Hoàng yến

Ngôn Phi Hùng nói: “Dù sao cũng là người một nhà, căng thẳng quá cũng không tốt lắm, nếu là có thể hòa hoãn mối quan hệ vậy thì phải tận lực làm dịu đi chứ.”
 
Ngôn Phi Hùng thật sự chỉ là đơn thuần muốn làm dịu mối quan hệ hai bên gia đình?
 
Cô mới không tin.

 
“Ông cậu của tôi đáp ứng rồi?”
 
“Cậu của mày là người thông minh, rất hiểu đạo lý, cho nên đã đồng ý rồi.”
 
Ngôn Khả Hân chưa nói cái gì, đầu kia Ngôn Phi Hùng lại nói: “Mày cũng không còn là con nít nữa, nên hiểu chuyện một chút. Nhiều người ở đó đừng làm gì xấu mặt”
 
“Tôi đã biết.” Ngôn Khả Hân không muốn nhiều lời với ông ta, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
 
Khi mẹ Tiểu Hân mất, Dương gia bên kia đã chèn ép Ngôn Phi Hùng một đoạn thời gian, Ngôn Phi Hùng lòng tự trọng cao lại thích ghi thù, nếu không phải có việc cầu người, tuyệt đối sẽ không cúi đầu chủ động hướng dương gia làm hòa. Cho nên Ngôn Khả Hân cảm thấy Ngôn Phi Hùng mời gia đình ông cậu cô hẳn có âm mưu gì đó,nhưng ông ta tưởng mình sẽ tính kế được cậu của cô sao.
 
.
 
Ngôn Khả Hân nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có thể là ông ta lấy cô làm cầu nối với hai nhà.
 

Địa điểm được hẹn là ở trại nuôi ngựa lớn nhất thành phố, Ngôn Khả Hân sáng sớm đã xuất phát, bất quá vận khí không tốt lắm đi trên đường bị kẹt xe, khi tới nơi thì mọi người hai bên đã tới hết.
 
Ba người nhà Ngôn gia bên này đều đến đông đủ, gia đình ông cậu cũng tới, cậu mợ, biểu ca cùng Dương Minh Lan cũng đều đến, Ngôn Khả Hân không nghĩ tới sau lần gặp mặt ở Dương gia hôm nay Dịch Khuynh Dương cũng tới đây.
 
Ngôn Khả Hân đi qua cùng mọi người chào hỏi, lúc đến gần Ngôn Nhã Mộng vẻ tươi cười của cô nhạt dần, bất quá lúc này đây Ngôn Nhã Mộng nhìn cô lại như không có việc gì, thậm chí còn trêu chọc cô, “chị, sao chị đến chậm thế”
 
Làm trò trước mặt trưởng bối, Ngôn Khả Hân cũng cùng cô ta duy trì vẻ mặt hòa khí, cười: “Kẹt xe, không còn cách nào.”
 
Hôm nay xem như Ngôn gia cùng Dương gia tụ hội, Ngôn Khả Hân cũng không biết vì cái gì Dịch Khuynh Dương lại đến đây, bất quá đám người Ngôn Phi Hùng sau khi biết thân phận Khuynh Dương đối với hắn còn rất nịnh hót, Ngôn Khả Hân tự nhiên không có gì ý kiến, bước đến gần hắn chào hỏi.
 
Hắn vẫn đẹp trai như lúc mới gặp, một thân trang phục cưỡi ngựa trắng càng làm cho hắn tăng thêm vài phần khí khái, “Lại gặp mặt em tiểu Hân.”
 
Hắn tươi cười ôn hòa, giọng nói ấm áp giống như là hòa tan buốt giá, làm người nghe cảm thấy rất thoải mái.
 
Ngôn Khả Hân nghĩ đến lần trước gặp nhau ở Dương gia, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh ngắn ngủi kia, nên khi đối mặt với hắn cô không được tự nhiên, bất quá vẫn cười lên tiếng: “Đúng vậy lại gặp mặt rồi.”
 

Không biết có phải do Ngôn Khả Hân suy nghĩ nhiều hay không, cô cảm thấy ánh mắt Dịch Khuynh Dương nhìn cô không đơn giản như vậy, tuy rằng trên mặt mang cười, nhưng trong mắt hắn cũng mơ hồ ẩn chứa một nỗi buồn man mác.
 
