Hoàng yến

Ngôn Khả Hân sợ hãi, nhưng cô không muốn ở trước mặt anh biểu hiện ra sự sợ hãi, liền hất cằm nói với anh: “Là anh đấy.”
 
Không nghĩ cô vừa nói xong anh lại cười, anh hơi khom người cùng cô đối diện, ánh mắt vui vẻ nhìn cô, giống như là ăn mật vậy, khuôn mặt sáng lạn đến rực rỡ.
 
“Là anh dung túng cho em, anh đồng ý.” Anh đem một bên mặt chưa bị cắn đưa qua, “Nơi này cũng cho em đấy cắn nè.”

 
“……”
 
Vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận, không nghĩ tới anh lại vui vẻ bị cắn, cắn một bên mặt còn chưa đủ, anh thế nhưng còn chủ động đưa má bên kia cho cô cắn nữa.
 
Ngôn Khả Hân cảm giác anh đang yêu chiều cô.
 
Thật là muốn mạng người ta mà!
 
*****
 
Nếu anh đã chủ động như vậy, Ngôn Khả Hân cũng không khách khí, ở mặt bên kia cũng cắn một cái, không nghĩ tới mới vừa cắn xong anh liền đem cô bế tới giường, trong lòng cô tức khắc vang lên một hồi chuông cảnh báo, vội hỏi: “Anh muốn làm gì?”
 
Anh trưng ra vẻ mặt đương nhiên, “Em cắn xong rồi, thì đến phiên anh cắn.”
 

“……”
 
Ban ngày ban mặt, cái tên không biết xấu hổ này không chỉ có cắn mặt cô không đâu, anh còn đem toàn thân trên dưới cô cắn mút không thiếu chỗ nào, cảm giác này quả thực miễn bàn có bao nhiêu ngứa ngáy, toàn bộ quá trình cô rên rỉ không ngừng đến mức khát khô cả họng.
 
Sau khi mệt mỏi cô liền thiếp đi, thời điểm tỉnh lại đã là giữa trưa, Quý Thần Vũ không ở nhà, quản gia đưa cơm trưa dọn sẵn lên cho cô, Ngôn Khả Hân vừa ăn xong cơm trưa liền nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, nói là giải phẫu đã thành công, Ngôn Phi Hùng tỉnh muốn gặp cô.
 
Ngôn Phi Hùng mạng đúng là lớn, bất quá ông ta vừa tỉnh lại đã muốn gặp cô thật là ngoài dự kiến, cũng không biết ông ta còn muốn nói gì nữa.
 
Ngôn Khả Hân cuối cùng vẫn đi đến bệnh viện một chuyến, mới vừa làm xong giải phẫu Ngôn Phi Hùng còn đang phải truyền thuốc, trên mặt hắn lộ ra vẻ mỏi mệt, cả người suy yếu.
 
“Tiểu Hân, con đến rồi à……” Nói chuyện cũng không có khí lực.
 
Ngôn Khả Hân không muốn cùng ông ta nói lời vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi : “Nói đi, ông gọi tôi tới đây là có chuyện gì muốn nói với ?”
 

Ngôn Phi Hùng nhắm mắt, qua hồi lâu mới như tìm được sức: “Là ta mắt mù, không nghĩ tới Tưởng Thục Viện là loại người này, làm con bị uất ức bao năm nay.”
 
Ngôn Khả Hân trong lòng khinh thường, sao sớm không nói đi, hiện tại cùng cô nói lời này có ích lợi gì? Người ông ta chân chính phải xin lỗi sớm đã không còn nữa.
 
Ngôn Phi Hùng hít sâu mấy hơi thở lại nói: “Con trở về nhà đi, ba sẽ đền bù cho con.”
 
Ngôn Khả Hân cũng không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Không cần, ông nghỉ cho khỏe đi, người giúp việc sẽ chiếu cố ông tốt thôi, tôi sắp cùng Quý Thần Vũ đi Anh quốc để chuẩn bị cho việc kết hôn, không có gì quan trọng thì đừng có tìm tôi.”
 
Ngôn Phi Hùng muốn nói nữa, Ngôn Khả Hân lại không muốn nghe, mẹ của cô, Ngôn Khả Hân chân chính đều đã chết, hai người ông ta phải xin lỗi đều không còn nữa, xin lỗi đối với cô không có bất kỳ ý nghĩa gì.
 
Ngôn Khả Hân trước khi trở về núi liền đến công ty một chuyến, cô phải cùng Quý Thần Vũ đi Anh quốc, việc trong công ty cũng phải sắp xếp một chút.
 
Đang chuẩn bị mở cuộc họp, Ngôn Khả Hân nhận được điện thoại của Quý Thần Vũ , anh hỏi cô ở đâu, cô liền nói cho anh mình đang ở công ty, lại nghe đầu bên kia Quý Thần Vũ nói: “Việc trong công ty em không cần phải lo lắng nữa, anh sẽ an bài người khác tới quản lý.”
 
Thuộc hạ của Quý Thần Vũ người nào mà chả có năng lực xuất chúng, muốn quản lý một công ty nhỏ cũng là dư dả, Ngôn Khả Hân nghĩ sơ qua liền đồng ý.
 
Bên này công việc cơ bản đều xử lý xong, ngày hôm sau cô liền cùng Quý Thần Vũ đi Anh quốc.
Cùng Quý Thần Vũ nhận thức hai đời, đây là lần đầu tiên cô bước vào đại bản doanh của gia tộc Tư Thông. Nó nằm tọa lạc tại thủ đô của Anh quốc gần mảnh đất trung tâm, chiếm diện tích cực lớn, xa xa nhìn tựa như một tòa lâu đài .
 
Trước cánh cổng nguy nga là hàng vệ binh thủ vệ đứng nghiêm chỉnh, xe từ từ tiến vào tòa nhà chính, xuyên qua một vườn hoa ngập tràn sắc thắm mới đến được cửa chính.
 
Chỗ cửa sớm đã có hai hàng người hầu đứng chờ. Đứng đầu hai hàng người hầu là một nam, một nữ, nam thì mặc quân trang, nữ thì trang phục hầu gái.
 
Trước hàng ngũ là một người phụ nữ trung niên mặc áo vest quần tây đen, đầu búi cao gọn gàng, sắc mặt nghiêm chỉnh.
 
Xe dừng lại ở cửa, có vệ binh bước đến mở cửa xe ra, Quý Thần Vũ cùng Ngôn Khả Hân một trước một sau bước xuống xe, hàng người hai bên vội vàng đồng loạt hô: “Cung nghênh tiên sinh và phu nhân về nhà.”
 
Ngôn Khả Hân nghe được hai chữ “Phu nhân” , thiếu chút nữa chùn chân bước trở lại xe .
 
Quý Thần Vũ kéo tay Ngôn Khả Hân đi ra, người phụ nữ trung niên vội chào đón, bà cung kính hướng về phía hai người cúi đầu, Quý Thần Vũ nhìn Ngôn Khả Hân nói: “Vị này chính là Quý quản gia, em có thể gọi bà ấy là dì Tĩnh , về sau quy củ trong gia tộc là do dì ấy dạy bảo.”
 
“Chào dì ạ.” Ngôn Khả Hân ngoan ngoãn hướng bà ấy chào hỏi.
 
Dì Tĩnh vội cúi đầu nói: “Phu nhân khách khí.”
 

Ngôn Khả Hân cho rằng bà ấy sẽ nói tiếng Anh, không ngờ rằng bà ấy giao tiếp bằng tiếng Trung, mà cách nói chuyện còn rất hiền lành.
 
Quý Thần Vũ vừa trở về có rất nhiều chuyện phải làm, cho nên sau khi dặn dò dì Tĩnh vài câu liền rời đi.
 
“Phu nhân, tôi hôm nay sẽ dẫn cô đi tham quan căn nhà một chút?” Bà ấy vẻ mặt cung kính nói.
 
Một người phụ nữ trung niên lại đối với cô cung kính như vậy quả thật làm cô thấy ngại, vội nói: “Dì an bài là được.”
 
Ngôn Khả Hân không nghĩ tới chỉ tham quan lâu đài này thôi mà mất hết cả một ngày, Quý gia rất lớn, đầy đủ tất cả các loại phòng, nào là phòng làm việc của Quý Thần Vũ, phòng tập thể thao, còn có phòng chuyên để vẽ tranh cùng đánh đàn, phòng chiếu phim, thậm chí ngay cả phòng trẻ con cũng có.
 
Tóm lại tham quan sơ bộ thôi mà đã đến buổi tối, bởi vì có việc phải làm nên tối hôm nay Quý Thần Vũ không trở về nhà.
 
Ngôn Khả Hân mừng rỡ lại được tự tại, ăn cơm xong liền trực tiếp lên giường nghỉ ngơi.
 
Ngày hôm sau phải học lễ nghi ăn uống của quý tộc, đi đường, rồi dáng ngồi, ăn cơm từ từ đều phải học, cũng may khi còn nhỏ mẹ cũng đã dạy cho cô một ít, nên học cũng không quá khó.
 
Ngôn Khả Hân từ lúc bắt đầu liền biết rõ cô cùng Quý Thần Vũ gia thế chênh lệch lớn, lần này tới Anh quốc cũng đã chuẩn bị tư tưởng bị khi dễ, chỉ là ngoài dự kiến của cô, người nhà Quý gia đối với cô đều rất hòa ái, ngay cả người nghiêm túc như quản gia tựa hồ đối với cô rất vừa lòng.
 
“Tôi còn tưởng rằng phải mất rất nhiều thời gian dạy phu nhân lễ nghi, lại không nghĩ phu nhân cũng đã biết được không ít.”
 
Dì Tĩnh trên mặt không chút nào che dấu lộ ra tán thưởng đối với cô.
 
Ngôn Khả Hân hơi xấu hổ, ngượng ngùng cười.
 
Trong tưởng tượng của cô chắc mình sẽ bị làm khó dễ hoặc bắt nạt, nhưng không một đường thuận lợi càng làm cho cô cảm giác được bất an. Nếu thành công thông qua bài học này, như vậy việc cô gả cho Quý Thần Vũ chính là ván đã đóng thuyền.
 
Tuy rằng cô muốn cùng Quý Thần Vũ chung sống hoà bình đến cuối đời, nhưng cô biết với hoàn cảnh nhà hắn việc hai người tách ra có thể đoán được, cô cũng sẽ chấp nhận khi việc đấy xảy ra.
 
Khóa học lễ nghi cũng đã xong rồi, dì Tĩnh lại bắt đầu giúp cô sửa đúng phát âm tiếng Anh, đang lúc luyện tập, người hầu tiến vào thông báo Quý Thần Vũ đã trở lại, hai người liền tạm dừng luyện tập cùng nhau đi xuống lầu.
 
Bất quá Quý Thần Vũ không phải một người trở về, bên cạnh anh còn dẫn theo một cô gái, người này Ngôn Khả Hân đã gặp ở du thuyền của Quý Thần Vũ, chính là Lương Hiểu Như.
 
Dì Tĩnh cùng hai người chào hỏi qua lúc sau liền hướng Ngôn Khả Hân giới thiệu : “Phu nhân, vị này chính là Lương Hiểu Như tiểu thư, Lương gia cùng Quý gia quan hệ rất tốt, Lương tiểu thư cũng là khách quen bên này .” Nói xong dì Tĩnh lại hướng Lương Hiểu Như giới thiệu Ngôn Khả Hân, “Vị này chính là nữ chủ nhân tương lai của Quý gia_Ngôn Khả Hân tiểu thư.”

 
Khi bà ấy nói đến “nữ chủ nhân tương lại của Quý gia”, Ngôn Khả Hân rõ ràng để ý thấy biểu tình cứng đờ của Lương Hiểu Như, bất quá cô ấy vẫn tỏ ra hào phóng duỗi qua tay tới chào hỏi cô, “Chào cô, tôi là Lương Hiểu Như.”
 
Ngôn Khả Hân cũng duỗi tay qua nắm lấy.
 
“Học đến đâu rồi?” Quý Thần Vũ hỏi.
 
“Phu nhân học rất nghiêm túc, ngộ tính cũng cao, thành quả không tồi.” Trong lời nói của bà còn thể hiện sự tán thưởng đối với cô.
 
Quý Thần Vũ cong khóe môi cười, nhìn qua tâm tình không tồi, “Lễ nghi học sơ sơ là được rồi, không cần phải quá nghiêm khắc, tận lực làm cho phu nhân thoải mái là được.”
 
Bà vội gật đầu cung kính nói: “Vâng.” Dừng một chút lại hỏi: “Tiên sinh còn điều gì phân phó? Không thì tôi cùng phu nhân lên lầu tiếp tục học.”
 
“Đi đi.”
 
Bà gật đầu, đang muốn mang theo Ngôn Khả Hân lên lầu, không ngờ Quý Thần Vũ gọi lại, bà ấy vội cung kính hỏi: “Tiên sinh còn có việc sao?”
 
“Em đi lên trước đi.” Lời này là Quý Thần Vũ nói với Ngôn Khả Hân.
 
Nghĩ đến Quý Thần Vũ là còn có chuyện cần dặn dò dì Tĩnh, Ngôn Khả Hân biết điều không có hỏi nhiều, ngoan ngoãn lên lầu.
 
Tiên sinh cố ý bảo bà lưu lại, bà cảm thấy hẳn là có chuyện quan trọng, ngay lập tức nghiêm nghị mà đứng lắng nghe.
 
Quý Thần Vũ trầm mặc trong chốc lát sau đó hỏi: “Tôi ngày hôm qua không trở về, phu nhân có hỏi gì không?”
 
“……” Bà không nghĩ điều anh muốn nói chính là cái này, bà sửng sốt một lát mới hồi phục tinh thần lại nói: “Không có.”
 
“Phải không?”
 
Anh tựa không chút để ý hỏi lại một câu, bà lại chú ý tới ấn đường của anh nhăn lại, là người từng trải, bộ dạnganh như vậy bà làm sao không rõ, vội nói: “Ngày hôm qua phu nhân bay qua đây đã mệt nhọc, tôi lại mang theo cô ấy ở trong nhà tham quan hồi lâu, hẳn là mệt mỏi nên quên hỏi.”
 
“Dì đi lên đi, đừng làm cho phu nhân chờ lâu rồi.”
 
Bà thấy sắc mặt anh khôi phục như thường, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, cung kính chào một tiếng liền lên lầu.
 
Nhiệm vụ hôm nay của Ngôn Khả Hân là đọc diễn cảm tài liệu tiếng Anh, dì Tĩnh ở một bên sửa phát âm cho cô.
 
Cửa sổ phòng cô vừa lúc đối diện với hậu viện, cô chỉ cần hơi nhấc đầu một chút liền nhìn thấy cảnh sắc ngoài ấy, hiện giờ đã vào thu, hoa ở hậu viện Quý gia vẫn nở rộ rực rỡ.
 
Lại thấy giờ phút này Quý Thần Vũ đang ngồi ở hàng ghế đá, Lương Hiểu Như đứng bên cạnh anh, cúi người nói nhỏ, cũng không biết Lương Hiểu Như nói đến việc gì vui vẻ, hai người đồng thời nở nụ cười.
 

Quý Thần Vũ tuy rằng mặt ngoài cho người ta một cảm giác phong độ lịch thiệp. Trên thực tế anh ít khi cho người khác có cơ hội tiếp cận anh, anh cũng không thích người khác lôi kéo anh làm quen.
 
Đặc biệt là phụ nữ.
 
Nghe nói cựu chưởng môn của gia tộc Tư Thông từng bị phụ nữ lừa gạt, cho nên sau này rất là phòng bị.
 
Trừ phi là người rất tín nhiệm, bằng không anh sẽ không cho người phụ nữ nào tiếp cận.
 
Bởi vậy có thể thấy được Quý Thần Vũ cùng Lương Hiểu Như cảm tình thực không tồi.
 
Ngôn Khả Hân âm thầm gật đầu, đang muốn hồi thần, không ngờ Quý Thần Vũ giống như có cảm ứng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt vừa vặn nhìn thấy cô.
 
Ngôn Khả Hân tức khắc cả người cứng đờ, cô hướng hắn gật đầu cười, tươi cười rất dịu dàng.
 
Dù sao anh cũng rất thích bộ dạng ngoan ngoãn của cô.
 
Chỉ là Ngôn Khả Hân không ngờ, nhìn cô tươi cười, trên mặt anh ý cười thế nhưng chậm rãi biến mất, anh hơi hơi híp mắt, ánh mắt mang theo vài phần nguy hiểm.
 
Ngôn Khả Hân trong lòng đột nhiên nhảy dựng, thầm nghĩ chính mình không có nơi nào đắc tội anh nha, anh nhìn cô như vậy là có ý gì, cũng may một bên dì Tĩnh kêu cô một tiếng, cô lập tức làm như không có việc gì thu hồi ánh mắt, tiếp tục đọc diễn cảm.
 
Bà theo ánh mắt cô nhìn qua, trong lòng hiểu rõ, tỏ vẻ như đang nói chuyện phiếm với cô: “Tiên sinh cùng Lương tiểu thư từ nhỏ đã quen biết nhau, hai nhà cảm tình không tồi, cho nên hai người từ nhỏ liền thân như anh em trong nhà, phu nhân không cần hiểu lầm.”
 
Ngôn Khả Hân đáp cho có lệ, cũng không coi đó là chuyện đáng quan tâm, nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy mình như tùy ý quá, liền cười nói: “Tôi biết rồi, trước đây tiên sinh cũng đã nói qua.”
 
“Vậy là tốt rồi.”
 
Dì Tĩnh vừa dứt lời liền nghe được tiếng đập cửa, bà đi qua mở , lại thấy ngoài cửa Quý Thần Vũ đang đứng.
 
“Di ra ngoài trước đi, tôi có việc cần tìm phu nhân.”
 
Dì Tĩnh tự nhiên không hỏi nhiều, vội vàng cáo từ đi ra ngoài, Quý Thần Vũ đi vào trở tay đóng cửa lại. Anh thong thả đi tới, ngồi lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh cô, hơi khom người cùng cô đối mặt, khóe miệng mỉm cười, đuôi lông mày cong cong, khiến cho hai mắt anh trở nên hẹp dài lại mê người, nhìn qua rất xấu xa.
 
Tuy rằng anh cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra mấy phần sắc bén, cô đối với anh không hiểu nhiều thì ít, nhìn ánh mắt như vậy tuyệt đối không tốt, phần lớn chỉ xuất hiện khi cô trêu chọc anh, nhưng mà cô có chọc anh đâu.
 
Đúng là người tính tình bất ổn mà, bất quá cô đã có kinh nghiệm, anh càng như vậy, cô càng phải trêu trọc làm nũng với anh.
 
Nghĩ như vậy, Ngôn Khả Hân vội vàng ra vẻ tự nhiên ôm cổ anh, chớp chớp mắt, cười duyên hỏi: “Rõ ràng biết em phải ở lại học còn tiến vào quấy rầy em, có phải nhớ em rồi không?”
 
Quả nhiên, bị cô nói một câu, thân thể Quý Thần Vũ nháy mắt liền cứng đờ, biểu tình cũng xuất hiện mấy phần dại ra, làm gì còn ánh mắt sắc bén nữa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui