- Lưu huynh, ngươi đây chính là rơi xuống trọng bản ah! Tầng đá của khối Thần Thạch này chí ít có
200 triệu năm lịch sử trở lên, nếu trong đó có Thần tinh mà nói, vậy
chất chứa pháp tắc tất nhiên cũng diễn hóa được tương đương hoàn thiện
rồi!
Vương Bình cũng động dung nói ra.
- Ha ha, bỏ ra một ngàn khối hạ phẩm Thần tinh mua về, muốn thử xem vận may!
Lưu Khuê nói ra.
Nam Cung Hạo nhướng mày nói:
- Lưu huynh xuất ra khối Thần Thạch này làm tiền đặt cược, chúng ta cũng chỉ có thể thêm chút ít tiền đặt cược rồi!
Tuyết Dực Thiền tơ cùng Chu Lan Ngọc quả giá trị tối đa là hai ba khối
hạ phẩm Thần tinh, cũng chính là một năm bổng lộc của Sơ Vị Thần, cùng
Thần Thạch giá trị một ngàn hạ phẩm Thần tinh là kém quá lớn.
- Được rồi, được rồi!
Lưu Khuê khoát tay áo.
- Tuy khối Thần Thạch này lịch sử đã lâu, nhưng trong đó có Thần tinh
hay không lại là hai chuyện, mười thạch chín không. Cái này của ta nói
không chừng là trôi theo dòng nước! Cái đồ chơi này nếu thật có thể cắt
ra thượng phẩm thậm chí cực phẩm Thần tinh, vậy giá trị không thể đánh
giá, nếu cắt ra chỉ là một đống da đá, lại so với Thạch Đầu dưới chân
chúng ta còn khác sao!
Nhưng một câu kế tiếp lại lộ ra ngoài cách nghĩ chân thật của hắn:
- Hơn nữa, dù sao con của ta là thắng định rồi, muốn thắng các ngươi một ngàn khối Thần tinh, các ngươi không cùng ta dốc sức liều mạng mới lạ?
Mọi người không khỏi mỉm cười, thằng này thật sự là tràn đầy tự tin ah.
Lại Tuyết Dung thối lui đến bên cạnh phụ thân nói:
- Phụ thân, ngươi cũng cầm tiền đặt cược đi ra ah!
Lại Tương Thành không khỏi trừng mắt liếc nhìn nàng, trách mắng:
- Không được ẩu tả!
Đây là cho nàng chọn tế, trong Tam gia khẳng định phải có một nhà trổ
hết tài năng, vậy Lại Tương Thành còn hạ tiền đặt cược mà nói không phải thua chắc sao? Mà nếu hắn thắng vậy thì càng thêm bất thường rồi,
chẳng phải là nói Tam gia không có một nhà nào có thể lấy dâu sao?
Cái này Lại Tuyết Dung không phải ẩu tả lại là cái gì?
- Cha, cha…
Lại Tuyết Dung làm nũng lên.
- Hảo hảo hảo!
Lại Tương Thành rất nhanh đã bị cuốn lấy thỏa hiệp.
- Con gái lớn không dùng được, còn muốn vơ vét tài sản của cha ngươi!
Hắn thở dài, chỉ cho là Lại Tuyết Dung đã coi trọng cái nào, phải giúp lấy phu gia (*nhà chồng) trộm đồ nhà lão tử.
- Bản tọa đánh bạc một cái ngọc bội, tuy không phải vật gì tốt, nhưng có phong ấn ba đạo phòng ngự pháp tắc, có thể ngăn lại ba lượt công kích
của cấp bậc Sơ Vị Thần!
Lại Tương Thành từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội, cười đặt ở trên bàn.
Ba người Lưu Khuê đồng thời lộ ra vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn về phía khối ngọc bội có chút lửa nóng.
Phải biết chỉ vẹn vẹn có thần khí mới có thể phong ấn pháp tắc chi
lực, khối ngọc bội này tuy không phải thần khí, nhưng có thể phát ra ba đạo pháp tắc chi lực chống cự công kích của Sơ Vị Thần, vậy tuyệt đối
có thể nói là cực phẩm phòng ngự rồi!
Bọn hắn tự nhiên không cần, nhưng mỗi người bọn hắn đều có con nối dõi
ah, có một khối ngọc bội như vậy mà nói, vậy thì thật là nhiều hơn một
cái mạng!
Đừng tưởng rằng chỉ có thể phòng ngự Sơ Vị Thần công kích không có cái
gì không dậy nổi, mấu chốt là trong toàn bộ Đại La Thần Quốc có bao
nhiêu Sơ Vị Thần? Bình quân xuống thành thị như Nguyệt Quang Thành cũng
không quá bốn năm cái!
Loại đồ vật có thể bảo vệ tánh mạng này là hoàn toàn không thể dùng giá cả đến cân nhắc đấy!
Ba người Lưu Khuê ngược lại cũng không có cái gì không có ý tứ, bởi vì
theo bọn hắn nghĩ hiển nhiên đây là Lại Tương Thành đưa cho con rể tương lai lễ gặp mặt, vậy lại quý trọng cũng là nhà mình, nước phù sa lưu
không đến ruộng người ngoài!
- Đã như vầy, vậy thì bắt đầu a!
Lưu Khuê tính tình gấp nhất.
- Chậm đã, Tam gia chúng ta ai bắt đầu trước?
Nam Cung Hạo lập tức chen lời nói, hiển nhiên mấu chốt muốn kết thành
chuyện thân gia này cũng không phải đả bại Lâm Lạc, mà là ai có thể là
người đầu tiên xuất thủ.
- Công bình để đạt được mục đích, rút thăm!
Vương Bình nói ra.
- Không được, vậy đối với con của ta không công bình!
Lưu Khuê lập tức trừng mắt.
- Con của ta thực lực mạnh nhất, hai thằng nhãi con nhà các ngươi cộng
cùng một chỗ cũng không phải là đối thủ của hắn. Rút thăm sao được?
Tuy đã thành thói quen miệng của hắn thối, nhưng ở trước mặt bị người ta làm thấp đi con của mình như thế, Vương Bình cùng Nam Cung Hạo vẫn là
trong nội tâm rất không thoải mái.
- Trong tay bản tọa có ba khối Thần tinh, theo thứ tự là màu xanh da
trời, màu xanh lá, màu tím. Tam gia các ngươi ai có thể bắt được màu
xanh da trời là cái thứ nhất, màu xanh lá thứ hai, màu tím chót nhất,
như thế nào?
Lại Tương Thành đi ra hoà giải.
- Được!
Kể từ đó, đoạt bài danh là chuyện tình của lão tử, mà võ đài thì rơi
xuống trên người nhi tử, ra trận phụ tử binh, Thần giới cuối cùng vẫn là xem ai nắm đấm lớn nhất!
Ba người Lưu Khuê đồng thời đáp ứng xuống.
Lại Tương Thành mỉm cười, đem tay phải mở ra, trong tay là ba khối Thần
tinh sắc thái khác nhau, hắn khẽ quát một tiếng, đem ba khối Thần tinh
ngay ngắn ném lên không trung, giống như ba đạo lưu tinh xẹt qua, nhanh
vô cùng.
Cùng trong nháy mắt, ba người Lưu Khuê đồng thời bắn lên, hướng Thần
tinh trên không trung đuổi theo, mục tiêu đệ nhất của bọn hắn tự nhiên
là linh thạch màu xanh da trời, lẫn nhau công kích, đều là đánh cho đập
bóng.
Lực lượng cùng pháp tắc của cấp bậc Sơ Vị Thần va chạm, để cho trên
không Nguyệt Quang Thành giống như phóng lên pháo hoa, bùng lên vầng
sáng vô cùng sáng chói.
XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!!
Gần kề mấy cái thời gian hô hấp đi qua, ba người này cơ hồ đồng thời rơi xuống đất, tuy tay mỗi người đều nắm thật chặt, nhưng chỉ cần xem biểu
lộ trên mặt bọn hắn là có thể biết ai là thứ nhất, ai là thứ ba.
Khuôn mặt của Lưu Khuê là thối hắc, luận chiến lực hắn không kém Vương
Bình cùng Nam Cung Hạo chút nào, nhưng hai tên khốn kiếp này rõ ràng
liên thủ đối phó hắn, đưa hắn chen đến danh thứ ba!
Không có biện pháp, ai bảo miệng hắn thối, bình thường đắc tội nhiều người như vậy?
- Tốt rồi, trình tự đã xác định, bắt đầu tỷ thí a!
Lại Tương Thành nói ra.
Kỳ thật tất cả mọi người cảm thấy thi đấu kế tiếp là không cần nhìn, Lâm Lạc mới là Ngụy Thần Nhị trọng thiên, cho dù nắm giữ pháp tắc chi lực
cũng thực lực có hạn, là cục diện tất bại.
- Lâm Lạc, tương lai của bổn tiểu thư toàn bộ nhờ vào ngươi!
Lại Tuyết Dung đã chạy tới nói ra.
Lâm Lạc mỉm cười nói:
- Chỗ tốt ta muốn một nửa!
- Cái gì?
Lại Tuyết Dung thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Tiền đặt cược là thêm vào đấy, nói rõ ngươi muốn chính mình lợi nhuận
một chuyến, nếu không nhét ở miệng của ta, nói không chừng đợi chút nữa
ta chỉ phát huy ra ba thành thực lực!
Lâm Lạc cười nói.
- Ngươi tên hỗn đản này!
Lại Tuyết Dung nghiến răng nghiến lợi.
- Ta dù sao cũng là không sao cả, cũng không phải ta lập gia đình!
Lâm Lạc hai tay một quán, một bộ lợn chết không sợ nước sôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...