Hoàng yến

Trò chuyện qua lại, Ngôn Khả Hân nhìn thấy trong đám người Lương Hiểu Như âm thầm đưa ánh mắt ra hiệu cho cô, cô biết ý, liền làm ra vẻ dường như không có việc gì hướng mọi người cáo tội, lấy cớ muốn đi nhà vệ sinh tạm thời rời khỏi.
 
Ngôn Khả Hân vừa rời đi, trong đại sảnh đột nhiên xảy ra tranh chấp, hình như là bởi vì va chạm, nhưng trong đó có một người gây sự, đẩy người kia, hai bên đều tính tình nóng nảy, nháy mắt liền xảy ra tranh chấp bầu không khí nảy lửa.
 
Rất nhanh bảo vệ đã ùa vào, trong lúc nhất thời hỗn loạn ầm ĩ

 
Quý Thần Vũ thấy vậy, mày không khỏi nhăn lại, anh quay đầu nhìn Lâm An, dùng ánh mắt hỏi, Lâm An liền trả lời: “Lại là Lương gia cùng Luân gia.”
 
Lương gia cùng Luân gia từ trước đến nay luôn bất hòa, trong cái vòng này người người đều biết.
 
Quý Thần Vũ càng cau chặt mày hơn, “Yến hội đến đây kết thúc, tiếp đón những người đến đi.”
 
Thời điểm đại sảnh phát sinh hỗn loạn, Ngôn Khả Hân đã thuận lợi đi ra hậu viện phía sau, kế hoạch đúng theo Lương Hiểu Như dự đoán, bởi vì đại sảnh bên kia tranh chấp, Quý gia huy động thủ vệ đến đại sảnh duy trì trật tự, cửa sau thì lơi lỏng phòng bị.
 
Ngôn Khả Hân ở hậu viện đi lại chốc lát, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen: “Ngôn tiểu thư,Lương tiểu thư bảo tôi dẫn cô rời đi.”
 
Người này nói xong liền lấy ra một cái lắc tay cho cô xem, lắc tay này là của Lương Hiểu Như, Ngôn Khả Hân đã từng thấy cô ta đeo, nghĩ đến người chắc là Lương Hiểu Như phái tới, liền không hoài nghi gì, chỉ nói: “Đi thôi.”
 
Người này tựa hồ quen thuộc đường lối ở đây, mang theo cô bảy cong tám quải liền ra khỏi Quý gia, một đường thông suốt làm Ngôn Khả Hân cũng cảm thấy kinh ngạc.
 

Ở phía sau có đậu một chiếc xe, Ngôn Khả Hân lên xe , theo bản năng cô quay
đầu nhìn lại, nhìn tòa nhà hoa lệ, thuộc về Quý Thần Vũ .
 
Sắp phải rời đi, cô hẳn là cảm thấy nhẹ nhàng mới đúng, hoàn toàn thoát khỏi Quý Thần Vũ còn không phải là hy vọng của cô hay sao? Nhưng không hiểu vì điều gì mà trong lòng lại cảm giác nặng trĩu khó chịu đến vậy.
 
Trong đầu thậm chí không chịu được khống chế mà nhảy ra hình ảnh ngày đó anh quỳ gối trước mặt cô cầu hôn cô.
 
Ngày ấy anh thành kính lại hèn mọn, dưới khuôn mặt bình tĩnh lại lộ ra vài phần khẩn trương.
 
Ngôn Khả Hân vội vàng lắc đầu, phân phó tài xế: “Lái xe đi.”
 
Quý Thần Vũ trở lại phòng, đem áo khoác cởi ra tùy tay một ném một bên, chốc lát sau Lâm An gõ cửa tiến vào, Quý Thần Vũ đổ một ly Whisky uống một ngụm, đầu cũng không nâng lên, hỏi? "Đuổi đi hết rồi sao?"

 
Lâm An cung kính nói: “Tiên sinh yên tâm, đã dọn dẹp, mời người về hết rồi.”
Quý Thần Vũ gật gật đầu, trầm mặc trong chốc lát mới hỏi nói: “Người được an bài cùng đi với phu nhân, gặp mặt chưa?”
 
Lâm An liếc mắt nhìn sắc mặt anh, cúi đầu, thấp giọng nói: “Đã gặp mặt, lúc này đang chạy về hướng ngoài thành .”
 
“Ừ.” Quý Thần Vũ nhẹ nhàng lên tiếng xong cũng không nói lời gì khác.
 
Lâm An không hiểu ý tứ của anh, đợi trong chốc lát cũng không thấy anh phân phó gì, liền hỏi dò:”Tiên sinh có muốn hắn chở phu nhân về không?”
 
“Không cần, ngươi đi ra ngoài đi.”
 
Lâm An vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, bất quá thật biết điều không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
 
Trong phòng chỉ còn lại Quý Thần Vũ, xung quanh thật an tĩnh, an tĩnh đến mức anh có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình.
 
Cô cho rằng chính mình ngụy trang rất khá, nhưng mà anh quá hiểu cô, cô ra sao thần thái như thế nào anh đều biết rõ, dạo gần đây cô hơi bất thường anh đều đã sớm phát hiện ra.
 
Anh tìm dì Tĩnh hỏi thăm qua, gần nhất cô có nói chuyện với ai không, bà nói nói cô chỉ có nói chuyện với Lương tiểu thư , bất quá tới không lâu liền rời đi.
 
Anh liền theo manh mối này từ từ phát hiện Lương Hiểu Như bố trí kế hoạch, âm thầm giúp đỡ Ngôn Khả Hân thoát đi, bất quá anh chỉ ẩn nấp theo dõi, vẫn chưa làm các hai người phát hiện.
 
Cho nên sự việc phát sinh tranh chấp trong đại sảnh anh cũng biết, anh thậm chí còn bố trí người đem để ngăn người tiếp ứng của Lương Hiểu Như lại, lại âm thầm thay đổi thành người của mình.
 
Anh không biết chính mình vì cái gì không ngăn cản cô rời đi, mà mất công treo đầu dê bán thịt chó, trợ giúp cô thuận lợi trốn thoát khỏi mình.
 
Anh muốn phân cao thấp với bản thân, anh muốn nhìn xem không có cô anh sẽ ra sao, trải qua hai đời gút mắc quá nhiều, anh muốn đánh cuộc một lần cuối cô có trở về hay không.
 
Quý Thần Vũ uống xong một ly rượu liền an tĩnh ngồi trên giường, trong đầu lặp đi lặp lại quanh quẩn hình ảnh khi ở bên cô, nó hoàn toàn không chịu khống chế của anh, muốn nhảy ra nhiễu loạn tâm anh.
 
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một giây đối với anh mà nói đều không phải là chuyện gì vui vẻ.
 
Anh cứ như vậy, vẫn duy trì một tư thế, không đã biết ngồi bao lâu, sau đó anh cảm giác có ánh sáng chiếu vào đôi mắt mình, anh quay đầu nhìn qua cửa sổ mới phát hiện không biết trời đã sáng từ khi nào.

 
Trời đã sáng, mà cô cũng không xuất hiện.
 
Trong tích tắc này, Quý Thần Vũ đột nhiên nhếch miệng cười, anh cũng không rõ đến tột cùng đang cười cái gì.
 
Cô sẽ không quay lại, mà anh cũng đã ra quyết định, nếu cô không trở lại, anh sẽ quyết định hoàn toàn buông tay cô, rốt cuộc anh thật sự không muốn tự đâm thêm nhát dao nào vào lòng mình nữa.
 
Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào nụ cười của anh, nhưng nó cũng không thể nào xua tan đi sự chua xót trong lòng này nữa.
 
Tim như bị đao cắt, vì anh còn lựa chọn nào khác đâu.
 
Anh đại khái có thể đoán trước tương lai của mình, anh sẽ cô độc cả đời, cho dù về sau sẽ vì kéo dài hương khói cho gia tộc có thể cưới một cô gái ôn nhu hiền thục về làm vợ, nhưng sự cô tịch trong lòng cùng sự dày vò này cho dù thế nào cũng không thể xua tan đi được.
 
Tương lai anh bất quá chỉ là một Quý Thần Vũ có xác không hồn.
 
Trong bầu không khí làm người ta hít thở không thông này, anh nghe được tiếng đập cửa, anh đoán rằng đại khái là dì Tĩnh lại đây xác nhận xem anh có sao không.
 
Anh xoa xoa khóe mắt, dùng sức lực lớn mới đứng dậy được, ngồi một đêm, cơ bắp cứng đờ đến phát đau, động một chút giống như kim châm vào người, anh chịu đựng khó chịu đi qua đi mở cửa, đang chuẩn bị mở miệng bỗng đôi mắt anh mở to.
 
Anh không nghĩ tới, người đứng ngoài cửa không phải dì Tĩnh.
 
Anh muốn nói gì đó nhưng lời nói cứ như vậy ngưng ở khóe miệng, anh muốn khép cửa lại, nhưng động tác tay giống như là đình trệ, anh nhìn người trước mắt cả người cứng đờ đến đầu ngón tay cũng không thể cử động nổi.
 
Ngôn Khả Hân thở hổn hển, nhìn người đàn ông mệt mỏi trước mắt, cô hoàn toàn không chịu khống chế, liền bổ nào vào lòng ngực anh.
 
Giọng nói cô nức nở nói với anh: “Quý Thần Vũ, em xin lỗi, em sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa.”
 
Kỳ thật, trước khi xe lăn bánh, Ngôn Khả Hân cũng không rõ vì cái gì, nước mắt cô thế nhưng không chịu khống chế cuồn cuộn rơi xuống, cô không biết mình vì sao khóc, chỉ biết rằng trong lòng không kiềm chế được, khi xe càng lúc càng đi xa, càng ngày càng cách xa anh cô khóc càng thương tâm.
 
Sau đấy, đại khái là tài xế nhìn không được, thẳng thắn nói tất cả cho cô, nói cho cô biết, ông thật ra là do Quý Thần Vũ phái tới, tài xế nói Quý tiên sinh có dặn, nếu đưa cô đến ngoại thành cô vẫn như cũ chấp nhất phải rời khỏi đây, như vậy anh sẽ hoàn toàn buông tay cô, không bao giờ sẽ xuất hiện quấy rầy cô nữa.
 

Ngôn Khả Hân bị những lời này làm cho sợ ngây người, cô thế mới biết thì ra Quý Thần Vũ đã rõ hết mọi chuyện, anh biết kế hoạch của cô cùng Lương Hiểu Như, đã sớm biết cô muốn rời khỏi anh, nhưng hắn thế mà không ngăn cản, thậm chí còn lo lắng Lương Hiểu Như sẽ đối với cô bất lợi, âm thầm chặn ngang một chân, thay bằng người của anh tới giúp cô.
 
Nghe đến tài xế nói Quý Thần Vũ sẽ hoàn toàn buông tay cô, lúc đó cô đầu óc cô như hỏng mất.

 
Ở một khoảnh khắc nào đó, cô cũng biết vì sao mình rơi lệ, cũng hiểu rõ lòng vì sao nặng trĩu như vậy.
 
Thì ra cô không bỏ được, cô căn bản không bỏ được anh.
 
Không biết từ lúc nào, trong lòng cô đã có anh.
 
Cô gắt gao ôm hắn, nghẹn ngào nói: “Quý Thần Vũ, em thích anh, em sẽ không bao giờ rời đi nữa.”
 
Vừa mở cửa nhìn thấy cô, trong một lúc Quý Thần Vũ có cảm giác bảy hồn tám phách của mình đều bị người ta lấy đi rồi, anh ngốc ngốc, tùy ý để cô bổ nhào vào ngực, anh hoàn toàn không biết phải làm sao, anh thậm hoài nghi lúc này có phải bản thân mình xuất hiện ảo giác không.
 
Anh phảng phất như vừa tỉnh mộng, vội hỏi : “Em nói cái gì? Em vừa mới nói cái gì?”
 
Ngôn Khả Hân buông anh ra, hai tay ôm mặt anh, rơi lệ nói: “Em nói em thích Quý Thần Vũ, em không bao giờ rời đi nữa.”
 
Quý Thần Vũ khóe miệng run rẩy, anh thiếu chút nữa đã không khống chế được mà hét to, muốn nhảy múa điên cuồng.
 
Cũng may lý trí ngăn cản hết thảy, anh cũng chỉ dám ôm nhẹ cô vào lòng: “Anh đã cho em cơ hội rời đi, đây là chính em tự nguyện trở về, về sau đừng mơ còn có cơ hội như vậy nữa.”
 
Quý Thần Vũ phát hiện, trên đời này cho dù là bất kỳ niềm vui nào, không cái nào có thể so bằng niềm vui tưởng mất đi mà tìm lại được.
 
Quý Thần Vũ ôm cô mãi hồi lâu mới buông, anh ở bên tai cô hỏi: “Ngày hôm qua ở bên ngoài cả đêm chắc là em đói rồi nhỉ?”
 
Bị anh nhắc nhở Ngôn Khả Hân thật đúng là cảm giác cũng đói đói, Ngôn Khả Hân ở trong ngực anh gật gật đầu, Quý Thần Vũ liền lôi kéo cô đi xuống lầu.
Dì Tĩnh sớm đã dặn người làm chuẩn bị xong bữa sáng, có kiểu Trung Quốc có kiểu Tây, Ngôn Khả Hân thích ăn kiểu Trung Quốc, liền ăn một chén cháo và một cái màn thầu, Quý Thần Vũ lại quen kiểu Tây, vài lát bánh mì một ly sữa bò.
 
Hai người ngồi đối diện nhau, Quý Thần Vũ thường thường ngẩng đầu nhìn cô, cô vẫn ở trong tầm mắt ann, cùng anh ăn cơm. Trước kia, đối với Quý Thần Vũ, ăn cơm là một việc buồn tẻ vô vị, chỉ cần ở nhà ăn cơm, là có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, không còn cách nào khác, anh là chủ nhân Quý gia nên người giúp việc đứng xung quanh anh là trong phạm vi lễ nghi công việc.
 
