Bỗng dưng vang lên âm thanh làm toàn bộ mọi người giật thót tim, không ai cảm giác được Lục Viêm xuất hiện từ bao giờ. Thật sự đáng sợ, rõ ràng ở giữa trăm ngàn ánh mắt, vậy mà lẳng lặng không một tiếng xuất hiện, đây xem như là Hắc Kim đỉnh phong cũng khó mà làm được.
Trần Thiên vội vàng quay đầu lại, lúc này trước mắt hắn là một thiếu niên. Thiếu niên mặc thanh bào đơn giản, mái tóc đen dài, ánh mắt thâm thúy, quả thật tuấn tú. Nhìn thiếu niên này, sắc mặt Trần Thiên lạnh xuống, nhưng cũng không dấu nổi kinh ngạc, thậm chí có chút nghi hoặc.
Thiếu niên này, thật sự là người đã đem Trần Húc Hắc Kim cấp đánh bại?
Nên biết, Hắc Kim cấp so với Hoàng Kim cấp khác biệt rất lớn, một Hắc Kim nhất tinh có thể so với năm sáu Hoàng Kim cấp, Hắc Kim nhị tinh thì lại là một khoảng cách khác.
Lúc này không chỉ là đơn giản như hai Hắc Kim nhất tinh cộng lại. Có thể nói là Hắc Kim nhị tinh mạnh mẽ không phải Hắc Kim nhị tinh có thể bì được.
Lý Tuấn Phong nhìn thiếu niên sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt co rút mãnh liệt, trong lòng không khỏi kinh hãi, một cỗ áp bách từ người thiếu niên này làm hắn ngạt thở, điều này làm hắn kinh dị không thôi.
Lục Viêm bình tĩnh nhìn đến Trần Thiên, lạnh nhạt nói:
“Ngươi muốn báo thù vì bọn hắn?”
Thu hồi lại tâm thần đang rung động, Trần Thiên âm trầm, âm thanh như cửa đá bị mở ra, nặng nề vang lên:
“Ta cần một cái công bằng!”
“Công bằng?”
Lục Viêm nhìn Trần Thiên với ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc.
Công bằng? Thế giới này thật sự có công bằng?
Mạnh được yếu thua, đây vốn dĩ là chân lý vạn thế, cho dù là một con kiến cũng biết được điều này. Vậy mà lúc này lại có kẻ muốn công bằng, đây đúng là...
Đừng nói Lục Viêm, ngay cả Lý Tuấn Phong, hay những người bên ngoài nghe vậy cũng không khỏi ngớ ngẩn một lúc.
“Đến cả ngươi cũng biết thế giới này vốn chẳng có công bằng, vậy mà còn hướng ta đòi công bằng...”
Lục Viêm lạnh nhạt nói:
“Được rồi, đến đây đi, ta cho ngươi một cơ hội đòi công bằng cho bọn hắn!”
Trần Thiên cố gắng kiềm chế lại, dù sao cũng là gia chủ một thế gia, khả năng kiềm chế đó tất nhiên phải có.
Hơn nữa, hắn cũng biết kẻ trước mắt này thực lực hơn xa hắn, có thể là Hắc Kim ngũ tinh cấp, ít nhất từ những gì kẻ này biểu hiện ra. Mà một Hắc Kim ngũ tinh cường giả, đến cả hai thế gia mạnh nhất lúc này là Thần Diễm thế gia cùng Thương Lang thế gia cũng phải đối đãi khách sáo.
“Thiết Lang thế gia chúng ta bị người tàn sát không rõ nguyên cớ, vẫn mong một cái công bằng. Nếu như không, ta đây làm gia chủ, cũng khó mà không khiến người ta lạnh lòng.”
Trần Thiên dùng giọng hòa hoãn lên tiếng.
“Không cần nói nhảm, lạnh lòng hay không không liên quan đến ta. Ta cũng không muốn tốn thời gian, hôm nay Thiết Lang thế gia các ngươi...”
“Tất diệt!”
Ngay khi âm thanh vừa dứt, Lục Viêm bạo phát ra một phần lực lượng, một quyền như xuyên thấu lực lượng của trời đất, lôi quang chớp lóe mà lên, cuồng bạo lực lượng quét ra bốn phía, xung quanh lập tức hóa thành một cỗ đổ nát.
“Đáng chết! Tiểu tử chớ ngông cuồng!”
Trần Thiên phẫn nộ gầm một tiếng, cơn nhục này làm sao mà nhịn được, đừng nói hắn, ngay cả thần tiên cũng khó mà nhịn nổi lời xúc phạm, huống chi hắn không phải thần linh.
Ngay tại khi Lục Viêm chuẩn bị đánh đến, hắn lấy từ ra ba miếng Xích Huyết Chi Tinh ăn vào, lực lượng cuồng bạo lập tức tràn vào người hắn.
“Bành!”
Thân thể nổ tung, ngay sau đó một cỗ nhiệt lưu bạo phát, toàn thân thể Trần Thiên bành trướng như một cự nhân, cao đến ba mét, lực lượng cuồn cuộn như có thể chống trời.
Hắc Kim ngũ tinh!
Thực lực Trần Thiên điên cuồng đề thăng, cùng với đó là cỗ cuồng bạo khí tức đang không ngừng tản ra.
“Aaa!”
Rống một tiếng dài, đôi mắt Trần Thiên đỏ như máu nhìn tới Lục Viêm, trong nháy mắt lao, năm ngón tay hóa thành móng vuốt sắc bén đánh tới.
Trong lúc này mọi người đã trốn đi ra xa, cả Lý Tuấn Phong cũng không dám đứng gần đó.
Lục Viêm ra quyền tựa hồ rất chậm, đến khi Trần Thiên đánh tới, hắn chỉ mới đưa tay lên, còn chưa kịp đánh ra đã bị Trần Thiên điên cuồng đánh lên người, trong nháy mắt đã bị Trần Thiên đánh hơn trăm chiêu.
Khói bụi điên cuồng khuếch trương, từng tiếng nổ tung kèm những vụ nổ vang lên, mịt mù khói lửa, dư âm tản ra cũng khiến nhiều người của Thiết Lang thế gia trắng bệch mặt mày.
Rầm rầm rầm!
Ở trong khói bụi đó, Trần Thiên liên miên công kích, còn Lục Viêm ngược lại chỉ đưa tay đỡ, một tay còn lại vẫn giữ thế như sắp đánh ra một quyền, chẳng qua là nhìn vào giống như cánh tay kia đã bị đông cứng, không chút nhúc nhích.
“Dám khinh thường Thiết Lang thế gia, cho dù là ai cũng phải chết! Để xem ngươi còn chống đỡ được bao lâu!”
Trần Thiên lao đến, hắn xuất thủ chính là sát chiêu, mỗi một chiêu đều muốn lấy mạng người, coi như là Hắc Kim đỉnh phong cũng phải đổ vài thùng mồ hôi trước công kích liên miên này.
“Tuyệt Luân Trảo!”
Trần Thiên gầm một tiếng, móng vuốt rạch đứt không gian, bổ đôi không khí, lấy lực lượng mạnh mẽ cùng sắc bén không gì sánh được đánh xuống.
Dưới một trảo này, mọi thứ ngăn cản đều bị chém rách tựa như không có gì có thể đỡ nổi, đến cả khói bụi đang bao phủ lấy bọn hắn cũng bị rạch ra một đường như mặt nước bị chẻ đôi.
Người đứng ngoài chỉ thấy mơ hồi cảnh chiến đấu bên trong, khi thấy Trần Thiên chuẩn bị chém đứt đôi Lục Viêm ra, bọn hắn liền vui mừng muốn khóc.
Thế nhưng, ngay khi một trảo vừa chém xuống, sắc mặt Trần Thiên trắng bệch, một cỗ tuyệt vọng từ tận đấy lòng. Hắn lúc này mới cảm nhận được...
Tử Vong, không ngờ lại gần như thế!
Lục Viêm vốn đang thủ thế một quyền, lần này khi Trần Thiến đánh xuống, hắn cũng ngẩng đầu lên, sau đó là một quyền từ từ đánh ra.
“Bành!”
Một quyền đánh nát người Trần Thiên, lực lượng kinh khủng như xuyên thấu người hắn, trong nháy mắt Trần Thiên nổ tung như pháo hoa, máu tươi bắn ra điên cuồng.
Cũng chỉ là một quyền, Trần Thiên, một Hắc Kim tứ tinh phục dụng Xích Huyết Chi Tinh cũng hoàn toàn biến thành huyết nhục.
Chẳng qua không ai biết, những người ở ngoài cứ tưởng trải qua vài trăm hiệp, mà không biết Lục Viêm chỉ thủ chứ không công.
Nhưng như thế cũng khiến những kẻ đó hoảng sợ, chưa kịp vui mừng chiến thắng thì đã bị ném từ thiên đường xuống địa ngục.
Trần Thiên là một Hắc Kim tứ tinh, vậy mà lại bị thiếu niên này giết chết. Toàn bộ cường giả của Thiết Lang thế gia đều bị giết chết, như vậy Thiết Lang thế gia, coi như hoàn toàn là bị diệt.
“Aaa!”
Có người không chịu được liền xoay người chạy đi, rồi dần dần những người khác cũng hoảng sợ chạy đi, không ai muốn ở lại với ác ma này.
Thế nhưng càng khiến người khác lạnh run người là những người vừa quay người chạy đi liền bị Lục Viêm giết chết.
Một một đạo phi trâm lóe lên là một người chết đi, nhất thời Thiết Lang thế gia tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Những người muốn chạy cũng không dám nhúc nhích, không biết là do không dám chạy, hay là không còn sức để chạy, hoặc cũng có thể là cả hai.
Lý Tuấn Phong cả người lạnh lẽo, đây rõ ràng là ác ma, chứ không phải con người. Đồ sát không chút nương tình, rõ ràng là ác ma từ Cửu U lên.
Hắn hít một hơi ép xuống sợ hãi trong lòng, xoay người rời đi.
Nhưng chưa kịp đi thì âm thanh vang lên làm hắn ngạt thở, cả người như rơi vào hầm băng:
“Ngươi... cũng ở lại đi!”
Lý Tuấn Phong hoảng sợ, dù hắn thực lực là Hắc Kim tam tinh, nhưng đối mặt với Lục Viêm vẫn cảm thấy áp lực vô cùng lớn, trước đó Trần Thiên thực lực hơn hắn nhất tinh cũng bị đánh chết, hắn không sợ sao được.
Lý Tuấn Phong lắp bắp nói:
“Đại... đại nhân tha mạng, ta cùng Thiết Lang thế gia không có liên quan... ta, ta là người của Thần Diễm thế gia...”
Lục Viêm không chút lời như thừa, tay phải đưa ra, một quyền vỗ tới phía trước.
“Hạ thủ lưu tình!”
Đột nhiên một tiếng như trời xanh gào thét, tại khi một chưởng vỗ xuống Lý Tuấn Phong, một bàn tay bao trùm trong hỏa diễm đánh tới, cùng một quyền của Lục Viêm đánh lên.
Oanh!
Song chưởng chạm nhau như thiên địa nổ tung, khí lãng lấy đó làm trung tâm mà quét ra xung quanh, đến cả không gian cũng nứt vỡ, thì những kiến trúc gần đó làm sao chịu đựng được lực lượng này.
Từng kiến trúc đổ nát, nó giống như đại sơn đang đổ xuống. Bên trên bầu trời thì những vết đen lốm đốm xuất hiện.
“Bạch, bạch, bạch...”
Lục Viêm lùi về sau ba bước, ánh mắt lóe lên tia quang mang khó phát hiện.
Người vừa đối một chưởng với Lục Viêm cũng lùi về mười mấy bước, cánh tay run lên. Có thể ngạnh kháng với Lục Viêm mà chỉ lùi về mừi mấy bước, đủ để thấy thực lực người này mạnh mẽ cỡ nào.
Người này là một trung niên, mắt thần mày kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn sang Lý Tuấn Phong, nói:
“Ngươi trở về trước đi!”
“Vâng, gia chủ!”
Lý Tuấn Phong mừng rỡ gật đầu, người này không ai khác chính là gia chủ Thần Diễm thế gia, Lý Tiêu Nhân, chính là một Truyền Kỳ cường giả. Có gia chủ ra mặt, hắn coi như là an toàn.
Sau đó gã lại quay sang Lục Viêm, nhíu mày:
“Ngươi tại sao lại diệt Thiết Lang thế gia?”
Lục Viêm lạnh nhạt:
“Dám thừa nước đ-c thả câu, đáng chết.”
Quả thật là thế, Tiêu Tuyết Mai hắn còn chưa ăn, vậy mà lại có kẻ dám nẫng tay trên. Đây rõ ràng là không xem hắn ra gì, nếu như để những lão bất tử ở thế giới cũ hắn biết, đây không phải là trò cười lớn sao?
Trước đây chỉ có hắn cướp người khác, làm gì có người khác cướp của hắn.
Lục Viêm hời hợt lên tiếng, thế nhưng người nói vô tình người nghe hữu ý, Lý Tiêu Nhân như bị sét đánh, sắc mặt vốn bình thản đột nhiên trở nên lạnh lùng cũng kèm theo kinh hãi:
“Ngươi... người là Tư Không Dịch?”
Bởi Thiết Lang thế gia quả thật thừa nước đ-c thả câu, mà cái đó lại liên quan đến Ngân Dực thế gia. Dù sao Ngân Dực thế gia trước đây là thế gia có quan hệ với Ngân Dực thế gia.
Mà Thiết Lang thế gia lại đánh Ngân Dực thế gia, đương nhiên cũng được xem là thừa nước đ-c thả câu.
Mặc dù từ cuộc chiến giữa mười hai thế gia cùng Ngân Dực thế gia đến giờ, Thiết Lang thế gia đúng là có tham gia, song chỉ góp một chút lực lượng, cho nên Ngân Dực thế gia cũng không xem là gì.
Do đó mới bỏ qua cho Thiết Lang thế gia. Nhưng sau khi Ngân Dực thế gia bị diệt, không phải chính là Thiết Lang thế gia chiếm được thứ tốt đầu tiên sao?
Thêm một lý do nữa, Tư Không Dịch tại sao lại chọn Thiết Lang thế gia mà không phải thế gia khác. Bởi Thiết Lang thế gia gần với lãnh địa của Ngân Dực thế gia.
Khâu ghép lại từng cái, Lý Tiêu Nhân liền chắc chắn trong lòng kẻ này chính là Tư Không Dịch, hơn nữa trong thế giới này cũng chỉ có ba người có thực lực Truyền Kỳ.
Nhưng trừ gã ra, người kia cũng sẽ không ra tay diệt Thiết Lang thế gia, mà Lý Tiêu Nhân cũng biết kẻ trước mắt không phải người kia, dù sao có thể thay đổi khuôn mặt nhưng khó thay đổi khí tức, nếu người kia thì gã đã biết là ai.
Vậy cũng chỉ còn lại Tư Không Dịch mà thôi.
Hơn nữa, trước lúc Ngân Dực thế gia diệt vong, Tư Không Dịch mất tích không ra, nghe tin có thể là do lão sắp chết nên đi tìm thuốc trường sinh kéo dài tuổi thọ. Nếu như lão ta thật sự kéo dài tuổi thọ, lại phản lão hoán đồng, vậy cũng không ngoại lệ.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...