Cho nên sau khi chào hỏi mọi người xong Ngôn Khả Hân liền trực tiếp đi tìm Dương Minh Lan nói chuyện.
 
Nếu là tới cưỡi ngựa, mọi người nói chuyện xong liền chuẩn bị đi chọn ngựa cho mình, Ngôn Phi Hùng cùng ông cậu Dương gia sóng vai mà đi , hai người nói đủ thứ chuyện từ cổ phiếu đến trận bóng đá lại đến gần đây nhất là phi vụ đầu tư nào đó, hai người nói tựa hồ như không hết chuyện. Hai người đều là những người tinh anh lão luyện, am hiểu sâu đạo trung dung xử sự ôn hòa, chẳng vì trước đây việc mẹ Tiểu Hân mất mà gây thù nhau, chính là lúc này cảm giác như hai bên chưa từng phát sinh xung đột thù oán gì.
 
So sánh bên đây, Tưởng Thục Viện và mợ Ngôn Khả Hân bầu không khí không được tốt như vậy.
 
Nhìn ra được Tưởng Thục Viện đang cố ý nịnh hót, khi thì khen Liễu Tuệ nào là quần áo hôm nay đẹp, túi xách, giày đẹp, trong khi đó Liễu Tuệ toàn bộ quá trình đều lãnh đạm. Nói chuyện không quá ba câu. Tưởng Thục Viện lại làm như không thấy được, vẫn như cũ thân thiện cùng bà ấy nói chuyện phiếm.
 
Ngôn Khả Hân ở một bên nhìn cũng cảm thấy mệt thay.
 
Dương Minh Lan tựa hồ đối với việc cưỡi ngựa rất hứng thú, hưng phấn lôi kéo cô đi chọn ngựa, chỉ là còn chưa tới chuồng ngựa liền thấy có người tựa hồ là nhân viên chuồng ngựa ta chạy về bên này nói: “Thật sự xin lỗi mọi người, toàn bộ trường cưỡi ngựa hôm nay đã được người bao hết”
 
Mọi người vừa nghe được lời này lập tức kinh ngạc, Ngôn Phi Hùng nói: “Tôi mấy ngày trước đã đặt trước, tiền đặt cọc cũng đã thanh toán xong. Ông hiện tại nói vậy là có ý gì, có phải muốn đuổi chúng tôi đi không?”
 
Nhân viên công tác vẻ mặt khó xử, vội vàng cáo tội, “Thật là xin lỗi các vị, tôi cũng là chỉ là người làm công, chỉ phụ trách truyền lại lời của quản lý, vì có một đại nhân vật sắp tới đây nên toàn bộ nơi này đã được bao hết.”
 
Ngôn Phi Hùng vừa nghe lại cười nhạo một tiếng nói: “Ông lớn nào mà phô trương như vậy?”
 
dù gì ở đây có hắn cũng coi như đại gia về ngành ẩm thực, có Dương gia là gia tộc chính khách, không chỉ thế còn có Dịch gia toàn những người có địa vị,  không hiểu người nào gan to mà dám đuổi bọn họ đi .
 
“Mấy người làm như vậy mà coi được hả? Cho dù có là nhân vật lớn như thế nào cũng không thể muốn đuổi là đuổi là chúng tôi được đâu, huống chi chúng tôi đã đặt cọc trả tiền trước rồi.”
 
Lời này là Ngôn Nhã Mộng nói, trên mặt cô ta hiện rõ vẻ tức giận, ngữ khí cũng không khách khí. Ngôn Khả Hân không ngờ, Ngôn Nhã Mộng luôn luôn bày ra dáng vẻ đoan trang , ở trước mặt người ngoài vẫn thích diễn kịch.
 
Chẳng lẽ cô ta rất muốn cưỡi ngựa nên không nhịn được.
 
Quả thực nhân viên công tác khó xử muốn chết, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, chính là đang trong lúc giằng co, lối vào cổng cát bụi cuồn cuộn hai hàng xe việt dã tiến vào, một lúc sau hàng người mặc quân phục xanh lá, đầu đội nón đỏ bước xuống.
 
Ngôn Khả Hân vừa nhìn thấy bộ quân phục này một cổ lạnh lẽo từ gót chân bò lên trên lưng, cô không quen biết những người này, nhưng cô nhận ra loại quân phục này, đây là đồ của quân hộ vệ Tư Thông gia tộc , cô cũng từng chế nhạo bộ trang phục đầy tục khí này.
 
