Hoàng yến

Ngôn Khả Hân cảm thấy thành quả không tồi, nhẹ nhàng sờ mũi anh nói: “Không trả lời, vậy chính là nhớ em rồi!”
 
Quý Thần Vũ cứ như vậy cứng còng thân thể ngơ ngác nhìn cô, anh vào đây để làm gì anh cũng quên mất rồi.
 
Anh cũng không hiểu được người con gái này vì sao mị lực lớn đến vậy, có thể dễ như trở bàn tay làm anh mất đi lý trí, anh cảm thấy nếu anh không khắc chế, anh sẽ điên mất.

 
Chậm rãi thả lỏng, anh cố ý dùng giọng nói bình thản nhất để mà hỏi: “Ngày hôm qua là ngày đầu tiên em đến đây, anh không về, em có cái gì không thích ứng được không?”
 
Ngôn Khả Hân nhớ vừa nãy anh còn bộ dạng nguy hiểm, thế mà không dự đoán được anh mở miệng lại hỏi câu này: “Không có gì không thích ứng, dì Tĩnh chuẩn bị mọi thứ rất tốt, giường cũng rất thoải mái.”
 
“Phải không?” Anh cười khẽ, dùng ngón cái mềm nhẹ vuốt ve cằm cô, “Ngày hôm qua trước khi đi ngủ em làm cái gì?”.
 
Ngôn Khả Hân trong lòng một lộp bộp, lại gì nữa đây?
 
Cô suy nghĩ rồi nói, “Em tắm rửa rồi nghe nhạc.”
 
“Còn gì nữa không?” Nhẹ nhàng bâng quơ nói, chính là cô nghe ra trong giọng nói của anh có chút bất mãn.
 
Ngôn Khả Hân tròng mắt xoay chuyển, rất nhanh hiểu ý, ở khóe miệng anh hôn một cái, ngữ khí ôn nhu: “Đương nhiên còn nhớ anh nữa.”
 

Động tác vuốt ve dừng lại, nhướng mày nhìn: “Thật sự?”
 
Ngôn Khả Hân thấy thế liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, quả nhiên đây mới là đáp án anh muốn, tên đàn ông có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ này, rất thích cô thời thời khắc khắc đều nghĩ anh, nhớ anh, không có anh liền không được.
 
Ngôn Khả Hân thực biết điều, tự nhiên lập tức nói: “Đương nhiên là thật sự.”
 
Quý Thần Vũ rất vừa lòng, duỗi tay lại đây, giống như là ôm trẻ con bồng cô lên, rồi đặt cô lên trước bệ cửa sổ, nói: “Bởi vì anh bị một yêu tinh câu lấy hồn, lưu lại trong nước hồi lâu, cho nên để lại rất nhiều chuyện ở đây chưa kịp xử lý, tối hôm qua còn một số chuyện quan trọng chưa giải quyết xong anh liền ở lại công ty.”
 
Ngôn Khả Hân giận anh, “Anh nói điều này với em làm gì? Em cũng đâu trách cứ gì anh.”
 
Quý Thần Vũ vẫn tươi cười như cũ, lại nói: “Sở dĩ cùng Lương Hiểu Như trở về là bởi vì vừa lúc ở cửa gặp được.”

 
Cư nhiên việc gặp Lương Hiểu Như cũng giải thích rõ ràng cho cô, như thế nào cảm giác giờ phút này Quý Thần Vũ như đang báo cáo hành trình với cấp trên vậy.
 
“Vừa nãy Hiểu Như có nói đã rất lâu rồi không gặp mặt, muốn mời hai chúng ta đi ăn cơm, em có muốn đi không?”
 
Anh tựa hồ tâm tình không tồi, ngữ khí liền réo rắt êm tai.
 
Ngôn Khả Hân đột nhiên nghĩ đến đời trước, cô đối xử thật không tốt với anh, còn muốn tìm đàn bà cho anh, anh không chỉ có dục vọng chiếm hữu đối với cô mà còn muốn cô cũng phải như vậy với anh.
 
Trải qua nhiều như vậy giáo huấn, cô sao có thể không giác ngộ đậy?
 
Lúc này cô cũng bày ra bộ mặt bất mãng: “Quý tiên sinh anh cũng đừng quên anh sẽ lập tức phải kết hôn đấy, tuy rằng anh cùng Lương tiểu thư từ nhỏ cùng nhau lớn lên thân như anh em ruột, nhưng rốt cuộc cũng không phải như vậy, anh cùng cô ấy nói chuyện phải có chừng mực, đơn độc cùng nhau ăn cơm gì đó là không ổn đâu nhá.”
 
Quý Thần Vũ khóe miệng cong lên, trong lòng tràn đầy kích động, anh hoãn hồi lâu mới làm cho chính mình bình tĩnh một chút: “Được.”
 
Chỉ đơn giản một chữ “Được” thôi, mà Ngôn Khả Hân thế nhưng không tự chủ được run rẩy, nghe sao giống như một chú chó to trung thành.
 
Giờ phút này Quý Thần Vũ trong lòng quả thực miễn bàn có bao nhiêu sảng khoái, trước kia cô chưa bao giờ sẽ để ý bên người anh có bao nhiêu nữ nhân, thậm chí còn ác độc đến mức đẩy anh vào lòng người phụ nữ khác, mỗi khi như vậy anh luôn bị cô làm cho tức chết, thế cho nên hoàn toàn mất đi lý trí và hành hạ cô.
 
Nhưng hiện tại cô lại quản anh chặt như vậy, anh muốn đi ăn cơm với người anh coi là em gái thôi mà cũng không chịu. Loại mất đi cảm giác tự do này làm anh cảm thấy rất tốt đẹp, đường đường là chưởng môn của Tư Thông gia tộc thế nhưng lại hưởng thụ cảm giác bị người ta quản như vậy, nói ra đại khái cũng không ai tin.
 
Trong khoảng thời gian ngắn anh chỉ cảm thấy người con gái trước mắt này thật xinh đẹp, làm anh rất muôn hôn cô.
 
Nụ hôn rất sâu rất sâu, triền miên lại nhiệt tình, hôn rồi hôn liền không thể vãn hồi, lửa nóng lan tràn ra, anh nghe được tiếng cô kiều - mị hừ nhẹ, anh cảm giác trên người có một ngọn lửa lớn đang thiêu đốt, sau đó anh liền mất khống chế muốn làm một ít chuyện cầm thú.
 
Ngôn Khả Hân bị anh đè ở trên tường hai chân tách ra ôm chặt hông anh bị anh làm cho lên cao trào một lần, người đàn ông này không biết đủ, còn đem cô ôm lên giường lăn qua lăn lại một lần nữa mới thỏa mãn.
 
Bữa tối dì Tĩnh đã bảo người làm chuẩn bị tốt, nhấc tay lên xem đồng hồ Lương Hiểu Như mới sôt ruột nói: “Anh Thần Vũ sao còn chưa xuống nữa, để tôi đi lên kêu .”
 
Cô ấy đang muốn lên lầu dì Tĩnh liền nắm chặt cổ tay, “Lương tiểu thư, tiên sinh đang cùng phu nhân bồi dưỡng cảm tình, tiểu thư cần gì phải đi để tự mất mặt mình đâu?”
 
“……”

 
Lương Hiểu Như cũng không phải đứa ngốc, vừa thấy biểu tình của dì Tĩnh liền hiểu được, cô ấy vẻ mặt không dám tin, “Không phải thế…… Thần Vũ anh ấy sẽ không như vậy…… Này ban ngày ban mặt, anh ấy sẽ không như vậy đâu! Anh ấy sẽ không mất tự chủ đâu!”
 
Dì Tĩnh lại cười cười, “Có câu nói gọi là, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đại khái phu nhân của chúng tôi chính là mỹ nhân mà tiên sinh khó bước qua nổi .”
 
Lương Hiểu Như cau mày, trên mặt mang theo lửa giận, tựa hồ như không thể tiếp thu được, “Dì Tĩnh, dì có thể chấp nhận người phụ nữ ấy trở thành nữ chủ nhân của Quý gia sao?”
 
Bà ấy nghe được lời này sắc mặt lại trầm xuống , “Lương tiểu thư, Ngôn tiểu thư là sắp trở thành quý phu nhân, còn hy vọng tiểu thư nói lời tôn trọng chút.”
 
Lương Hiểu Như ý thức được chính mình quá kích động, vội nói: “Xin lỗi.”
 
Dì Tĩnh thấy bộ dạng của cô ta như vậy cũng không đành lòng, bà thở dài, ngữ khí có phần dịu hơn : “Mặc kệ là ai, chỉ cần là người mà tiên sinh coi trọng chúng tôi đều không có bất luận điều dị nghị gì.”
 
“……”
 
Lương Hiểu Như ngồi xuống sô pha, lẳng lặng không nói.
 
Quý Thần Vũ đem cô ôm đến trên giường, chỗ giao hợp của hai người dính chặt nhau, động tác va chạm của anh lại tiếp tục mạnh mẽ không ngừng, nơi này khác với biệt thự trên đỉnh núi, chung quanh khắp nơi đều là người, Ngôn Khả Hân không dám kêu to, nghẹn đến mức rất khó chịu.
 
Sau khi làm xong Quý Thần Vũ thong thả ung dung mặc xong quần áo vào, lại trở thành một Quý tiên sinh áo mũ chỉnh tề, Ngôn Khả Hân thân thể mềm nhũn không thể động đậy, chỉ cảm thấy eo đau chân cũng đau, cô hận đến nghiến răng nghiến lợi, nổi giận nói: “Em không ăn cơm đâu”
 
Quý Thần Vũ cảm thấy bộ dạng cô tức giận phồng mang trợn mắt rất dễ thương, anh đi tới, đôi tay chống ở hai bên người cô, nhướng mày nói: “Là đi không được? Muốn anh ôm em đi không?”
 
Ngôn Khả Hân càng nhìn anh càng cảm thấy đáng giận, nghĩ anh vừa mới ở trên người cô dùng sức như vậy, để lại rất nhiều dấu hồng, cô cảm thấy cô cũng nên đối với anh thô bạo một chút.
 
Cho nên cô không chút do dự, cắn một ngụm trên cổ anh, Quý Thần Vũ ăn đau tức khắc hít ngược một hơi khí lạnh, Ngôn Khả Hân vẫn cắn đến khi thấy đỏ mới thôi.
 
Quý Thần Vũ cười cười, “Muốn cắn nữa không?”
 
“……”
 

Loại này vô lại, thật là đáng ghét.
 
Cuối cùng Ngôn Khả Hân vẫn mặc xong quần áo đi xuống lầu, cô cố ý mặc một cái áo cao cổ để che đi vệt đỏ khả nghi, trước khi ra cửa còn dùng nước lạnh vỗ nhẹ vào mặt cho bớt hồng, nhưng cho dù như thế, khi cô xuống lầu đón ánh mắt mọi người vẫn không quá tự nhiên, rốt cuộc ban ngày ban mặt làm loại chuyện này thật sự không phải một việc sáng sủa gì.
 
Quý Thần Vũ đi qua bàn ăn ngồi ở chỗ chủ vị, dì Tĩnh đi qua giúp Ngôn Khả Hân kéo ghế ngồi ở vị trí đối diện Quý Thần Vũ, Ngôn Khả Hân vừa muốn ngồi xuống, một bên Lương Hiểu Như lại nói: “ Ngôn tiểu thư còn chưa kết hôn với anh Thần Vũ, Ngôn tiểu thư ngồi ở vị trí này không thích hợp lắm.”
 
Ngôn Khả Hân không rõ một vị trí còn có nhiều việc cần chú ý như vậy, bất quá Lương Hiểu Như nói xong lời này cô cũng không dám tùy tiện ngồi .
 
Quý Thần Vũ thong thả nói: “Cô ấy là tôi chấp nhận làm nữ chủ nhân của Quý gia, cô ấy so với ai khác đều có tư cách ngồi ở vị trí đó nhất.”
 
Lương Hiểu Như không còn lời nào để nói, chỉ cúi im lặng, cô lúc này mới dám ngồi xuống.
 
Hai người vừa ngồi xuống dì Tĩnh liền phân phó người hầu mang đồ ăn lên, trong lúc người hầu mang đồ ăn lên Lương Hiểu Như thường thường đứng dậy giúp một chút, động tác vừa thuần thục lại tự nhiên, cô ấy đem một đĩa thịt kho tàu đặt trước mặt cô cười nói: “Ngôn tiểu thư, đây là phòng bếp cố ý vì cô làm, nghe nói cô rất thích ăn cái này.”
 
Trong lời ngoài đều lộ ra một loại khách khí, làm cho người ta cảm giác như chủ nhân tiếp đón khách khứa, bất quá Ngôn Khả Hân cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Cảm ơn.”
 
Quý Thần Vũ một bên cắt bò bít tết, một bên lơ đãng như nói chuyện phiếm : “Quý gia trước kia không có nữ chủ nhân, em thường lại đây hỗ trợ thật là làm phiền, bất quá hiện tại Quý gia có nữ chủ nhân, những việc này không cần em phải làm, miễn cho người ngoài nhìn vào cảm thấy Quý gia chúng ta bạc đãi khách nhân.”
 
Lương Hiểu Như cả người cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “Anh Thần Vũ, anh không cần khách sáo với em như vậy.”
 
Quý Thần Vũ nhướng mày nhìn cô ấy, “Anh là nói thật.”
 
“……”
 
Lương Hiểu Như không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
 
Ăn xong cơm Lương Hiểu Như lại nói: “Hôm nay cũng đã muộn, em ở bên này, trời tối lắm rồi anh thần Vũ không đến mức đuổi em đi chứ?”
 
Quý Thần Vũ xoa xoa tay, dùng ánh mắt nhìn qua hướng Ngôn Khả Hân nói, “Hiện tại nhà anh người làm chủ không phải anh, anh không có quyền quyết định giữ em lại.”
 
Lương Hiểu Như khóe miệng xệ xuống, vội quay đầu nhìn Ngôn Khả Hân nói: “Ngôn tiểu thư, tôi ở bên này ngủ lại, cô không ngại đi?”
 
Ngôn Khả Hân cười gượng nói: “Lương tiểu thư ở lại đây chúng tôi đương nhiên nhiệt tình hoan nghênh.” Nói xong lại nhìn dì Tĩnh nói: “ dì Tĩnh, dì giúp lương tiểu thư chuẩn bị phòng ngủ nhé.”
 
“Không cần, tôi ở bên này có phòng, nếu Ngôn tiểu thư không phản đối tôi liền về phòng trước .”
 
Nói xong cô ta liền xoay người rời đi.
 

Bên này mà Lương Hiểu Như có phòng riêng, xem ra cô ấy là khách quen hay ở đây. Bất quá Ngôn Khả Hân cũng không muốn nghĩ nhiều.
 
Bởi vì vừa mới được Quý Thần Vũ đút no rồi, cho nên buổi tối anh không túm cô lăn lộn nữa.
 
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại Quý Thần Vũ đã không còn ở đây. Hôm nay dì Tĩnh muốn mang cô đi tham quan thánh điện “Bách hợp đường” của Quý gia, nghe nói nơi này là nơi quan trọng nhất ở Quý gia.
 
Lương Hiểu Như biết được các cô muốn đi tham quan bách hợp đường cũng năn nỉ dì Tĩnh mang cô ta đi cùng, dì nghĩ quan hệ hai nhà cũng không tồi, không coi cô ta như người ngoài, liền dẫn theo.
 
Bách Hợp Đường rất lớn, phân trên dưới hai tầng, tầng dưới có các tủ trưng bày trong tủ bày đủ loại nước hoa, dì Tĩnh nói cho cô biết, đây đều là những loại nước hoa mà gia chủ Quý gia điều chế xuất sắc nhất.
 
Quý gia vốn dĩ là dựa vào nước hoa mà làm giàu, gia chủ Quý gia điều chế nước hoa là điều không ngoại lệ.
 
Ngôn Khả Hân đang quan sát, lại thấy Lương Hiểu Như đột nhiên đi đến một lọ nước hoa rồi cầm lấy mỉm cười nói: “Tôi biết đây lọ nước hoa anh thần Vũ điều chế, tên gọi là‘ mối tình đầu ’. Lúc trước anh Thần Vũ mới điều chế xong liền tặng tôi một lọ, mùi hương của nó tôi vẫn nhớ rõ.”
 
Dì Tĩnh biểu cảm có chút xấu hổ, bà ấy thoáng nhìn qua Ngôn Khả Hân, thấy cô tựa hồ không có gì phản ứng gì khó chịu mới nói: “Cái này xác thật là tiên sinh điều chế.”
 
Ngôn Khả Hân tuy rằng trên mặt không lộ ra điều gì, nhưng trong lòng lại biết rõ, Lương Hiểu Như nói những lời này chính là để cho cô ngột ngạt khó chịu. Ngôn Khả Hân không khỏi thở dài, rõ ràng biết Quý Thần Vũ chuẩn bị kết hôn với cô, mà vẫn còn đối với anh ôm ảo tưởng, nghĩ lại cảm thấy thật không dễ dàng.
 
Tham quan xong lầu một liền đến lầu hai, lầu hai cũng chỉ bày một pho tượng, pho tượng là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, quần áo thực mộc mạc, bất quá không hợp với bức tượng chính là viên hồng ngọc người đàn ông đó đang cầm trên tay.
 
Dì Tĩnh liền giới thiệu : “Vị này chính là chưởng môn đầu tiên của tư thông gia Quý Tư Thông tiên sinh.”
 
Đây chính là vị đại danh đỉnh đỉnh khai sinh ra gia tộc, Ngôn Khả Hân tức khắc nghiên mình kính cẩn.
 
Bà ấy lại nói: “Quý Tư Thông tiên sinh sinh thời rất được nữ hoàng yêu thích, hồng bảo thạch trong tay ngài ấy chính là được nữ hoàng ban tặng, nghe nói trên cả thế giới này chỉ có một viên như vậy, nó cũng là món đồ trấn tộc chi bảo của Quý gia.”
 
Thật là một viên hồng bảo thạch quý giá, cho dù tối tăm thế nào vẫn như cũ tản ra ánh sáng lộng lẫy.
 
Tham quan xong không sai biệt lắm liền đến giữa trưa, Ngôn Khả Hân có thói quen nghỉ trưa , cơm nước xong liền trực tiếp lên lầu đi nghỉ.
 
Quý Thần Vũ giữa trưa trở về, đẩy cửa phòng ra liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp như thiên thần đang say giấc.
 
Anh đi qua cởi quần áo rồi cùng nằm xuống giường, Ngôn Khả Hân đang mơ mơ màng màng cảm giác có người ôm mình, cô theo bản năng quấn lấy cổ anh hỏi : “Quý Thần Vũ, là anh sao?”
 
Anh ở trên tay cô hôn một cái, “Là anh.”
 
“Anh không bận việc sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui