Hoàng yến

Dương Minh Lan vui sướng nói: “Bà mẹ kế của em khi biết chị gái và chồng mình ngủ với nhau, quả thực thiếu chút nữa bị tức chết, nếu không phải do ba em ngăn cản, chỉ sợ bà ta sẽ trực tiếp tìm bà chị của mình liều mạng. Mà nói ông ba của em cũng là tuyệt đỉnh tra nam, tựa hồ không chịu buông tay ai, không chịu cùng mẹ kế em ly hôn, cũng không muốn buông tay bà chị vợ, sau khi chuyện này phát sinh liền vội vàng đem bà chị vợ này ra nước ngoài, sợ hai người mặt đối mặt sẽ nháo đến túi bụi.”
 
Dương Minh Lan quá mức hưng phấn, nói chuyện cũng không có trật tự, nhưng Ngôn Khả Hân có thể hiểu đại khái chân tướng sự tình.
 
Trong lòng lạnh lùng cười, Tưởng Thục Viện đại khái không nghĩ tới, bà ta đã từng làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác, một ngày kia thế nhưng cũng sẽ bị người khác phá hoại, hơn nữa người mà chen chân phá hoại lại chính là chị ruột của bà ta.

 
Thật là phong thuỷ luân chuyển, báo ứng cuối cùng đã tới.
 
Bất quá thái độ của Ngôn Phi Hùng lại làm cô bất ngờ, cô còn tưởng rằng ông ta đối với Tưởng Thục Viện là tình yêu, lại không nghĩ rằng một ngày kia ông ta vẫn sẽ vì người đàn bà khác phản bội bà ta.
 
Nói đến nói đi, người mà ông ta yêu chỉ có ông ta mà thôi.
 
Dương Minh Lan lại ríu rít nói một hồi, Ngôn Khả Hân chờ cô ấy giễu cợt đủ rồi mới kết thúc cuộc gọi.
 
Sau một lúc trầm mặc cô liền nói cho Quý Thần Vũ : “Ngôn gia bên kia đã xảy ra chuyện.”
 
Quý Thần Vũ thực bình tĩnh trả lời: “Anh cũng mới biết.”
 
“Em không nghĩ tới, đây là chị em ruột thịt đấy, thế nhưng cũng có một ngày sẽ bởi vì tình thù mà quậy đến ngươi chết ta sống.” Bất quá cô vẫn không quá xác định, lại hỏi: “Anh nói, Tưởng Thục Viện lúc này đây sẽ bỏ qua Tưởng Thục Vân sao?”
 

“Không phải trên tay em có chứng cứ Tưởng Thục Vân đã từng tham ô sao? Tưởng Thục Viện đại khái sẽ tìm đến em thôi.”
 
“……”
 
Anh khẽ cười: “Đương nhiên, bà ta biết không nhất định em sẽ giúp bà ta, bất quá em có thể tiên hạ thủ vi cường, nói cho Tưởng Thục Vân biết, Tưởng Thục Viện đi tìm em nói chuyện, nói không chừng Tưởng Thục Vân quýnh lên liền liều mạng cá chết lưới rách.”
 
Ngôn Khả Hân suy tư, Quý Thần Vũ không hổ là người tâm cơ thâm trầm biến thái, làm việc quả nhiên vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
 
Tưởng Thục Vân đi theo Tưởng Thục Viện nhiều năm như vậy, khẳng định có không ít nhược điểm của Tưởng Thục Viện nằm trong tay bà ta, đến lúc đó nếu Ngôn Khả Hân nói bóng nói gió cho bà ta rằng Tưởng Thục Viện muốn mua chuộc chứng cứ bà ta từng tham ô công ty , Tưởng Thục Vân đại khái liền nghĩ rằng Tưởng Thục Viện một chút tình chị em cuối cùng đều không còn, muốn đưa bà ta vào tù.
 
Tưởng Thục Vân khẳng định sẽ không cam tâm, nói không chừng sẽ đem nhược điểm của Tưởng Thục Viện tiết lộ cho cô.
 
Đây là kế một hòn đá ném hai chim, quả thực tuyệt diệu.
 

Trong khi Ngôn Khả Hân trầm tư, Quý Thần Vũ bên này đột nhiên hỏi một câu: “Chuyện quá khứ, em muốn nhớ không?”
 
Ngôn Khả Hân sửng sốt trong chốc lát, cẩn thận suy nghĩ một hồi, mới nhớ chuyện quá khứ anh nói là gì.
 
Cô quay đầu nhìn lại anh, hai chân anh bắt chéo, vẻ mặt lười biếng dựa vào ghế sau, lúc anh nói lời này ngữ khí thật giống như không để ý chỉ là thuận miệng nhắc tới.
 
