Hoàng yến

Liễu Tuệ lúc này mới phản ứng, vội nói: “Đúng rồi Tiểu Hân, mau đến đây mợ giới thiệu một chút.”
 
Ngôn Khả Hân ngoan Ngoãn đi qua, Liễu Tuệ chỉ vào người đàn ông đó nói: “Đứa bé này tên Dịch Khuynh Dương, mẹ của nó cùng với ta là chị em họ, con cứ gọi nó anh Khuynh Dương đi.”
 
Ngôn Khả Hân gật gật đầu, thì ra người này cùng là thân thích của Dương Gia, cô vội thu hồi mắt, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Em chào anh Khuynh Dương .”

 
Giới thiệu xong với Dịch Khuynh Dương, Liễu Tuệ lại nói: “Còn con bé này chính là Ngôn Khả Hân, là con gái của cô Dương Oánh, cũng là em gái con.”
 
Dịch Khuynh Dương liền đối với cô hơi hơi gật đầu, cười nhạt nói: “chào em Tiểu Hân.”
 
Trong nháy mắt hắn cúi đầu, Ngôn Khả Hân nhìn thấy hàng lông mi dài của hắn, tại một khắc, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một hình ảnh, thời điểm cô còn là Nhạc An An, cô nằm trong lồng ngực người nào đó, cô không thể nhìn thấy rõ mặt người kia, chỉ nhớ rõ hắn có lông mi dày như thế, cô dùng ngón tay khảy khảy, vẻ mặt thỏa mãn nói: “anh là đàn ông mà sao lông mi so với em còn xinh đẹp hơn vậy?”
 
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy đầu như bị điện giật, não tức khắc một trận đau đớn, mà hình ảnh này cũng nháy mắt biến mất không thấy.
Cô cảm thấy quá kỳ lạ, vì cái gì khi nhìn đến lông mi của hắn, trong đầu cô sẽ xuất hiện ra hình ảnh này, cô rất rõ ràng, cô trước đây chưa từng gặp qua người này.
 
Tác giả có lời muốn nói: Dịch Khuynh Dương: Đoán xem ta là ai.
*****
 
Liễu tuệ nhìn ra sự khác thường của cô, vội hỏi: “Con làm sao vậy Tiểu Hân?”
 

Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Không có việc gì ạ.”
 
Buổi tối Ngôn Khả Hân lưu lại bên này ăn cơm. Cùng đại gia đình quan hệ hòa hoãn, trên bàn cơm bầu không khí cũng trở nên thân thiện, nhìn ra được tới Dương lão tiên sinh cùng Dương lão phu nhân rất thương cô, vẫn luôn không ngừng gắp cho cô đồ ăn, mọi người nói đến chuyện An Cảnh Diệp, cũng khuyên cô không cần suy nghĩ nữa mọi người sẽ có cách đáp trả lại những tổn thương mà hắn đã gieo cho cô.
 
Ngôn Khả Hân không khỏi ở trong lòng nổi lên chua xót, đây mới chính là người nhà, sẽ vì cô đau lòng, sẽ vì cô mà bất bình và cuối cùng là không bao giờ bỏ rơi cô.
 
Ăn qua cơm chiều Dương Minh Lan ồn ào bắt cô đánh đàn cho cô ấy nghe, không chỉ có như thế cô ấy còn hưng phấn nói với Dịch Khuynh Dương: “Anh Khuynh Dương anh không biết đâu, Tiểu Hân trước kia rất thích đánh đàn dương cầm, chỉ là sau khi đứa em gái cùng cha khác mẹ của cô ấy nói muốn học đàn thế là cha của Tiểu Hân cấm không cho con bé học. Bằng không Tiểu Hân hiện tại có thể trở thành nữ thần trong giới dương cầm rồi.” Nói đến chỗ này Dương Minh Lan càng thấy căm giận.
 
Sau đấy cô ấy kéo tay Ngôn Khả Hân nói: “Tiểu Hân, anh Khuynh Dương còn chưa nghe em đàn, em liền đàn một khúc cho anh ấy nghe đi.”
 
May mắn thời điểm cô là Nhạc An An cũng có học qua đàn dương cầm, bằng không có thể cô sẽ bị lòi ra thân phận, bất quá vì để ngừa vạn nhất cô vẫn nói: “Lâu rồi không đàn em cũng không biết có được không nữa.”
 

“Không sao đâu.” Dương Minh Lan một chút cũng không khách khí, “Anh Khuynh Dương sẽ không để ý đâu.”
 
Dịch Khuynh Dương cũng gật đầu cười nói: “Tiểu Hân em cứ bình thường thôi, anh không để ý đâu.”
 
Hắn tựa hồ luôn mang theo bộ mặt điềm tĩnh , trên mặt vĩnh viễn treo một nụ cười làm ai nhìn vào như tắm mình trong gió xuân, cả người đều tràn đầy một loại mưa thuận gió hoà, làm người ta cảm thấy thực thoải mái.
 
Ngôn Khả Hân suy nghĩ không lâu liền nói: “Em đây liền đàn cho mọi người bài Refrain, bất quá đoạn giữa em sẽ cải biến một chút, hy vọng hai ngươi đừng để ý.”
 
Ngôn Khả Hân vừa dứt lời, không nghĩ người vẫn luôn điềm tĩnh ngồi ở trên sô pha Dịch Khuynh Dương lại như là bị đụng phải, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu hướng cô nhìn qua, ngữ khí lộ ra vài phần sắc bén hỏi: “Refrain?”
 
Hắn giờ phút này trạng thái có vẻ thái quá cùng với khí chất mọi khi hơi bất đồng, dẫn tới mọi người trong Dương gia cũng không khỏi ghé mắt, Dương Minh Lan luôn luôn là người thấy gì nói nấy, lập tức liền hỏi nói: “Anh Khuynh Dương , anh làm sao vậy?”
 
Dịch Khuynh Dương lúc này mới phát hiện chính mình phản ứng quá mức kịch liệt, lập tức thu liễm lại, ôn hòa cười nói: “Không có gì, anh rất thích khúc nhạc Refrain này, không nghĩ tới Tiểu Hân sẽ đàn bài đấy.”
 
Dương Minh Lan thở ra một hơi, “Thì ra là vậy, anh không biết chứ Tiểu Hân biết nhiều bài lắm, về sau có cơ hội bảo em ấy đàn cho anh nghe nữa.”
 
Hắn đã khôi phục bộ dạng điềm tĩnh ôn hòa nói: “Được.”
 
Quản gia Dương là người rất có mắt quan sát, đã bảo người làm đem dương cầm để xuống dưới, Ngôn Khả Hân đi qua ngồi xuống, nghĩ phản ứng vừa mới của Dịch Khuynh Dương cô vẫn cảm thấy kỳ quái, tựa hồ khúc nhạc này có thể làm hắn xúc động mà yêu thích như vậy, bất quá khúc nhạc cũng rất đại chúng, ai cũng có thể đã từng nghe qua, đại khái có thể nó liên quan đến một đoạn hồi ức nào đó của hắn, cho nên hắn phản ứng mới lớn như vậy.
 
Không suy nghĩ nhiều nữa, cô bắt đầu đàn những nốt đàu tiên, vị trí cô ngồi ở đối diện Dịch Khuynh Dương, cô vừa hơi nhấc đầu, ánh mắt đã có thể nhìn thấy hắn.
 
Từ khi cô bắt đầu đàn hắn liền nghe chăm chú, hắn cầm trên tay một ly cà phê lẳng lặng mà uống, cũng không biết có phải hay không quá mức chuyên chú, thế nhưng giữa lông mày của hắn hiện ra vài phần ngưng trọng.
 
Khúc này nguyên bản có ba phần, từ cao trào trở đi cô bắt đầu cải biên, bởi vì cô cảm thấy đoạn đấy quá bi thương cho nên đem hợp âm sửa lại một ít, như vậy khi nghe cũng không quá nặng nề.
 
Tuy rằng đã từ lâu cô không đàn lại khúc này, nhưng bởi vì trước đây cải biên rất công phu, cho nên ấn tượng còn rất sâu, đàn một nốt xuống là không dừng lại được .
 
Khúc nhạc vừa xong, Dương Minh Lan lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
 
“Tiểu Hân quả nhiên là thiên tài, đàn hay quá.” Dương Minh Lan thực vui vẻ, tựa hồ việc cô đàn mang lại niềm kiêu hãnh cho cô ấy, nói xong cô ấy manh vẻ mặt hưng phấn hỏi Dịch Khuynh Dương: “Anh Khuynh Dương anh cảm thấy thế nào?”
 
Ngôn Khả Hân theo ánh mắt của Dương Minh Lan nhìn qua, liền thấy Dịch Khuynh Dương đang cúi đầu, bởi thế cô không thấy rõ vẻ mặt của hắn, bất quá cô lại phát hiện bàn tay cầm ly của hắn dùng sức rất lớn, đầu ngón tay đều phiếm trắng. Nghe được câu hỏi của Dương Minh Lan, một lát sau hắn mới ngẩng đầu lên, chỉ là Ngôn Khả Hân rõ ràng phát hiện sắc mặt của hắn không tốt, hắn có làn da trắng nõn, cho nên cặp mắt kia thoáng phiếm hồng là đặc biệt rõ ràng, hơn nữa đôi môi cũng trắng đến không hề có huyết sắc.
 

Dương Minh Lan vừa thấy bộ dáng này cũng hoảng sợ, vội hỏi: “Anh Khuynh Dương làm sao vậy? Có phải hay không nơi nào không thoải mái?”
 
Dịch Khuynh Dương lắc đầu, cười khổ nói: “Là Tiểu Hân đàn rất hay, làm anh nhớ tới việc của mình.”
 
Dương Minh Lan gật gật đầu nhưng thật ra không để ý.
 
Dịch Khuynh Dương lại hướng ánh mắt nhìn Ngôn Khả Hân, hắn hai mắt hơi híp lại, cô phát hiện ánh mắt đó thâm sâu , “Đoạn giữa của ca khúc này, là do chính em cải biến?”
 
Ngôn Khả Hân gật gật đầu, “Đúng là em chính mình sửa.”
 
Hắn không nói chuyện, mà ngơ ngác nhìn cô, đáy mắt hình như có cảm xúc gì đó vừa phức tạp vừa kích động, tựa như bi thương tựa như khiếp sợ, chỉ là hắn che dấu rất khá, thời điểm nhìn lại đều không còn dấu vết. Nhưng mà đôi tay cầm ly vẫn không ngừng nắm chặt, cô thậm chí nhìn đến cánh tay hắn ẩn ẩn phát run.
 
Ngôn Khả Hân cũng không biết hắn bị làm sao
 
Cũng không biết qua bao lâu hắn mới ôn nhu hướng cô nói: “Em sửa thật sự không tồi.”
 
Ngôn Khả Hân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Cảm ơn.”
 
Buổi tối Ngôn Khả Hân bị người nhà Dương gia giữ lại qua đêm, mỗi lần cô đến Dương gia đều sẽ ngủ cùng Dương Minh Lan .
 
Ngôn Khả Hân trong lòng vẫn luôn tồn tại nghi ngờ, lúc này cùng Dương Minh Lan nằm xuống giường như lơ đãng mà hỏi : “Vị anh họ Khuynh Dương hình như em chưa bao giờ gặp qua.”
 
“Em đương nhiên là không có gặp qua .” Dương Minh Lan vẻ mặt đương nhiên hướng cô giải thích, “Nhà hắn ở Oánh Thành, phía nam thành phố, cùng chúng ta ở hai bên cách nhau rất xa, chị cũng chỉ là lúc còn rất nhỏ gặp qua hắn một lần.”
 
“Oánh Thành?” Ngôn Khả Hân vẻ mặt không dám tin, sao có thể như vậy, hồi cô còn là Nhạc An An gia đình cô cũng ở Oánh Thành.
 
Dương Minh Lan hồ nghi mà nhìn cô một cái nói: “Làm sao vậy? Ở tại Oánh Thành rất kỳ quái sao?”
 
Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, vội nói: “Không có, chỉ là em cảm thấy rất xa.”
 
Dương Minh Lan tựa hồ nghĩ đến cái gì lại nói: “Muốn nói vị anh họ Khuynh Dương cũng là một nhân vật lợi hại, anh ấy so với em còn đáng thương hơn, mẹ anh ấy mất từ lúc anh ấy còn nhỏ, sau đó ba anh ấy cưới người khác, em cũng rõ mà, có mẹ kế liền có cha kế. Anh Khuynh Dương từ nhỏ liền chịu không ít sự mắng mỏ của ba, hơn nữa mẹ kế sau này sinh ra hai đứa con trai, đứa sau so với đứa trươc còn ưu tú hơn. Ba của anh ấy lúc đấy đã có ý tưởng đem công ty truyền cho hai đứa con kia. Mà anh Khuynh Dương đâu, anh ấy không được chia phần nào, bất quá sau này không ai có thể nghĩ đến, là một người không được coi trọng ấy vậy mà anh ấy chuyển mình lấy quyền quản lý công ty về tay, cuối cùng còn đem mấy mẹ con kia đuổi ra khỏi Dịch gia. Đúng rồi, em có biết tập đoàn Quang Minh không? Đó chính là sản nghiệp của Dịch gia.”
 

“Tập đoàn Quang Minh ?. Chị nói anh Khuynh Dương là tổng tài của tập đoàn Quang Minh” Ngôn Khả Hân kinh ngạc, hoàn toàn không chịu khống chế trực tiếp buột miệng thốt ra.
 
Dương Minh Lan bị cô nói làm cho hoảng sợ. Cô ấy cũng không biết sao cô lại có phản ứng như vậy, chỉ ngơ ngác gật gật đầu.
 
Này quả thực cũng trùng hợp quá đi. Cũng không trách cô đối với tập đoàn Quang Minh có phản ứng lớn, bởi vì ở kiếp trước, tập đoàn này cùng gia đình cô có ân oán quá sâu.
 
Nhạc gia ở Oánh Thành hồi xưa là một nhà rất giàu có, gia nghiệp của Nhạc gia là làm về dệt may có tiếng trên cả nước, hơn nữa sản xuất tơ lụa còn xuất khẩu đi tiêu thụ ở hải ngoại, ở trên thế giới cũng có mức độ nổi tiếng nhất định
 
Nhạc An An có một người dì nhỏ, nguyên bản cùng nhị thiếu gia tập đoàn Quang Minh yêu đương, bất quá tình yêu của hai người không được Nhạc gia chấp thuận mãnh liệt phản đối, cuối cùng ông của cô ép dì nhỏ gả cho người khác, điều này làm cho nhị thiếu gia cũng chính là tổng tài tương lai của tập đoàn Quang Minh_ Dịch Khuynh Minh ghi hận trong lòng, sau lại Dịch Khuynh Minh trở thành tổng tài bắt đầu tìm mọi cách chèn ép xưởng dệt của Nhạc gia, thậm chí còn cưỡng chế thu mua xưởng dệt chế tạo, ông của Nhạc An An tất nhiên không đồng ý.
 
Nhưng mà tại thời điểm tập đoàn Quang Minh cùng xưởng dệt của Nhạc gia đấu đến ta sống ngươi chết kia ,thì Nhạc An An lại gặp chuyện ngoài ý muốn, làm cô hôn mê tận bốn năm, lúc cô tỉnh lại cũng là thời điểm xưởng dệt đã bị tập đoàn Quang Minh thu mua, mà ông của cô cũng bởi vì thế chịu đả kích quá lớn dẫn đến tử vong.
 
Khi đó cô vừa mới tỉnh lại, ký ức bốn năm đều là trống rỗng, trước mắt xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự cô không biết phải làm sao. Hơn nữa một bên có Quang Minh như hổ rình mồi, cô rơi vào đường cùng liền đồng ý làm tình nhân của Quý Thần Vũ, đầu tiên là tìm kiếm sự bảo hộ, sau là cần phải dựa vào một cây đại thụ để một lần nữa đoạt lại nghiệp lớn của gia tộc.
 
Sau này dưới sự giúp đỡ của Quý Thần Vũ, xưởng dệt đã đoạt lại được, chỉ là vì thế cô cũng phải trả một cái giá rất đắt.
 
Không lâu sau cô bị Quý Thần Vũ đưa ra nước ngoài, hơn nữa tựa hồ Quý Thần Vũ cố ý làm cho cô cùng những việc hay người ở trong nước phân rõ giới hạn không còn một chút quan hệ nào, mà công ty sau khi đoạt được đều chuyển nhượng thành cổ phần dưới tên của cô.
 
Nghe nói không lâu sau tập đoàn Quang Minh lại đổi chủ, đại công tử của Dịch gia tham gia đoạt quyền, cụ thể người đó tên gọi là gì thì cô lại không biết.
 
Nhưng không nghĩ tới thế nhưng chính là Dịch Khuynh Dương.
 
Bất quá nghĩ đến Dịch Khuynh Dương hỏi cô về việc cải biên khúc“Refrain”ánh mắt lúc đó của hắn làm cô cảm thấy kỳ quái.
 
Thấy thế nào cũng giống như đã nghe cô đàn qua.
 
Tuyệt không có khả năng này! Khúc nhạc cô cải biên chưa bao giờ cô đàn cho người khác, ngay cả Quý Thần Vũ cũng vậy, cho nên không có khả năng có người nghe được.
 
Còn vì sao khi mới nhìn đến lông mi Dịch Khuynh Dương là lúc trong đầu cô hiện lên hình ảnh kia?
 
Người mà ôm cô vào lòng tùy ý để cô chơi đùa lông mi của hắn đến tột cùng là ai.
 
*******
 
Ngày hôm sau khi Ngôn Khả Hân thức dậy Khuynh Dương đã không ở nơi này, nghe nói là Oánh Thành bên kia công ty xảy ra một chút việc, hắn suốt đêm chạy trở về.
 
Ngôn Khả Hân cũng không để ý, ở Dương gia ăn sáng xong liền trực tiếp đến công ty.
 
Ngôn Khả Hân vừa đến công ty tiểu thư kíliền nàng nói: “Ngôn tổng, ngôn tiên sinh lại đây, nói là tìm ngài có việc, em đã bảo ông ấy ở phòng khách chờ, Ngôn tiểu thư muốn gặp ông ta không?”

 
Ngôn Phi Hùng này sáng sớm liền chạy đến Thiên Mỹ tìm nàng làm cái gì?
 
“Chị đã biết, em cứ xuống làm việc của mình đi.”
 
Ngôn Khả Hân tuy rằng không rõ Ngôn Phi Hùng vì sao sẽ đến nơi này tìm cô, nhưng nếu đã đến tận nơi tìm cô khả năng có việc quan trọng , cô vẫn là đi qua coi thử
 
Ngôn Khả Hân tiến vào phòng khách liền nhìn thấy Ngôn Phi Hùng chắp hai tay sau lưng đứng ở bên cửa sổ, Ngôn Khả Hân kêu ông ta một tiếng lúc này mới quay đầu lại, bất quá sắc mặt có vẻ không tốt lắm.
 
Ngôn Khả Hân đi lên phía trước hỏi: “Ông tới tìm tôi……”
 
“Bang!” Không đợi Ngôn Khả Hân nói xong, Ngôn Phi Hùng liền vung tay tát mạnh lên mặt cô.
 
Ông ta sức lực rất lớn, một cái tát quả thực đánh đến tàn nhẫn không nương tay.
 
Ngôn Khả Hân hoàn toàn bị choáng váng, căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô lấy tay che lại bên má bị đánh đến bỏng rát, tức giận nói: “Ông đánh tôi là có ý gì?”
 
“Đồ hỗn lão!” Ngôn Phi Hùng trầm giọng rống lên một câu.
 
Ngôn Khả Hân thật là không rõ chính mình đã làm sai gì, để ông ta phải dùng bàn tay tiếp đón cô.
 
Trên mặt mang theo lửa giận, cô lạnh lùng cười nói: “Ba sáng sớm ông tới nơi này chỉ là vì giáo huấn tôi sao? Tôi thật không rõ đến tột cùng đã làm sai chỗ nào, làm ba phát hỏa lớn như vậy.”
 
“Mày nhìn xem mày hại Nhã Mộng thành cái dạng gì, thế nhưng còn có mặt mũi nói mày không làm sai , ta tại sao lại sinh ra đứa con gái mặt dày vô sỉ như mày!” Ngôn Phi Hùng khuôn mặt xanh mét đến kỳ cục, nhìn ra được tức giận không nhẹ.
 
Ngôn Khả Hân đã hiểu, trên mặt không khỏi mang theo nụ cười trào phúng nói: “ Ba nói xem, tôi hại Ngôn Nhã Mộng con gái ba như thế nào?”
 
“Mày còn già mồm đúng không?” Ngôn Phi Hùng hung tợn nói, “Trước kia không phải đã nói chuyện của Nhã Mộng cùng An Cảnh Diệp không cần ở bên ngoài nhắc tới sao? Có chuyện gì ở trong nhà hai mặt giải quyết là được, vì sao bên ngoài tranh cãi? Mày là muốn đem mặt mũi trong nhà vất hết phải không? Huống chi đó là trường hợp gì, mày không nghĩ tới sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con bé sao? Từ buổi tối đó về nhà con bé không bước ra phòng nửa bước, vẫn luôn tránh ở trong phòng khóc, cơm đều không ăn, Mày đó, mày làm chị sao không nghĩ tới?”
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy Ngôn Phi Hùng nói thật là buồn cười , Ngôn Nhã Mộng cướp vị hôn phu của cô còn không cho cô nói đến, huống chi Ngôn Nhã Mộng thanh danh quan trọng, vậy thì thanh danh của cô đâu? Cô vì thế mà tự sát sao không tính ? Cô lại không nợ cô ta thứ gì, dựa vào đâu phải hy sinh chính mình đến thành toàn cho Ngôn Nhã Mộng?
 
Thật là nực cười!
 
Ngôn Khả Hân giận đến mức phải cười, lạnh lùng nói: “Ba à, cùng là con gái của ba, mà sao ba thiên vị quá vậy? Ba chỉ lo thanh danh của Nhã Mộng , như vậy tôi ở đâu? Khi tôi tự sát nằm ở bệnh viện hơi thở thoi thóp thời điểm đó ông không nghĩ tới tôi cũng sẽ đau lòng không? Khi cô ta cùng ta vị hôn phu của tôi thông đồng ở bên nhau, cô ta có xem tôi là chị hay không? Nếu cô ta bất nhân, vì sao tôi không thể đối với cô ta bất nghĩa? Muốn cho tôi lấy ơn báo oán sao? Xin lỗi nhé, tôi không có lòng dạ từ bi như ông đâu!”
 
“Mày……” Ngôn Phi Hùng quả thực tức giận đến phát run, “Tao sao có thể sinh ra đứa con gái tàn nhẫn độc ác như vậy?”
 
“Tàn nhẫn độc ác?” Ngôn Khả Hân thật là cảm thấy buồn cười, ngữ khí cũng trở nên rét lạnh, “Tôi nói từ nãy giờ mà ông không hiểu sao. Nếu tôi thật sự tàn nhẫn độc ác, ba, ông cảm thấy Ngôn Nhã Mộng cùng Tưởng Thục Viện sẽ còn sống tốt đến bây giờ sao? Tôi làm mọi cách nhường nhịn, ủy khuất đến cả ngày khóc cũng chỉ dám thút thít lại còn bị nói thành là tàn nhẫn độc ác, ba không cảm thấy đối với tôi quá không công bằng rồi không? Bất quá nhờ ông nhắc tôi, bấy lâu nay tôi sống quá tốt nên mới để cho mấy người tưởng tôi dễ bắt nạt. Từ giờ phút này tôi báo cho ông biết một tiếng sự độc ác của tôi trỗi dậy rồi đấy!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận