“……”
Giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của anh căng chặt, đôi mắt đỏ ửng, Ngôn Khả Hân vừa thấy anh như vậy liền thầm kêu không ổn trong lòng.
Xong rồi xong rồi, cũng tại cô cố hưởng thụ cảm giác anh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, lại không nghĩ tới tên biến thái này lại xem nó là tình thú mà nổi lên sắc tâm.
Căn bản đang vẻ mặt đắc ý, lôi kéo cà vạt anh, giờ phút này Ngôn Khả Hân lại mang vẻ mặt kinh hoảng nhìn anh, hai mắt mở to lại mang theo hơi nước ầng ậc, nhìn muốn có bao nhiều vô tội liền có bấy nhiêu.
Chính là như vậy, chính là như vậy! Anh chịu không nổi bộ dáng này của cô.
Tựa như một con thỏ con đáng thương vô cùng, muốn thương tiếc lại càng muốn bắt nạt cô hơn.
Quý Thần Vũ cố nén cười, hỏi cô: “Như thế nào? Sợ à?”
Cô nào dám sợ anh, vội nhìn anh lắc đầu.
Quý Thần Vũ cười càng vui vẻ, ở bên tai cô nói: “Em có biết hay không, ông đây chính là thích bộ dạng như thế này của em đấy.”
“……”
*****
Ngôn Khả Hân chỉ cảm thấy lông tơ cả người lông tơ đều, anh nói tiếp, “Tổng kết mà nói có hai chữ rất hợp với em bây giờ, em biết là gì không?”
“Là…… Là gì?”
Cô nghe được tiếng cười khẽ của anh, giống như rất vui, sau đó nói từng chữ: “Thiếu đụ.”
“……”
Thiếu cái đầu anh ý.
Ngôn Khả Hân cũng sợ tên biến thái này bụng đói ăn quàng cô luôn tại chỗ này, đây là ở trên xe, bên cạnh còn có tài xế , cô không có can đảm cùng anh biểu diễn xuân cung đồ sống cho người ngoài xem đâu.
Cho nên Ngôn Khả Hân vội vàng đẩy đẩy anh ra, nôn nóng nói: “Anh thả em ra.”
Quý Thần Vũ xác thật là bị cô gợi lên một bụng hỏa, thật hận không thể ở trên xe thu thập cô nàng thỏ con này, nhưng nhìn bộ dáng hoảng hốt của cô, anh lại không đành lòng, cuối cùng vẫn là lưu luyến thả cô ra.
Ngôn Khả Hân vội vàng ngồi thẳng, sửa sang lại quần áo, cảm giác trên mặt nóng nóng, Quý Thần Vũ vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt cô hồng rựng, nếu anh đoán không sai, bộ dáng này của cô tám chín phần mười là thẹn thùng……
Cô thẹn thùng, là bởi vì anh……
Anh đột nhiên phát hiện mình cũng có mị lực đấy chứ, nghĩ đến đây nháy mắt anh liền có cảm giác thành tựu.
Trong lòng tràn ngập một cảm giác nói không nên lời, như là muốn nổ mạnh, anh nhịn không được kéo bả vai cô ôm vào ngực, trong giọng nói mang theo kiềm chế, “Trở về sẽ thu thập em sau.”
Ngôn Khả Hân sợ tới mức thân thể run run.
Trên đường trở về Ngôn Khả Hân đều nơm nớp lo sợ, cô luôn có cảm giác Quý Thần Vũ sau khi trở về sẽ đem cô ăn triệt để luôn.
Nghĩ một chút là thấy sợ.
Xe rốt cuộc cũng chạy đến biệt thự, Quý Thần Vũ xuống xe trước, lại đi qua bên này kéo cửa xe cho cô, anh cười đến là tươi, “Quý phu nhân mời xuống xe.”
Quý phu nhân……
Giọng nói thật nhẹ nhàng, lại mang theo ý cười xấu xa, làm cô cảm tưởng như có dòng điện chạy qua.
“Nhìn dáng vẻ, Quý phu nhân có phải là vui quá mà không đứng lên nổi đúng không.” Điệu cười của anh quả thực miễn bàn có bao nhiêu hư hỏng , “Anh cũng rất vui nếu Quý phu nhân muốn anh làm thịt em ở trên xe.”
“……”
Ngôn Khả Hân hết nói nổi, Quý Thần Vũ liền trực tiếp bế cô lên, Ngôn Khả Hân cả người cứng đờ, vội nói: “Anh đừng như vậy, em có thể đi.”
Anh không thèm đáp lại, trực tiếp đem cô ôm lên phòng, rồi thả xuống chiếc giường lớn.
Anh không chút khách khí đè lên người cô, từ trên nhìn xuống , đuôi mày đuôi mắt đều thể hiện sự vui vẻ.
Cô ở dưới thân anh thì đang run bần bật, bộ dạng này làm hắn yêu đến mê mệt, anh nhướng mày hỏi cô: “Em sợ à?”
Cô đem mặt quay qua một bên, “Không có, em chỉ lo cho thân thể anh thôi.”
Ngôn Khả Hân không muốn đối nghịch với anh, dùng giọng nói mềm nhũn của mình thương lượng với anh “Anh làm nhẹ một chút nhé?”
Không nghĩ tới anh lại rất dễ nói chuyện như vậy, trả lời rất kiên quyết, “Được.”
Anh quả nhiên nói được thì làm được, đêm nay anh rất nhẹ nhàng hôn mút lên từng tấc da thịt, đến khi cô động tình, anh mới nhẹ nhàng nhét cây gậy cương cứng của mình vào cơ thể cô, động tác đong đưa thong thả ôn nhu, triền miên dây dưa không ngớt, nhưng mà dây dưa lâu quá thì cô chịu không nổi, rốt cuộc khi xong việc cô chỉ cảm thấy cả người như bị rút hết không khí.
Ngày hôm sau buổi sáng tỉnh lại, Ngôn Khả Hân mơ mơ màng màng nhìn thấy Quý Thần Vũ đã đứng trước gương mặc quần áo. Không biết vì sao anh lại yêu tha thiết màu đen như vậy, quần áo toàn bộ đều là màu đen.
Đáng nói là cô cảm thấy màu đen làm người ta cảm thấy áp lực.
Cô từ trên giường đứng dậy, vớ chiếc áo ngủ mặc tạm, liền đến tủ quần áo tìm kiếm một hồi, rốt cuộc ở trong đống áo sơ mi màu đen phát hiện ra chiếc áo sơ mi trắng, cô đem áo sơ mi lấy ra đưa cho anh.
Quý Thần Vũ vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, Ngôn Khả Hân nói: “Anh không cần lúc nào cũng mặc màu đen, thử một màu khác được không?”
Quý Thần Vũ nhíu nhíu mày, cũng không động đậy.
Tuy rằng Quý Thần Vũ hiện tại ôn nhu hơn rất nhiều, rất dễ nói chuyện, nhưng anh vẫn như cũ là một Quý Thần Vũ bá đạo cường thế, anh cũng không thích người khác can thiệp quá nhiều vào sinh hoạt cá nhân của mình, cho nên Ngôn Khả Hân cũng không xác định anh có thể tiếp thu kiến nghị của cô hay không.
Lại không nghĩ tới Quý Thần Vũ im lặng một lúc lâu, sau đó liền cầm lấy chiếc áo, không phải nói, màu trắng này mặc trên người anh không những cảm giác ngưng trọng áp lực nháy mắt biến mất, mà còn lộ ra “Soái khí” bừng bừng, đẹp trai đến mức con tim cô cũng thổn thức.
Anh nghe lời như vậy, Ngôn Khả Hân cũng rất vui vẻ, giúp anh đem cổ áo sửa sang lại.
Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng cười, cô ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy Quý Thần Vũ cúi đầu nhìn cô cười.
Đuôi mắt anh cong cong, nhìn qua tâm tình thực không tồi.
“Làm sao vậy? Em có gì buồn cười sao?”
Anh gắt gao nắm chặt tay cô, hơi hơi cúi người, dùng thanh âm từ tính nói: “Em thật sự như là vợ của anh vậy, dong dài, đến cả quần áo anh mặc gì cũng phải quản.”
“……”
“Chính là rất kỳ quái, anh lại thích cảm giác bị người khác quản, em nói xem anh có phải bị điên rồi không?”
Ngôn Khả Hân trong lòng thầm nghĩ, Quý tiên sinh anh rốt cuộc có thể tinh tường nhận thức bản thân mình bị điên rồi à, bất quá lời này cô lại không dám nói ra.
Ngôn Khả Hân cũng không nghĩ tới có một ngày cô cùng Quý Thần Vũ sẽ dùng phương thức này ở chung với nhau, thật bình yên, cô đột nhiên nghĩ đến nếu kiếp trước cũng có thể giống như hiện tại, không có những oán hận gút mắt, thì bi kịch có lẽ sẽ không xảy ra.
Quý Thần Vũ phát hiện khuôn mặt cô đột nhiên trở nên ngưng trọng, em thu dần nụ cười trên mặt, tức khắc đề cao cảnh giác hỏi: “Em đang suy nghĩ gì thế?”
Ngôn Khả Hân phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Không có gì, chính là nhớ tới trước kia……”
Không ngờ lời nói còn chưa xong, Quý Thần Vũ đột nhiên duỗi tay nắm cằm cô, ánh mắt hắn lạnh lẽo đến kỳ cục, trong giọng nói chứa ý cảnh cáo, “Lập tức quên ngay cho anh, không được nghĩ đến chuyện trước kia nữa.”
Ngôn Khả Hân cũng không biết tên này bị làm sao, đột nhiên trở nên thô bạo như vậy.
Cô đang muốn nói chuyện, không ngờ anh lại ôm chặt cô, chặt đến mức như muốn đem cô hòa vào thân thể anh.
“Em đừng tưởng sẽ bỏ rơi được anh.”
Anh khàn khàn nói.
Thì ra là vì điều này, Ngôn Khả Hân thở dài nhẹ nhõm, nói với anh: “Quý Thần Vũ, em đã không còn sức lực để chạy trốn nữa.”
Anh nghe vậy thì buông cô ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm cô, ánh mắt híp lại: “Muốn chạy trốn cũng được, nhưng tốt nhất là cả đời đừng để anh tìm thấy, bằng không nếu để anh bắt được anh sẽ không mềm lòng, mà trực tiếp đánh gãy chân em rồi nhốt lại, cứ nuôi em cả đời như vậy anh cũng vui .”
“……”
Quả nhiên, thâm tình không quá ba giây.
Ngôn Khả Hân ở trong lòng anh mắt trợn trắng.
Quý Thần Vũ vừa thấy biểu cảm này của cô, ngược lại cảm thấy khá buồn cười.
Anh nắm tay đặt ở bên môi hôn nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm chỉnh, thay đổi đề tài, “Chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa cùng anh đi Anh quốc?”
“A?” Ngôn Khả Hân trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, “Đi Anh quốc làm gì?”
Cô nói như vậy, làm cho anh cảm giác cô không muốn đi Anh cùng anh, trong lòng khó chịu, sắc mặt liền trầm xuống: “Phải làm nữ chủ nhân của Tư thông gia tộc thật không dễ dàng, nếu đã kết hôn cùng anh thì có một số việc cần phải biết, anh sẽ dẫn em qua đó, ở đó có người sẽ dạy em.”
Ngôn Khả Hân như suy nghĩ, gả cho anh, cả đời này cô đã chú định là kiếp số của mình không thể chạy thoát , còn không bằng thản nhiên tiếp nhận.
Bất quá nghĩ đến việc của Ngôn gia còn chưa giải quyết xong, cô liền nói: “Đúng rồi, trước khi đi Anh quốc em phải đi qua coi tình hình của Ngôn Phi Hùng, nếu ông ta giải phẫu không thành công, em còn phải lo hậu sự cho ông ta mới có thể đi.”
Tốt xấu gì ông ta cũng là người cha trên danh nghĩa của cô, dù hận ông ta đến mức nào thì hậu sự của ông ta cũng không thể không quan tâm.
Quý Thần Vũ nghĩ rồi nói: “Cũng được.”
Ngôn Khả Hân nghĩ đến lời Dịch Khuynh Dương vừa mới nói, hắn nói quy củ ở đại trạch nhiều mà hà khắc, lời này tựa hồ nhất định có đạo lý, cô có chút lo lắng: “Quý Thần Vũ, nhà anh quy củ có phải rất nhiều hay không? Vạn nhất em làm không được thì làm sao bây giờ?”
Anh đi đến tủ quần áo lấy cà vạt, một bên thắt một bên thong thả ung dung nói: “Quy củ đều là do con người định, nếu em làm không được, anh sẽ đem những quy củ em không thực hiện được bỏ đi thôi.”
“……”
Tuy rằng anh nói rất chi là dễ dàng, nhưng vì sao cô cảm thấy Quý Thần Vũ thật là soái nhỉ.
Quý Thần Vũ thắt xong cà vạt quay lại nhìn cô, thấy cô đang ở đó cười ngốc nghếch.
Khi cô thấy đồ vật gì yêu thích cũng có biểu hiện y chang, trước kia cô chưa bao giờ cười như vậy với anh, nụ cười cô khi ấy chỉ có giảo hoạt, khôn khéo và lãnh khốc mà thôi.
Nhưng chưa từng giống như bây giờ, ngây ngô, làm anh cảm giác cô là cây hoa si của anh.
Quý Thần Vũ chỉ cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, anh thật sự chịu không nổi nữa, đi qua đem cô ôm chặt trong ngực, hôn cô thật sâu.
Ngôn Khả Hân bất thình lình bị anh hôn như vậy, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần lại thì thấy anh đang cười rất là bỉ ổi, hiển nhiên vừa rồi cô bị anh đùa giỡn.
Ngôn Khả Hân trừng anh, “Anh thật không đứng đắn?”
Loại cảm giác ấm áp cùng ngọt ngào thật làm anh chịu không nổi, có lúc trong khoảnh khắc anh muốn chết chìm ở bên trong luôn.
Anh lại ở bên tai cô hà hơi, hỏi : “Anh không đứng đắn thì em làm sao?”
Ngôn Khả Hân vốn dĩ muốn trừng anh, chính là lúc nhìn đến sườn mặt anh, làn da anh thật tốt, trắng nõn tinh tế, nhìn thật muốn cắn một cái ghê.
Nói thật, kiếp trước, cùng anh quen biết lâu như vậy, cô còn không dám cắn anh, nguyên nhân chủ yếu là không dám.
Chính là hôm nay, ma xui quỷ khiến thế nào, cô không kiềm chế được mà ở trên mặt anh cắn một cái.
Cũng không biết có phải do cô cắn anh đau không, anh chậm rãi đứng thẳng người, hơi nhíu mày nhìn cô, Ngôn Khả Hân vừa thấy biểu tình này của anh trong lòng liền lộp bộp, thầm nghĩ, cái này sẽ không phải là chơi lớn quá chứ?
Cô vội nói: “Anh vừa mới hỏi em nếu anh không đứng đắn thì em sẽ làm sao mà, thì giờ em nói cho anh đây, nếu anh không đứng đắn em sẽ cắn anh.”
Quý Thần Vũ trầm khuôn mặt hỏi cô: “Ai cho em lá gan lớn thế hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...