Ngôn Khả Hân không rõ vì sao anh hỏi cô việc này, cô cũng không nghĩ nhiều nói: “Quá khứ đã qua rồi, em không muốn nhớ lại.”
 
Anh nhướng nhướng mày, tựa hồ không nghĩ cô sẽ trả lời dứt khoát như vậy, “Em thật nghĩ như vậy.”
 
Ngôn Khả Hân gật gật đầu.
 
Bất quá cô không thấy được, khi nói câu đấy Quý Thần Vũ nắm chặt tay, nghe được câu trả lời của cô mới chậm rãi thả lỏng, đáy mắt anh lộ ra ý cười không dễ phát hiện, có trời mới biết, câu nói tựa như thuận miệng hỏi, lại là suy tư rất lâu mới có dũng khí nói ra của anh, tựa như không thèm để ý nhưng thật ra là đang chờ câu trả lời của cô, đến nỗi toàn thân mỗi một tế bào đều lộ ra vẻ khẩn trương.
 
Quý Thần Vũ cảm thấy chính mình thật là uất ức, anh không biết vì sao mình lại biến thành như vậy, nhất cử nhất động của người con gái này đều làm anh chú ý, khiến cho anh cảm thấy mình như sủng vật của cô vậy, anh suốt ngày cũng chỉ biết vây quanh cô nàng này.
 
Cảm giác này phi thường không tốt, anh cảm thấy anh phải thay đổi.
 
Bất quá hiện tại, anh vẫn muốn hưởng sự vui vẻ trong chốc lát đi.
 
Ngôn Khả Hân trả lời xong liền đem đề tài này vứt ra sau đầu, cũng không quá để ý, bất qúa cô đột nhiên nhớ đến một việc liền nói: “Quý Thần Vũ, anh đưa em về công ty một chuyến nhé.”
 
Hiện tại Quý Thần Vũ đang hí hửng, vừa nghe đến lời này liền cảm giác như bị người tạt cho một chậu nước lạnh.
 
Anh đã nhịn thật lâu, hiện tại cả người đều là bốc hỏa quả thực khó chịu muốn chết. Vì sao mắt thấy sắp về đến nhà cô đột nhiên nói ra lời này.
 
Quý Thần Vũ tâm tình không tốt lắm, sắc mặt nặng nề hỏi: “Em còn muốn làm gì?”
 
Ngôn Khả Hân vội vàng thương nghị với anh, “Anh biết đấy, mấy ngày nay em không ở trong công ty, giờ về, thì ít ra phải quay về công ty coi một chút không phải sao?”
 
“……”
 
Ngôn Khả Hân đột nhiên nghĩ đến lúc ở trong núi, anh bị tinh trùng lên não muốn đè cô ra ăn thịt, cô chỉ xoa mặt anh mấy cái anh liền lập tức ngoan ngoãn, cô cảm thấy phương thức vuốt lông này thật hiệu quả, đối với Quý Thần Vũ có thể nói lực sát thương khá lớn, cho nên cô quyết định dùng lại lần nữa.
 
Bất quá lần này không xoa mặt…… Ngôn Khả Hân vẻ mặt tự nhiên nắm lỗ tai anh, nhẹ nhàng ở vành tai anh xoa nhẹ vài cái, chu miệng nói: “Cũng chỉ trì hoãn một chút, em an bài xong công việc, lập tức liền cùng anh trở về có được không?”

 
Cô phả vào tai anh luồn không khí dễ chịu ấm áp như vậy, làm anh lại cảm tưởng như có một dòng điện chạy qua xương cụt rồi lại vọt thẳng lên đánh úp tới óc, giống như dỗ trẻ con vậy nhưng anh không thấy phản cảm
 
Thậm chí có một loại thoải mái nói không nên lời.
 
Không phải xoa mặt chính là xoa lỗ tai? Cô đến tột cùng là muốn gì đây?
 
Đáng sợ hơn chính là, anh vừa có suy nghĩ phải sửa lại cái tính của mình, bị cô đùa giỡn như vậy anh lại bị bất động chân tay.
 
Quý Thần Vũ cảm thấy chính mình thật không có nghị lực mà.
 
Anh cứ như vậy cứng còng thân thể vẫn không nhúc nhích, cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc anh không thể nhịn được nữa một phen kéo đôi tay đang làm loạn của cô ra, sau đó đem đầu chôn ở hõm vai cô, rất lâu sau đó mới nói: “Chỉ trong chốc lát thôi nha.”
 
“……”
 
Ngôn Khả Hân kinh ngạc, anh đây là đồng ý? Chiêu này dùng tốt thật! Có thể làm anh trở nên ngoan ngoãn.
 
Cô cảm rất hưng phấn nha.
 
Chỉ là cái đầu to kia ở trên vai cô mãi không ra làm cô nổi lên nghi ngờ, cúi đầu nhìn thử lại phát hiện không chỉ lỗ tai anh hồng hồng, mà hai má anh cũng vậy.
 
Ngôn Khả Hân tức khắc hít ngược lại một hơi khí lạnh, nhịn không được hỏi: “Quý Thần Vũ, anh thẹn thùng hả?”
 
“……”
 
Anh không trả lời, cái đầu ở trên vai cô lại cọ cọ.
 
Ngôn Khả Hân như bị sét đánh.
 
Cái đồ biến thái này …… Thật đúng là đang thẹn thùng!!!
 
Quý Thần Vũ vậy mà sẽ thẹn thùng, việc này so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn.
 
Cho nên Ngôn Khả Hân ngây người hồi lâu.

 
Chờ sự ngượng ngùng đi qua, Quý Thần Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt anh mang theo ý cười, nhìn sáng lấp lánh, phá lệ động lòng người.
 
Anh mút một cái trên môi cô, cười nói: “Thật ngoan.”
 
Ngôn Khả Hân: “……”
 
Cô đây là bị anh đùa giỡn ngược sao?
 
Quý Thần Vũ quả nhiên là nói được thì làm được, đưa cô trở lại công ty xử lý công chuyện. Xử lý xong mọi việc Ngôn Khả Hân hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm cùng anh trở lại biệt thự trên đỉnh núi.
 
Ừmm, đêm nay trình độ hung tàn của Quý Thần Vũ không kể ra cũng biết, rốt cuộc đã để anh đói mấy ngày nay rồi.
 
Dù sao thời điểm xong việc Ngôn Khả Hân ngay cả một ngón tay cũng không động được.
 
Sáng sớm hôm sau Ngôn Khả Hân thức dậy, ngoài ý muốn phát hiện Quý Thần Vũ không có ở nhà, hỏi qua quản gia mới biết được Quý Thần Vũ có việc gấp phải đi Anh quốc .
 
Ngôn Khả Hân cũng không phải là cô bạn gái chuyên gia bám người, anh đã có việc vội phải đi cô cũng không quấy rầy, dù sao khi anh xong việc sẽ tự trở về tìm cô, nên sau khi ăn sáng xong cô liền ngoan ngoãn đi làm.
 
Chỉ là mới đến công ty liền nhận được điện thoại của Tưởng Thục Viện.
 
“Có việc gì sao?” Ngôn Khả Hân cũng không khách khí, nhận điện thoại liền trực tiếp hỏi.
 
“Là có việc này nè Tiểu Hân.” Tưởng Thục Viện ngữ khí rất thân thiện, “Cũng sắp tới sinh nhật Nhã Mộng không phải sao? Hôm nay con về nhà nhé. Gần đây trong nhà không khí rất nặng nề, dì và ba con thương lượng tính toán làm trong nhà náo nhiệt một chút, cho nên nhân dịp sinh nhật con bé liền tổ chức lớn, mà con là chị con bé, sinh nhật chẳng lẽ lại không đến.”
 
Nói thật, Ngôn Khả Hân thật không hiểu được Tưởng Thục Viện là loại người nào, theo lý mà nói các cô xem như đã xé rách mặt nhau, sinh nhật Ngôn Nhã Mộng cùng cô có quan hệ gì, không hiểu bà ta nghĩ gì mà làm ra vẻ đúng lý hợp tình gọi cô trở về.
 
Hơn nữa sinh nhật con gái bà ta mấy ngày nữa mới tới, vì sao lại muốn cô trở về sớm vậy? Hơn nữa Quý Thần Vũ cũng không ở trong nước, cũng không biết có phải hai mẹ con Tưởng Thục Viện từ đâu biết được tin gì hay không, có thể thừa dịp Quý Thần Vũ không ở đây hạ độc thủ với cô.
 
Không có biện pháp, thật sự là bị hai mẹ con nhà này chơi sau lưng rất nhiều lần, cô cần thiết đề cao cảnh giác.
 
“Công ty tôi nhiều việc lắm, giờ không thể quay về.”
 
Tưởng Thục Viện thấy cô cự tuyệt dứt khoát như vậy, cũng nóng nảy, vội nói: “Tiểu Hân con xem, chúng ta dù sao cũng là người một nhà, người một nhà xịch mích một chút cũng không có gì, đã qua rồi mà thì cho nó qua đi. Chúng ta đều là người nhà của con, mặc kệ về sau con gả đến đâu, cũng cần nhà mẹ đẻ chống lưng không phải sao?”
 
Vậy mà dám lôi cả mối quan hệ người một nhà ra để nói, muốn nói Tưởng Thục Viện không có ý đồ cô mới không tin.
 
Ngôn Khả Hân tự nhiên càng không thể về đấy.
“Tôi còn có chuyện phải làm tôi cúp trước, sinh nhật Nhã Mộng thì các người tổ chức cho cô ta đi, tôi không đi đâu.”
 
Ngôn Khả Hân nói xong liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.

 
Đầu bên kia Tưởng Thục Viện nghe được âm thanh tút tút, khuôn mặt muốn đen thui.
 
Ngôn Nhã Mộng đứng ở một bên vội vàng hỏi: “Thế nào? Ngôn Khả Hân có tới không?”
 
Tưởng Thục Viện đem điện thoại ném qua một bên hừ lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới con nha đầu chết tiệt kia lại cảnh giác như vậy.”
 
Ngôn Nhã Mộng sắc mặt cũng trầm xuống, đuôi lông mày cong tít mang theo lửa giận, “An Cảnh Diệp cũng cự tuyệt.” Nói đến chỗ này, Ngôn Nhã Mộng không khỏi mắng: “Thật đúng là con người bạc tình, con thiệt tình mời mà hắn không tới.”
 
Tưởng Thục Viện thở dài một tiếng, “Nhìn dáng vẻ, kế hoạch có vẻ khó thực thi.”
 
Ngôn Khả Hân đoán không sai, Tưởng Thục Viện gọi cô qua ăn sinh nhật chính là có âm mưu.
 
Tưởng Thục Viện không ngốc, sau việc của Tưởng Thục Vân, bà ta chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể phát hiện ra là Ngôn Khả Hân ở bên trong châm ngòi ly gián, mất đi Tưởng Thục Vân chẳng khác nào mất đi cánh tay đắc lực, việc này Tưởng Thục Viện sao có thể nuốt trôi?
 
Cho nên, khi biết được Quý Thần Vũ không ở trong nước bà ta liền cùng Ngôn Nhã Mộng thương lượng một chút, nhân cơ hội này làm Ngôn Khả Hân không thể xoay người.
 
Phương pháp rất đơn giản, trước tiên là vì tổ chức sinh nhật Ngôn Nhã Mộng , mời hai người Ngôn Khả Hân cùng An Cảnh Diệp lừa qua bên này, lại âm thầm hạ dược đưa bọn họ lên giường, chờ Quý Thần Vũ trở về thì gạo sống cũng đã nấu thành cơm.
 
Quý Thần Vũ đã tính toán cùng Ngôn Khả Hân kết hôn, sao có thể chịu đựng cô cho anh đội nón xanh, kế tiếp hai mẹ con bà ta không cần ra tay, Quý Thần Vũ cũng có thể đem đôi “Cẩu nam nữ” chỉnh đến sống không bằng chết.
 
Chỉ là hai người không nghĩ tới, hai đương sự vậy mà không thèm đi.
 
Kế hoạch tốt như vậy cứ như ném đá trên sông, hai mẹ con bà ta không tức mới lạ
 
Bên này, Ngôn Khả Hân sau khi cắt đứt điện thoại cũng không vội đi làm việc, nghe có vẻ Tưởng Thục Viện đại khái là đã đoán được cô châm ngòi ly gián, vội vã như vậy lừa cô trở về, xem ra là nhịn không được muốn động thủ.
 
Nếu cô không xuất kích trước, có khả năng sẽ bị hai mẹ con nhà này cướp mất cơ hội tốt, cho nên cô cần phải xài chiêu cuối cùng chính là rút củi dưới đáy nồi, đem này hai mẹ con này chỉnh trước, bằng không sẽ không biết được chuyện xấu gì sẽ xảy ra với cô.
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Ngôn Khả Hân tính toán gọi liền cho Tưởng Thục Vân, vẫn là dựa theo kế hoạch, khiến cho hai người này chó cắn chó.
Ngôn Phi Hùng đưa Khương Thục Vân ra nước ngoài vậy mà còn không đổi điện thoại, sau vài tiếng vang đầu bên kia liền bắt máy.
 
“Hôm nay gió ở đâu thổi tới, Tiểu Hân thế nhưng gọi điện thoại cho tôi vậy.” Bên kia điện thoại Tưởng Thục Vân âm dương quái khí nói một câu.
 
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là có chuyện muốn cùng dì thương lượng một chút.”
 
Tưởng Thục Vân hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không có nửa điểm khách khí, “Tôi và cô có cái gì tốt để mà thương lượng?”
 
Ngôn Khả Hân cười cười mới nói: “Gần đây dì Viện ở bên này có dò hỏi tôi về dì đấy, về việc dì tham ô nuốt tài sản công ty , cũng không biết dì ấy muốn hỏi cái đấy làm gì, cho nên tôi muốn cùng dì Vân đây thương lượng một chút, dì có muốn tôi đem chứng cứ sửa sang một chút rồi đưa cho dì Viện không.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui