết định, trận đấu vòng thứ nhất lập tức bắt đầu.
Trận thứ nhất này đồng dạng trọng yếu, có thể phát ra tác dụng phấn chấn quân tâm. Mà ở phương diện này, Lâm gia quá chiếm ưu thế, hai Tiên Thiên Đại Viên Mãn Cảnh, một đệ tử Tiên Thiên Cửu Trọng Thiên, làm cho gia tộc ở bài binh bố trận có vẻ không thong dong.
Lâm gia phái ra đệ nhất nhân chính là Lâm Thiên Vũ, trải qua rút thăm, đối thủ của hắn là người Ngô gia, mà Mộ Dung cùng Tôn gia bắt đầu từng đôi chém giết. Cuộc tranh tài rất nhanh rơi xuống màn che, Lâm Thiên Vũ dùng thực lực tuyệt đối chiếm thắng đại biểu Ngô gia, cũng đồng dạng thoải mái đánh bại người thắng ở trận Mộ Dung cùng Tôn gia, Lâm gia lấy được danh ngạch ngoài mức thứ nhất.
Đợt thứ hai, vòng thứ ba. . . một cái danh ngạch tiếp theo một cái danh ngạch được xác định, chín vòng luân chiến trước, ngoại trừ Lâm Thiên Vũ cùng Lâm Dao Hương là thay gia tộc đạt được một cái danh ngạch ra, bảy cuộc tranh tài khác toàn bộ dùng thất bại chấm dứt.
Cái này cũng rất bình thường, dù sao đây là tứ gia chi tranh, bắt được hai cái danh ngạch chính là giữ gốc, nhiều hơn một cái nữa chính là lợi nhuận. Trước mắt, Lâm, Ngô, Tôn tam gia đều là lấy đến hai cái danh ngạch, Mộ Dung thị thì là lấy được ba cái.
Mộ Dung Bạch mạnh nhất còn không có xuất hiện, đủ thấy Mộ Dung thị xác thực một chi siêu quần xuất chúng, lần này nếu không có Lâm Lạc cường thế quật khởi, Mộ Dung gia chiếm cứ bốn cái danh ngạch đó là không hề ngoài ý muốn.
Trận đầu Lâm Lạc chiến đấu đối thủ là người Tôn gia, tu vi Tiên Thiên thất trọng thiên, bị hắn một quyền oanh gục xuống. Mà Mộ Dung Bạch cũng đã gọn gàng đánh bại người Ngô gia, một danh ngạch cuối cùng để cho hai người thắng bọn họ đến quyết định.
Không có yêu cầu nghỉ ngơi, Lâm Lạc cùng Mộ Dung Bạch đồng thời đứng ở trước mặt đối phương, bầu không khí thoáng cái trở nên cứng lại.
Hai người đều là Tiên Thiên Đại Viên Mãn Cảnh, là người nổi bật trong một đời tuổi trẻ, song phương phen này giao phong tất nhiên là vô cùng kịch liệt!
- Bắt đầu đi!
Mộ Dung Khải nhàn nhạt nói ra.
- Nộ Thiên Đao!
Mộ Dung Bạch không nói hai lời, đã là đem pháp khí của mình lấy ra, đây là một thanh trường đao cực đại dài đến hơn một trượng, toàn thân đen kịt, ẩn ẩn có oán khí đen nhánh quấn quanh, trong lúc hắn huy động đó phát ra thanh âm bách quỷ khóc gào quỷ dị!
Lâm Lạc thét dài một tiếng, đồng dạng tế ra Trảm Nguyệt Kiếm, tay trái cầm kiếm hướng lên, "Đinh", thoáng cái đem đao thế của đối phương chống chọi, đồng thời hữu quyền vung lên, hướng Mộ Dung Bạch đánh tới.
Mộ Dung Bạch đồng dạng bày tay trái chém ra, nghênh hướng hữu quyền của Lâm Lạc!
Đại đao đối trường kiếm, bày tay trái đối hữu quyền!
Bùm!
Một tiếng chấn động kịch liệt, thân hình của Lâm Lạc cùng Mộ Dung Bạch đồng thời đẩy lui, song phương đều là dưới chân một điểm, sau đó liền hướng đối phương giết tới.
Lần đầu tiên giao phong, dùng song phương cân sức ngang tài mà xong việc.
- Ân!
Đại lão Lâm, Ngô, Tôn tam gia đồng thời mục quang ngưng tụ, cao thủ như bọn họ tự nhiên có khả năng nhạy cảm cảm ứng được thiên địa linh khí biến hóa.
- Mộ Dung Bạch là song hệ cùng tu?
Mộ Dung Khải lộ ra một vòng tiếu dung nhàn nhạt nói:
- Cùng Lâm gia tiểu tử đồng dạng thôi!
Tuy nghe hắn nói phong khinh vân đạm, nhưng đại lão của Lâm, Tôn, Ngô tam gia đều là sắc mặt ngưng trọng. Song hệ cùng tu, ý nghĩa tuyệt đối nghiền áp vũ giả cùng cảnh giới đơn tu, nhưng song hệ cùng tu trả một cái giá lớn cũng sẽ vượt xa chuyên tu một hệ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...