Cho nên trước kia mỗi lần ăn cơm Quý Thần Vũ đều cảm giác bực bội, anh cũng không cảm thấy ăn là một loại hưởng thụ, thậm chí coi nó thành nhiệm vụ phải hoàn thành.
 
Vậy mà hiện tại, anh không phải ăn cơm một mình nữa, giờ đây ăn cơm với anh lại trở thành một việc yêu thích.
 
Ngôn Khả Hân húp một ngụm cháo, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Quý Thần Vũ nhìn chằm mình, Ngôn Khả Hân nhịn không được cười khúc khích : “Anh nhìn chằm chằm em làm gì mau ăn đi?”
 

Quý Thần Vũ lúc này mới phản ứng lại, vội ho nhẹ một tiếng điều chỉnh sắc mặt nghiêm túc, ra vẻ dường như không có việc gì nói: “Không có gì, chỉ muốn hỏi em đồ ăn có hợp khẩu vị không.”
 
Quý Thần Vũ vừa mới nói xong, một người giúp việc bước nhanh chạy vào nói: “Tiên sinh, phu nhân, Lương tiểu thư tới đây.”
 
Nghe được mấy chữ “Lương tiểu thư” này, Quý Thần Vũ sắc mặt tức khắc liền trầm xuống, Ngôn Khả Hân cũng dừng động tác ăn cơm, Lương Hiểu Như mới sáng sớm liền tới đây, cô không cần nghĩ cũng biết là bởi vì cái gì.
 
Ngày hôm qua Quý Thần Vũ cho người chặn ngang đưa cô đi trước, Lương Hiểu Như khẳng định cho rằng cô lừa dối cô ta, chắc hôm nay đến tìm cô tính sổ.
 
“Cho cô ta vào đi.”
 
Ngôn Khả Hân kinh ngạc nhìn anh, Quý Thần Vũ biết Lương Hiểu Như lại đây làm gì, cô không rõ vì sao anh còn muốn cho cô ta tiến vào, lúc này gặp mặt, sẽ hơi xấu hổ.
 
Quý Thần Vũ không giải thích nhiều gì, thong thả đem sữa bò uống xong.
 
Lương Hiểu Như một lát sau liền tiến vào, cô ta vừa vào cửa, ánh mắt trước tiên liền dừng ở trên người cô, nhìn đến cô đang ngồi an ổn, sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống, trong mắt giận dữ tràn ngập.
 
Bất quá rốt cuộc cũng là người sinh ra từ gia đình gia giáo, cô ta rất nhanh thay đổi sắc mặt, dùng giọng nói bình tĩnh nói với Quý Thần Vũ: “Anh Thần Vũ , em có chuyện muốn nói với Tiểu Hân một câu, anh có thể cho em và cô ấy nói chuyện riêng trong chốc lát được không?”
 
Quý Thần Vũ dùng khăn xoa xoa khóe miệng, mặt không biểu tình ném tới hai chữ, “Không thể.”
 
“……”
 
Lương Hiểu Như sắc mặt không tốt lắm.
 
Quý Thần Vũ lại nói: “Tôi biết cô tới tìm cô ấy làm gì, như vậy tôi cũng nói luôn với cô, cô dụ dỗ tiểu Hân bỏ trốn tôi đều đã biết, ngày hôm qua không phải cô ấy cố ý lừa dối cô đâu, mà là tôi lặng lẽ đem cô ấy cướp đi, nếu bởi vì việc này cô tìm cô ấy gây phiền toái, thì không cần đâu.”
 
Nghe vậy vẻ mặt Lương Hiểu Như hoàn toàn khiếp sợ, không dám tin nhìn anh, Quý Thần Vũ vậy mà đã biết…… Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt bực bội nhìn cô.
 
Lại nghe Quý Thần Vũ từ từ nói: “Chuyện này không phải cô ấy nói cho tôi.”
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy rất xin lỗi Lương Hiểu Như, tuy rằng ngày hôm qua là Quý Thần Vũ cho người đem cô cướp đi, nhưng cuối cùng vẫn là cô chủ động trở về.
 
Cô cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là muốn nói xin lỗi cô ta: “Thật xin lỗi, Lương tiểu thư.”
 
Lương Hiểu Như nói không tức giận là không có khả năng, cô ta cực cực khổ khổ an bài tiễn cô đi, vậy mà cô không đi, còn yên ổn ngồi đây
 
“Cô rõ ràng biết tôi cùng Tiểu Hân sắp kết hôn, lại còn sử dụng thủ đoạn dụ cô ấy rời đi, cô làm như vậy tôi thật sự rất buồn đấy.” Quý Thần Vũ sắc mặt nghiêm túc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận