Khi cô bé Tiểu Hân bị chọc giận, dưới sự giận dữ liền không nhịn được mà đánh cô ta, nhưng mà Ngôn Nhã Mộng sớm đã có chuẩn bị, khi cô bé vừa giơ tay cô ta thừa dịp lắc mình né tránh, chân giơ ra ngáng đường, dưới cơn thịnh nộ căn bản không dự đoán được cô ta sẽ chơi ám chiêu, chân bị vướng vào cô bé Tiểu Hân liền trực tiếp từ trên cầu thang ngã xuống, mà đôi chân vì thế không thể học múa được nữa Xong việc, Ngôn Nhã Mộng liền ác nhân cáo trạng trước, đích thực là do cô bé Tiểu Hân ra tay trước, nhưng không ngờ Ngôn Nhã Mộng lại ác độc như thế,không những thế lại gặp phải người cha ruột cay nghiệt nói cô té gãy chân là xứng đáng.
cô thì đôi chân bị gãy không ai quan tâm, Ngôn Nhã Mộng chỉ chảy ra được hai giọt nước mắt lại được mọi người đồng tình.
cô chịu qua bao nhiêu ủy khuất thống khổ làm nhục, nhưng đến cuối cùng chỉ cần vài lời nói dối vài giọt nước mắt cá sấu , bị tha thứ lại vĩnh viễn đều là , mà nàng, mất đi sở hữu, cuối cùng đổi lấy lại vẫn như cũ là bị mọi người chỉ trích chửi rủa.
Dựa vào cái gì?!
Ngôn Nhã Mộng nói những lời này, còn không phải cố ý muốn chọc giận cô sao? Định trình diễn lại tiết mục của mười năm trước ?
Ngại cô một chân bị gãy còn chưa đủ , giờ còn muốn âm mưu cướp đoạt tính mạng của cô?
Ý tưởng thực không tồi, bất quá cô ta cho rằng cô vẫn là cô của mười năm trước, tùy ý để cô ta đùa bỡn hay sao? Nằm mơ đi
Nếu cô ta đã đến đây khiêu khích, thì cô cũng không cần phải khách khí nữa.
Ngôn Khả Hân bước tới trước, vẻ mặt cười như không cười nói: “Nhã mộng, không biết dì Viện có dạy cô làm người hay không?”
“Cái gì?” Ngôn Nhã Mộng không nghĩ tới cô không những không giận thế nhưng còn hỏi câu này, trong lúc nhất thời có chút ngốc.
Ngôn Khả Hân trên mặt tươi cười dần dần đọng lại, đuôi lông mày nheo lên, “Nếu dì Viện không dạy cô cách làm người, làm chị đây tự nhiên sẽ dạy dỗ cô một chút.”
“……”
Cô bước tới gần, Ngôn Nhã Mộng lại không ngốc, vừa thấy biểu tình cô hiện lên ý đồ xấu, tuy rằng là có tâm muốn chọc giận cô, nhưng giờ thấy bộ dạng đùng đùng sát khí của cô
Ngôn Nhã Mộng theo bản năng lui ra phía sau một bước, vẻ mặt cảnh giác nói: “Chị muốn làm gì?”
Ngôn Khả Hân nhướng mày, cười cười nói: “Làm cái gì? Đương nhiên là giáo huấn cô rồi.”
Ngôn Khả Hân không đợi cô ta nói chuyện trực tiếp vung tay lên “chát”
Dù sao cũng là Ngôn Nhã Mộng chính mình tìm đường chết, không phải là muốn chọc giận cô ư? Nếu cô ta đã muốn diễn vai đáng thương thì cô đây sẽ thành toàn cho cô ta.
Ngôn Khả Hân lần này đánh rất mạnh tay, chỉ nghe được Ngôn Nhã Mộng sợ hãi kêu lên một tiếng, bị đánh đến lùi ra sau, đầu tóc bị xổ tung ra nhìn qua có chút chật vật.
Ngôn Nhã Mộng không nghĩ tới cô xuống tay mạnh như vậy, đứng thẳng dậy đầu còn cảm giác ong ong, mặc dù cô ta nói vậy là để chọc cô tức mà động thủ, nhưng thật sự bị ăn một cái tát như vậy Ngôn Nhã Mộng lập tức phát hỏa : “Chị dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Ngôn Khả Hân lạnh lùng cười, vẻ mặt thản nhiên: “Tôi đây là đánh cô sao? Tôi đây là thay thế mẹ cô dạy cô làm người như thế nào, đỡ phải để cô ở bên ngoài làm mất mặt xấu hổ!”
Tuy rằng Ngôn Khả Hân xuống tay rất tàn nhẫn làm cô ta tức đến điên , nhưng là nếu cô ta động thủ, thì như cá mắc câu rồi, vì thế Ngôn Nhã Mộng tự nhiên là thuận lợi kế hoạch phát triển, hướng về phía đại sảnh bên kia hét lớn: “Cứu mạng a! Mọi người mau tới cứu mạng!”
Ngôn Khả Hân cũng không sợ cô ta gọi người tới, dù sao cô đã sớm dự liệu trước cô ta sẽ làm như vậy, nếu đã thích diễn kịch như vậy, cô ta đừng mơ cô sẽ phối hợp, cô ta muốn trở thành người bị hại để nhận sự thương cảm của người khác, như vậy cô liền làm người ác tới cùng.
Ngôn Khả Hân đơn giản là tát đến thỏa thích, quả thực Ngôn Nhã Mộng sắp tức chết rồi vừa phải nhẫn nhịn chịu đựng, vừa phải rống to lên kêu cứu đến khàn cả giọng.
Bên ngoài ồn ào liền hấp dẫn sựu chú ý của những người trong đại sảnh, Ngôn Khả Hân là không nghĩ tới Quý Thần Vũ thế nhưng cũng lại đây xem.
Quý Thần Vũ mang theo một đám người lại đây, Ngôn Khả Hân lúc này cuối cùng mới ngừng tay , Ngôn Nhã Mộng ăn một mồm tát, tóc là đã sớm bị đánh tan, Ngôn Khả Hân xuống tay rất tàn nhẫn, Ngôn Nhã Mộng khóe miệng cũng đã chảy máu.
Ngôn Nhã Mộng thấy có người tới mới thở dài một hơi, nhìn thấy lão tổng của mình như thấy cọng rơm cứu mạng chạy nhanh về phía hắn.
Ông ta cũng là sợ đến ngây người, không rõ đã phát sinh chuyện gì, chỉ chớp mắt Ngôn Nhã Mộng đã bị đánh thành như vậy.
“Sao lại thế này?” dù gì cũng là người mình, khi hỏi đến lời này trên mặt ông ta mang theo lửa giận, trong mắt cũng lộ ra vài phần đau lòng.
Ngôn Nhã Mộng sớm đã rơi lệ đầy mặt,sửa sang lại đầu tóc hỗn độn , cố ý lộ ra khuôn mặt nhỏ bị đánh khóc ròng nói: “lúc em gặp chị gái mình ở ngoài đây, em lỡ miệng nói với chị ấy một câu Quý tiên sinh cùng Lương tiểu thư thật là trai tài gái sắc , cũng không biết nơi nào đắc tội, mà chị ấy ra tay đánh em.” Ngôn Nhã Mộng vừa nói xong không ít anh mắt hường về phía Ngôn Khả Hân
Cô đâu để yên cho cô ta nói nhăng nói cuội ở đây: “Quý tiên sinh cùng Lương tiểu thư là trai tài gái sắc đây là chuyện rõ như ban ngày, cô không cần ở chỗ này đổi trắng thay đen, tôi đánh cô vì cái gì thì cô là người rõ nhất đấy.”
Ngôn Nhã Mộng lau lau nước mắt, ủy khuất nói: “Em không nhớ rõ ngoài câu đó em có nói gì mà để đắc tội chị cả .”
“Nếu cô đã không nhớ thì tôi đây nói lại cho mà nghe.” Ngôn Khả Hân rất có kiên nhẫn, thong thả ung dung nói, “Mẹ của tôi đã qua đời, cô lại một chút tôn trọng người đã khuất cũng không có, nói bà ấy là đồ đoản mệnh. Còn vị hôn phu thanh mai chúc mã của tôi cũng bị cô ngáng chân cướp mất, như vậy cô cố ý đến trước mặt tôi sỉ nhục, khiêu khích tôi, cô nói tôi không đánh cô thì đánh ai?”
Ngôn Nhã Mộng lúc này cũng là nóng nảy, vội nói: “Chị, chị không cần cố ý nói hươu nói vượn nghe nhìn lẫn lộn, em làm gì dám nói như vậy?”.
“Không có chuyện như vậy?” Ngôn Khả Hân cười đến vẻ mặt trào phúng, “Ngày đó ở Phương gia, bạn trai cũ của chị người yêu em mới cướp được đấy còn ở trước mặt mọi người thừa nhận, hướng chị xin lỗi, chuyện này em đã quên rồi à? Nếu đã quên bên chị có video quay lại cảnh ngày đó, cô có muốn nhìn không?” Nói xong cô lấy điện thoại từ trong túi ra quơ quơ, “video này là hôm đó có phóng viên quay lại tôi đã đưa số tiền lớn để lấy , nếu không cô cảm thấy một tiểu tam chen ngang tình cảm của chị gái và vị hôn phu được nhiều người biết tới thì hình tượng Ngọc Nữ thanh thuần của cô sẽ còn tồn tại sao?”
Ngôn Nhã Mộng trợn tròn mắt, cô ta không nghĩ tới trên tay Ngôn Khả Hân có đồ vật này, nhưng cô ta nghĩ nếu có đồ vật này trên tay Ngôn Khả Hân sẽ không niệm tình chị em gì hết mà đã sớm làm cô ta thân bại danh liệt.
Bất quá cô ta cũng không dám, vạn nhất nếu là thật sự có, đem cô chọc giận, cô ta thật sự xong rồi .
Trong lúc cô ta đang suy nghĩ, người vốn im lặng từ nãy giờ Quý Thần Vũ đột nhiên nói một câu lạnh buốt: “Lâm An, tôi thấy anh làm việc không hết trách nhiệm nhỉ, du thuyền của tôi chứ không phải cái chợ, anh để cho loại người nào cũng có thể lên đây.”
Lâm An là trợ lý kiêm tài xế của Quý Thần Vũ, hàng năm đi theo Quý Thần Vũ bên người làm việc. Ai ở đây đều nghe ra giọng điệu Quý Thần Vũ không tốt lắm, Lâm An cũng vậy, hắn lập tức tiến lên một bước kinh sợ nói: “Tiên sinh đừng nóng giận, thuộc hạ sẽ xử lý ngay.”
Quý Thần Vũ bề ngoài là người rất lịch sự nho nhã, nhưng những người thân cận với hắn mới biết hắn là người khó tính đến mức nào.
Mọi người ở đây không ai ngốc cả, đều biết điều mà im lặng.
Ngôn Nhã Mộng nghe được lời này Quý Thần Vũ , khuôn mặt đang nhăn nhó khó chịu bỗng thả lỏng, cho nên đương nhiên không quên nhìn người thô tục kia.
Ngôn Khả Hân vừa nãy giống như người đàn bà đanh đá, với Quý Thần Vũ người nho nhã hẳn là không ưa nhìn những hành động thô lỗ đó.
Vừa mới nãy Ngôn Khả Hân không phải rất lợi hại sao, không phải cho rằng có cái video kia là có thể kiềm chế được cô ta sao, cô ta rất muốn nhìn Ngôn Khả Hân bị đuổi ra, mà mất mặt xấu hổ.
“La tổng, quý công ty của ngài có nhiều ảnh hậu sao không mang theo, vì sao cố tình mang một người không có lễ giáo lên đây?”
Đang ở trong lòng dương dương tự đắc nhìn xem người gặp họa, không ngờ nghe được câu này, người La tổng mang theo ngoài cô ta thì là ai. Ý thức được điều này lập tức khuôn mặt khiếp sợ nhìn Quý Thần Vũ
La tổng nghe vậy cũng là hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi lập tức xin lỗi, “Quý tiên sinh, Ngôn Nhã Mộng là người mới không hiểu quy củ, nếu có cái gì đắc tội ngài tôi thay mặt xin lỗi ngài.”
Quý Thần Vũ quay mặt đi, ngữ khí lạnh lùng: “Tôi hôm nay rất mệt, Lâm An, giúp tôi tiễn khách mời về đi.”
Lời này vừa ra ai nấy đều khó chịu khó khăn lắm mới tiệp cận được Quý Thần Vũ chưa nói được câu nào mà đã bị mời về, mọi ánh mắt bất thiện đều hướng về đầu sỏ gây chuyện
Ngôn Nhã Mộng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần ,cô ta không dự đoán được sự tình sẽ tiến triển thành như vậy, người bị đuổi ra không phải chỉ mình Ngôn Khả Hân sao?
Rõ ràng Ngôn Khả Hân mới là người động thủ thô tục vô lễ, vì sao Quý Thần Vũ lại chửi lây qua cô ta, còn ở trước mặt mọi người chê bai cô ta. Những lời này không thể nghi ngờ là một cái tát vang dội lên mặt cô ta, Ngôn Nhã Mộng lúc này hận không thể tìm một cái ngầm nào để chui vào.
Bất quá cô ta nghĩ người bị đuổi không chỉ có riêng cô ta, Ngôn Khả Hân không cũng bị đuổi đi sao? Nghĩ như vậy cô ta thua không quá mức thảm hại không phải sao?
“Lần trước Phương tiên sinh làm chủ thịnh tình chiêu đãi tôi, hôm nay Phương tiên sinh và Phương phu nhân đường xa mà đến, tôi cũng nên đáp lại, mời phương tiên sinh cùng phu nhân lưu lại ăn bữa cơm chiều .” Quý Thần Vũ sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, giờ phút này biểu tình thành khẩn, rõ ràng là thành tâm mời. Hắn nói xong lời này lại quay đầu nhìn Ngôn Khả Hân, nói một câu: “Ngôn tiểu thư nếu không chê thì mời cô ở lại.”
Lời này không chỉ có làm Ngôn Nhã Mộng sợ ngây người, ngay cả Ngôn Khả Hân chính mình cũng không nghĩ tới, Quý Thần Vũ giữ lại Phương tiên sinh Phương phu nhân thì cô có thể hiểu, nhưng vì lý do gì mà giữ cô lại, cô với hắn đâu có thân.
Lâm An hành động rất nhanh, đã mời những quan trọng ra khỏi du thuyền, Ngôn Nhã Mộng vẻ mặt không cam lòng,nhưng không thể làm gì hơn đành để bị đuổi ra.
Cô ta từ nhỏ chưa bao giờ bị đối xử như vậy. Những việc hôm nay cô ta gặp phải sẽ tìm cách trả lại cho Ngôn Khả Hân gấp mười lần.
Một lúc sau Ngôn Khả Hân cùng Phương tiên sinh Phương phu nhân được nhân viên mời đến phòng ăn. Bàn ăn rất lớn, Quý Thần Vũ ngồi ở đầu bàn, phương tiên sinh cùng Phương phu nhân ngồi ở hai bên, còn cô thì được an bài ngồi cạnh Phương phu nhân.
Mọi người vừa ngồi xuống thức ăn liền được bưng lên, Lương Hiểu Như cũng không nhàn rỗi, thuần thục mà chỉ huy người làm mang đồ ăn đặt lên bàn.
Phương phu nhân thấy thế liền cười nói: “Lương tiểu thư thật đúng là hiền huệ, Quý tiên sinh nếu cưới được cô chính là phúc khí.”
Lương tiểu thư nhấp môi cười, hai mắt long lanh, trên má cũng mang theo hai luồng đỏ ửng khả nghi, thẹn thùng nói: “Nào có.”
“em gái tôi da mặt mỏng lắm Phương phu nhân đừng chọc ghẹo.” Ngồi ở đầu bàn Quý Thần Vũ cười nói thêm một câu, “Chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau thân như anh em ruột thịt, con bé có chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều hỏi đến tôi.”
Phương phu nhân cười gật gật đầu, “Thì ra là như vậy .” Nói xong còn không quên quay lại nhìn Ngôn Khả Hân cười nháy mắt.
Ngôn Khả Hân làm bộ không thấy, cô quay ra nhìn Lương tiểu thư, lại thấy cô ấu tuy rằng trên mặt mang ý cười, nhưng vẫn để lộ ra vài phần mất mát. Ngôn Khả Hân hơi cau mày, nhìn dáng vẻ Quý Thần Vũ đối vị Lương tiểu thư này hình như không có gì hứng thú, cũng không biết ánh mắt hắn bị sao, người xinh đẹp vậy mà chướng mắt.
Chính trong lúc đang suy tư, cô lại nghe thấy Quý Thần Vũ nói: “Tôi nghe Phương phu nhân nói Ngôn tiểu thư không cay không vui, tôi cố ý bảo đầu bếp làm vài món, hy vọng có thể hợp khẩu vị Ngôn tiểu thư. Lần trước Ngôn tiểu thư dạ dày không thoải mái, thiết nghĩ đã lâu như vậy hẳn đã tốt rồi? Hôm nay tôi cố ý chuẩn bị rất nhiều món ăn cay, Ngôn tiểu thư không cần khách khí mà hãy tận tình thưởng thức”
Theo Quý Thần Vũ vừa nói, Lương Hiểu Như liền gọi người mang đồ ăn vào từng món từng món cố ý đặt trước mặt cô, nào là gà xào xả ớt, ếch nhảy cầu, thịt bò sốt tiêu, còn có một đĩa thịt nướng cùng tương ớt đỏ lòm
Chỉ cần nhìn thôi là cô đã thấy run sợ, cố gắng duy trì nụ cười khách khí nói: “Đa tạ ý tốt của Quý tiên sinh, khiến Quý tiên sinh phải lo lắng.”
Phương phu nhân cũng nói: “Quý tiên sinh khách khí quá.”
Quý Thần Vũ bưng ly nước nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười nói: “Không có việc gì, Ngôn tiểu thư thích là được.”
Thích cái đầu mẹ ngươi!
Ngôn Khả Hân vừa thấy toàn bộ bàn ăn một mảnh đỏ đỏ, sau lưng đều đổ mồ hôi, cô thật không rõ, Quý Thần Vũ sai người chuẩn bị nhiều món cô “Thích ăn”, là muốn thử cô hay đang lấy lòng?
Nhưng mà mặc kệ như thế nào, cô tuyệt đối cố găng không để cho hắn nhìn ra bất luận sơ hở gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...