Đương nhiên, như vậy cũng không có nghĩa là hắn hiểu rõ hết toàn bộ áo nghĩa của nó. Bất quá, hai mươi từ này thật sự thâm ảo, nếu không phải do hắn từng là tồn tại ở đỉnh cao của thiên địa, nhãn lực sắc bén, thì có khi hắn khó mà trong thời gian ngắn mà hiểu được áo nghĩa này.
“Vô Cực bản Vô Thủy, Vô Thủy phương Vô Tận.”
Không có bắt đầu, cũng không có tận cùng, cứ thế mà trôi đi, vĩnh viễn trường tồn. Từ trước đến nay, từ thời đại này đến thời đại khác, tự cổ chí kim đều một mực chảy xuôi như thế.
Nó bao trùm lấy tất cả, quá khứ vị lai, luân hồi, nhân quả, từ đầu đến cuối, bất kể là thứ gì cũng bị nó bao quát vào trong, không có bắt đầu, càng không có kết thúc, cho nên nói, nó... vô cực vô tận, cũng vô thủy!
Đây... chính là thời gian!
“Vô Tận thị Vô Chung, Vô Chung tức Vô Tồn.”
Đã vô tận, vậy thì không có kết thúc, nhưng vạn vật bên trong, có mấy không có kết thúc chứ? Biển không có nước, ấy ắt tức cạn. Rừng không có cây, sao còn là rừng? Đường đi mãi tức đến tận cùng, đạo tụ mãi, tức đến cực hạn.
Cho dù nó có bao hàm hết thảy vạn vật, vạn đạo, hay vạn pháp, nó cũng phải có cội nguồn, bản nguyên. Dù trời đất có rộng cỡ nào, cuối cùng cũng có sẽ cực hạn, có điểm tận cùng. Cho nên, không có kết thúc, ấy tức không tồn tại!
Đây... chính là không gian!
Đây là áo nghĩa mà Lục Viêm ngộ được trong thời gian ngắn. Lại nói, áo nghĩa này nhìn qua có vẻ đơn giản, nhưng ẩn chứa bên trong là chân nghĩa tự nhiên, đại đạo chi ý, càng là thời không áo nghĩa.
Thời không, đó chính là một trong những thứ tồn tại thần bí của trời đất, mắt có thể thấy, tai có thể nghe, nhưng chưa chắc đó là thật. Quá khứ ở đó, tương lai chưa đến, nhưng nhắm mắt lại có thể quên quá khứ, nhìn tương lai, xem vạn cổ. Đây chính là thời không.
Lục Viêm thở một hơi, thời điểm khi hắn ngộ được áo nghĩa này hắn cũng từng kinh ngạc cho kẻ lưu lại nhị thập tự quyết kia. Bởi vì nó quá ảo diệu.
Đương nhiên, không chỉ mỗi hắn ngộ ra áo nghĩa của nó, mà còn những người khác từng biết đến nó, mỗi người một đường, người thấy thứ này người thấy thứ kia, không ai giống ai.
Bóng người đạp lên không gian mà đi, xung quanh chói lòa ánh sáng nên không nhìn rõ người này là nam hay nữ, chỉ có mờ mịt như thế, giống như đây không phải là chân thật, mà là ảo ảnh đồng dạng.
“Thế giới này, lại một lần nữa thay đổi...”
Ánh mắt như ngôi sao phát sáng nhìn xuống bên dưới, sau lưng là đồ án màu đỏ, nhìn như một vị thiên thần. Chằng qua, thiên thần này đã sa ngã.
Lục Viêm đưa mắt nhìn lên bóng người kia, ánh mắt không khỏi híp lại. Khi người này hiện ra, hắn rõ ràng cảm nhận được một đạo thời không chi lực, cùng với một loại lực lượng khá quen thuộc.
Kẻ này thực lực cực mạnh, so với lão đầu điên kia có vẻ mạnh hơn nhiều, ánh mắt không khỏi lóe lên. Hắn đương nhiên không sợ, chẳng qua là hiếu kỳ, tại sao nơi này lại có vị diện chi linh? Một thế giới như thế này, không thể có vị diện ý chí, chứ đừng nói là vị diện chi linh.
“Ồ!”
Vị diện chi linh kinh ngạc thốt lên một tiếng, nhìn tới lão đầu:
“Ngươi là một trong năm người ngộ qua thập tự quyết.”
Ngay sau đó lại nhìn tới Lục Viêm, không rõ là đang suy nghĩ gì, một lúc sau lên tiếng:
“Ngươi cũng là một trong năm người đó... Không đúng, nhưng... A, đáng tiếc, ta không còn lại bao nhiêu phần trí nhớ, lâu quá rồi, quên đi thật nhiều thứ a.”
Tại lúc vị diện chi linh đang lẩm bẩm, lão đầu cũng lao đến phía Lục Viêm, khàn nói:
“Nếu ngươi là một trong năm người đó, vậy thì hẳn biết cần làm gì rồi? Chúng ta cùng nhau hợp lực giết hắn. Thế giới này thuộc về ngươi, ta chỉ cần thôn phệ lý giải của hắn.”
Lục Viêm nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
Thấy Lục Viêm như vậy, lão đầu lại lên tiếng:
“Ngươi nên biết, nếu như không giết hắn, chúng ta đều sẽ bị hắn giết chết. Mặc dù hắn lúc này không phải là hắn, chỉ là một tia ý chí, nhưng hắn dù sao cũng là kẻ đó.”
“Kẻ đó?”
“Chính là kẻ thứ nhất ngộ thập tự chân quyết, cũng là kẻ đầu tiên...”
Lão đầu run giọng nói:
“Lý giải thập tự chân quyết đến viên mãn.”
Lục Viêm suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu nói:
“Được rồi, ta cũng chỉ cần thế giới này, còn lại mặc kệ ngươi.”
“Tốt!”
Lão đầu mừng rỡ, trước đó lão có chút lo sợ vị diện chi linh kia, dù sao đó cũng là ý chí trước đây của kẻ kinh khủng kia, hơn nữa kẻ này còn có cả vị diện chi lực, sinh linh ở đây đều là lực lượng, lão khó mà địch lại được.
Đương nhiên, lão vẫn có cách để đi ra ngoài, chẳng qua bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, lão vẫn muốn ở thế giới này để ngộ chân quyết.
Nay có kẻ thực lực không kém gì lão cùng đánh, lão không tin không giết được tên này, thôn phệ lý giải của hắn.
Trong nháy mắt, lão đầu phóng lên trời. Nói thì lâu nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, từ lúc lão đầu lao đến hỏi Lục Viêm cho đến lúc lao lên trời cũng chỉ tốn trong tầm nửa phút.
Bọn hắn là cường giả, toàn bộ thần kinh đều được cường hóa đến mức mạnh mẽ, không giống như phàm nhân. Cho nên, nói, nghe, hiểu đều nhanh chóng, không phải suy nghĩ quá nhiều.
Huống hồ kẻ kia tựa hồ cũng không quá để ý, hắn vẫn đang nhíu mày như cố nhớ thứ gì đó. Cho đến khi lão đầu lao đến gần hắn mới chậm rãi nhìn lại.
“Oanh!”
Khí tức bàng bạc phun trào, một cỗ khí thế kinh khủng lập tức quét ra, ngay lúc này thấy được thời không chi lực như cuồng phong bạo vũ dung hợp vào một quyền.
Lão đầu đánh tới một quyền, quyền mang ẩn chứa tinh quang, một quyền đánh ra tựa hồ như xuyên thấu không gian.
Một quyền này nếu đánh lên người, cho dù là Truyền Kỳ cường giả cũng sẽ bị nó đánh chết.
Thế nhưng đối diện với nó, bóng người kia chỉ nhẹ đưa tay ngăn cản lấy, đồ án sau lưng chớp động, ngay chớp mắt hắn đá đến phía lão đầu.
“Ầm ầm ầm...”
Hai người không ngừng va chạm, dư lực càn quét xung quanh, khiến cho đất đá nổ tung, từ trận chiến lúc trước đã bị tàn phá, lúc này càng thêm kinh khủng, vết nứt như mạng nhện lan ra.
Toàn bộ người của các thế gia, hay những người bình thường lúc này đều đang kinh hãi, sắc mặt bọn hắn tái mét, ai cũng đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Tại thời điểm này, bọn hắn không khác gì chó nhà có tang, không còn uy phong vạn phần như trước, không ngừng co đầu rút cổ ở trong nhà.
Mà thật ra, cho dù là bọn hắn có chạy ra ngoài cũng sẽ bị dư lực đánh cho bạo thể mà chết, chứ chẳng làm nổi nên điều gì.
Lục Viêm đứng đó nhìn qua cuộc chiến này, hai người bọn họ đều dùng thời không lực lượng chiến đấu, nếu xét về mặt lực lượng thời không thì lão đầu hơn vị diện chi linh. Nhưng nên nhớ, đây là thế giới của hắn, vị diện chi linh.
Lực lượng ở thế giới này đều do hắn chưởng quản trong tay, giống như một vị chúa tể. Thử nghĩ, một vị chúa tể sẽ thua một kẻ vào trong thế giới mình sao?
Quả nhiên, một lúc sau, nghe một tiếng ầm vang lên, lão đầu lập tức bị vị diện chi linh đánh trúng một quyền trên vai, cánh tay như bị đoạn, cà người thì bắn ngược xuống dưới.
“Bọn hắn không dùng đến yêu linh?”
Khi thấy bọn hắn chiến đấu không có dùng đến yêu linh, Lục Viêm cũng không khỏi trầm ngâm. Bất quá, hắn cũng không để ý nhiều.
Ngay thời điểm này, Lục Viêm hét dài một tiếng, trên tay lóe lên lôi quang, Thiên Vẫn Thần Lôi Kiếm chớp động chém ra, kiếm khí dọc trời chém xuống.
“Giết!”
Kiếm khí từ trên trời chém xuống, rạch cả trời đất ra làm hai chém đến vị diện chi linh.
Vị diện chi linh đang giết tới lão đầu thì ngừng lại, sau đó một tay đánh ra, không gian phía trước bị hắn uốn nắn lại, tạo thành một tường thành ngăn cản kiếm khí.
Nhưng ngay khi hắn mới bị Lục Viêm quấy nhiễu thì lão đầu đã xuất hiện trước mặt hắn, một quyền đánh lên người, vị diện chi linh lập tức bị đánh đến nhe răng.
Không dừng ở đó, Lục Viêm cũng nhanh chóng lao theo vị diện chi linh, một kiếm đưa thẳng lên trời, rồi hét dài chém xuống:
“Lục Hợp Kiếm Pháp – Cửu Long Diệt Sát!”
Một tiếng long ngâm vang lớn, kiếm khí mênh mông như là kiếm hải, tại trong kiếm hải mênh mông này là chín đầu thần long hư ảnh ẩn hiện. Mỗi đầu thần long đều mang theo long uy kinh khủng, trời đất bị tiếng long ngâm này chấn động.
“Chết!”
Kiếm chỉ xuống, chín đầu kiếm long điên cuồng gào thét phẫn nộ lao đến, chín đầu kiếm long cắn trời nuốt đất, nhìn chín đầu này chân thật vô cùng, so với trước thì chân thật hơn không biết bao nhiêu, cũng mạnh mẽ hơn vạn phần.
“Vô Thủy chi pháp, Tịch Diệt Cổ Luân!”
Vị diện chi linh trong nháy mắt bùng phát thời không chi lực, thời không không ngừng chảy xuôi, từ bốn phương tám hướng hướng chỗ hắn mà hội tụ lại.
Không gian vặn vẹo, thời gian nhiễu loạn, từ trên bầu trời tinh quang bạo phát ra, trong tinh quang đó là một bánh xe khổng lồ mờ ảo. Bánh xe chậm rãi quay, mỗi khi bánh xe quay chính là một thứ tịch diệt, ở trong đó, vạn vật tịch diệt, vạn pháp luân hồi, không gì có thể ngăn chặn được tịch diệt cùng luân hồi.
“Hừ!”
Lão đầu hừ một tiếng, trên người tản ra thời không lực lượng, nhất chỉ điểm ra:
“Nhất Điểm Hàn Quang - Vạn Kiếp Luân Hồi!”
Quang mang điên cuồng quấn quanh ngón tay lão, rồi như một đạo ánh sáng lấy tốc độ tuyệt luân bắn tới bánh xe kia.
“Rầm!”
Luân hồi chi ý không ngừng bao trùm lấy bánh xe, trong nháy mắt thấy được bánh xé càng quay càng điên cuồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...