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Ngôn Khả Hân, người đang cầm đầu bước tới đúng là Quý Thần Vũ.
 
Hắn mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen, cùng một đôi ủng đen, là quần áo thiết kế riêng, phác hoạ ra thân hình hoàn mỹ ôm chắc đường cong. Hắn ôm chiếc mũ ngang hông chậm bước tiến vào, phấn chấn oai hùng, khí thế hừng hực lan tỏa, hơn nữa phía sau còn một đám người vây quanh, hắn như là cái rốn của vũ trụ
 
.

 
Ngôn Phi Hùng bên này vốn đang xụ mặt với nhân viên trại ngựa vừa thấy người thấy tiến vào là Quý Thần Vũ , sắc mặt thoắt cái xoay chuyển, cười nói: “Tôi còn nói không biết là đại nhân vật nào tới đây ,thì ra là Quý tiên sinh.”
 
Quý Thần Vũ cũng thấy được bọn họ, hắn dừng bước, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, lúc dừng tại Ngôn Khả Hân ánh mắt rõ ràng dừng lại một chút, bất quá cũng chỉ là trong chốc lát liền coi như không có việc gì dời đi. Bất quá Ngôn Khả Hân lại chú ý tới, ánh mắt hắn quét đến phía sau cô thời điểm lại có chút nguy hiểm mị mị. Theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy Dịch Khuynh Dương không biết khi nào đã đứng ở phía sau cô.
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy rất kỳ quái, cô lại nhìn Quý Thần Vũ, lại thấy ánh mắt hắn đã nhẹ nhàng bâng quơ dời đi, sát ý ngưng đọng trong mắt cũng không còn sót lại chút gì, tựa hồ vừa ánh mắt khác thường lúc nãy cô chứng kiến chỉ là nàng ảo giác.
 
Bất quá bởi vì đối  với Quý Thần Vũ cô lại quá quen thuộc, hắn vừa mới nhìn về phía Dịch Khuynh Dương, thời điểm đó trong ánh mắt rõ ràng không bình thường, Ngôn Khả Hân thật buồn bực nha, chẳng lẽ Quý Thần Vũ  với Khuynh Dương ôn hòa có xích mích?
 
“Mọi người ở đây tôi đều có chút quen biết, khu cưỡi ngựa rộng lớn như vậy không cần phải mời đi đâu.” Quý Thần Vũ nói với người từ lúc hắn vào vẫn luôn cúi người khom lưng đứng bên cạnh.
 
Người này vừa nghe lập tức liền chân chó mà cười cười nói: “Dạ phải, Quý tiên sinh nói sao chính là như vậy.”
 
Quý Thần Vũ đem mũ đưa cho trợ lý Lâm An, hai tay cắm vào túi quần không nhanh không chậm đi tới, Ngôn Khả Hân thấy phương hướng hắn tới là chỗ cô đứng, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh trên du thuyền ngày ấy hắn ép buộc cô hỏi, cô là ai, nghĩ đến vậy đầu cô liền căng thẳng lên .
 
Bất quá cô lập tức lại an ủi chính mình, nhiều người ở đây như vậy, hắn sẽ không dám làm gì quá đáng với cô đâu.
 
Cô hít sâu mấy hơi thở điều chỉnh tốt cảm xúc, Quý Thần Vũ rất nhanh đã đến trước mặt cô, khóe miệng mỉm cười.
 
“Ngôn tiểu thư, không nghĩ tới lại có thể gặp nhau ở đây.”
 
Ngôn Khả Hân đáp lại nói: “Vâng, không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy Quý tiên sinh.”
 
“Ngôn tiểu thư có cưỡi ngựa không?” Hắn lại hỏi.
 
Cô sẽ không cưỡi ngựa, nhưng vì kiếp trước bị Quý Thần Vũ ép buộc phải học, giờ cô đã là Ngôn Khả Hân đương nhiên sẽ nói không rồi: “Tôi không cưỡi ngựa.”
 
“ Thật đúng là đáng tiếc.”
 
Nói như vậy nhưng trên mặt hắn không có gì là dáng vẻ đáng tiếc, chỉ là đôi mắt cứ lẳng lặng mà nhìn khiến cô dựng hết cả tóc gáy.
 
Cũng may hắn không hứng thú cùng cô nhiều lời, ném xuống một câu “Ngôn tiểu chơi vui vẻ” liền trực tiếp xoay người rời đi.
 
Ngôn Khả Hân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
 

“Em cùng Quý Thần Vũ có quen biết sao?”
 
Bất thình lình âm thanh đằng sau làm cô sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại, thấy người nói là Dịch Khuynh Dương, trên mặt hắn giờ đây mang theo vài phần ngưng trọng.
 
Nhìn đến vẻ mặt này của hắn, Ngôn Khả Hân càng thêm khẳng định, Dịch Khuynh Dương cùng Quý Thần Vũ hẳn là có khúc mắc thù oán gì.
 
Ngôn Khả Hân trên mặt không có gì bất thường ,nói: “Không tính là quen biết, chỉ là có gặp nhau mấy lần thôi.”
 
“Quý Thần Vũ không phải là người tốt, em nên cách xa hắn một chút.”
 
Cô rất kinh ngạc, cho nên nhịn không được lại hỏi: “Anh Khuynh Dương cùng Quý tiên sinh có phải là có thù oán gì với nhau không?”
 
“Ừ.” Hắn dứt khoát lên tiếng.
 
“……” Thật là có.
 
“Hắn cướp người yêu của anh”
 
“……”
 
Quý Thần Vũ đoạt người yêu ? Nói thật, Ngôn Khả Hân cảm thấy rất bất ngờ, thứ nhất Dịch Khuynh Dương đã có người yêu rồi, thứ hai là không thể tin được Quý Thần Vũ lại đi cướp đoạt người yêu của người khác, kiểu gì cũng không thể tưởng tượng được.
 
Tuy rằng Quý Thần Vũ là một kẻ biến thái không hơn không kém, nhưng sự biến thái của hắn còn đi kèm với dục vọng chiếm hữu, cùng tâm lý cuồng sạch sẽ thái quá, nên tuyệt đối người phụ nữ của người khác hắn sẽ không có hứng thú đi nhúng chàm.
 
Khi Ngôn Khả Hân đang ngây người suy nghĩ, liền nghe được một câu: “Người anh yêu, cô ấy tên là Nhạc An An
 
What?!!!!
 
Trong nháy mắt cô cảm tưởng mình nghe lầm, vẻ mặt không dám tin nhìn hắn, bởi vì quá mức khiếp sợ, cô không tự chủ mà nói lắp, “Anh…… Anh nói gì cơ chứ?”
 
Hắn cau chặt lông mày ánh mắt gắt gao nhìn cô
 
Ngôn Khả Hân bị hắn nhìn như vậy có chút ngơ ngác
 
Dịch Khuynh Dương đi đến trước mặt, hắn so cô cao hơn nửa cái đầu, lúc cúi xuống hai mắt nhìn nhau, cô có thể cảm thấy đôi mắt ấy như muốn nhìn sâu vào lòng cô “Anh nói, người anh yêu là Nhạc An An.”
 
Thẳng đến khi cô nghe được Dương Minh Lan ở một bên gọi tên, cô mới như là từ trong mộng bừng tỉnh.
 
Dương Minh Lan sờ sờ cái trán của cô, đánh giá cô từ trên xuống dưới liền hỏi: “Em làm sao vậy? sao lại đứng thần người ra vậy.”
 
Ngôn Khả Hân theo bản năng nhìn hướng Dịch Khuynh Dương đang rời đi, lại thấy hắn bị Dương Hạo Đông lôi kéo đi chọn ngựa, trước khi đi hắn còn quay đầu nhìn thoáng qua cô, ánh mắt của anh ta thực phức tạp, có quá nhiều cảm xúc hỗn loạn ở trong đó, cuối cùng hắn than nhẹ một tiếng rồi bước theo Dương Hạo Đông rời đi.
 
“Em cùng anh Khuynh Dương nói gì vậy ?” Dương Minh Lan lại hỏi một câu.

 
Mọi thứ phát sinh trước mắt thật không thể tưởng tượng nổi, cô còn có chút ngốc, lắc đầu nói: “Không có gì.”
 
“Hừ” Dương Minh Lan đầy mặt khinh thường, “Chính tai chị mới nghe thấy, anh Khuynh Dương nói vị Quý tiên sinh kia đã cướp đoạt người yêu của anh ấy, bất quá chị cảm thấy rất kỳ nhá, người của anh ấy không phải tên Lục Mạn sao? Khi nào biến thành cái gì tên gì ý nhờ.”
 
Ngôn Khả Hân vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô ấy, “Lục Mạn?”
 
Dương Minh Lan gật gật đầu, “Đúng vậy, chuyện hai người này chị có nghe thấy, hai người này quen nhau mười năm mới kết hôn đấy, hơn nữa người chị dâu này còn là con nhà danh họa đấy, lớn lên còn khá xinh đẹp, tính cách cũng không tồi.”
 
Ngôn Khả Hân nghe vậy cảm thấy kì quái, nếu Dịch Khuynh Dương đã có người yêu vì sao hắn lại nói người yêu hắn là Nhạc An An, càng kỳ quái hơn chính là, cô ở kiếp trước căn bản là không quen biết hắn? Sao có thể trở thành người yêu hắn được?
 
Đã thế hắn còn đứng trước mặt cô nói ra cái tên này, tựa hồ như có ý đồ thăm dò.
 
Hắn đến tột cùng phải thử cô cái gì, lúc cô là Nhạc An An cơ bản là chưa từng gặp hắn.
 
Thật là không thể hiểu được.
 
Dương Minh Lan cùng Ngôn Khả Hân đều sẽ không cưỡi ngựa, cho nên hai người liền tìm hai con ngựa nhìn có vẻ ngoan, ở trại nuôi ngựa chậm rãi đi bộ .
 
Bởi vì lời Dịch Khuynh Dương nói, Ngôn Khả Hân dọc theo đường đi cũng chưa rõ tâm tình gì, nhưng Dương Minh Lan vẫn luôn ríu rít bên cô.
 
“Kìa, kia không phải Ngôn Nhã Mộng sao? Cô ta lại đây làm gì nhỉ?”
 
Dương Minh Lan nói làm cô phục hồi tinh thần lại, cô quay đầu vừa thấy, quả nhiên là Ngôn Nhã Mộng cưỡi ngựa chạy tới, tới trước mặt hai người các cô mới dừng lại, sau đó xoay người xuống ngựa, khuôn mặt mang theo vài phần thành khẩn hướng Ngôn Khả Hân nói: “Chị, em có mấy lời muốn nói với chị, không biết chị có thể dừng bước nói chuyện với em được không.”
 
Ngôn Khả Hân cảm thấy Ngôn Nhã Mộng này thật đúng là kỳ đà, lần trước ở trên du thuyền của Quý Thần Vũ, rõ ràng hai người đều nháo đến nông nỗi như vậy, lúc này lại còn bày ra dáng vẻ giônh1 như hai người không có việc gì, còn muốn thì thầm to nhỏ, cô ta nghĩ cô ta là ai?
 
Ngôn Khả Hân cũng không khàch khí, sắc mặt lạnh lùng nói: “Minh lan không phải người ngoài, cô có gì muốn nói thì nói thẳng đi!”
 
Ngôn Nhã Mộng cúi đầu, nhẹ nhàng cắn môi, tựa hồ có chút khó xử, cô ta do dự trong chốc lát mới ngẩng đầu nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là em chân thành nhận lỗi với chị, chuyện lần trước là em không đúng.”
 
Cô ta vừa nói một bên thì sờ đầu con ngựa của Ngôn Khả Hân, động tác thực ôn nhu, tựa hồ như là biểu lộ xin lỗi.
 
Ngôn Khả Hân híp mắt, cô thật sự không hiểu được Ngôn Nhã Mộng đến tột cùng đang mưu đồ gì, chủ động hướng cô nhận lỗi, đây không phải tính cách của cô ta.
 
Bất quá, có một số việc không chỉ cần một câu xin lỗi là có thể hóa giải được, cô không phải là người rộng lượng như vậy .
 
“Nhã mộng, cô biết tôi là người như thế nào sao?”
 
Ngôn Nhã Mộng không nghĩ tới cô đột nhiên hỏi câu này, cô ta suy tư một chút mới nói: “biết một chút .”
 
“Một khi đã vậy, cô cũng nên biết tôi không phải là loại người lấy ơn báo oán, cô hiểu chưa?”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận