Hoàng Tuyền (Thị Trấn Kì Lạ)
Quỳnh Dao cúi xuống nhìn những vệt máu khô đọng lại trước cửa tiệm tạp hóa. Cô cảm thấy nhịp tim mình đang dồn dập trong lòng ngực như thể bao nhiêu đó vẫn là chưa đủ để bơm máu đi khắp cơ thể cô. Mà giờ đây nó cũng không hẳn là máu nữa, nó chỉ là một thứ chất nhờn gớm ghiếc mà thôi. Cô gái nhỏ đưa mắt nhìn quanh con đường vắng vẻ đến bất thường mặc cho bình thường chỗ này cũng chẳng có đông đúc gì hơn cho cam. Không khí hầm hập trên mặt đường làm cô cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi so với lần cuối cùng cô tới đây.
Cô nàng chợt nhớ tới ngôi nhà nằm cách cửa hiệu tạp hóa vài căn, một tòa biệt thự có bức tường bao bọ bằng đá vững chãi. Ở đó là nơi có một gia đình sống, họ luôn ồn ào bất kể dù là có dịp gì đi chăng nữa, thỉnh thoảng khi cô đi ngang qua khu này họ vẫn thường kéo cô vào chung vui. Đối với họ, dường như, chẳng có ai là người lạ cả. Một gia đình thân thiện đến lạ lùng. Tuy nhiên, hôm nay ngôi nhà ấy lại đóng cửa im ỉm. Lần cuối cùng Quỳnh Dao tới đây là trước khi cô đột ngột quay trở lại thế giới thực cách đây mấy hôm và hôm đó mọi người còn tiệc tùng tới nửa đêm. Sáng hôm sau, cô thức dậy trong nhà mình và… Cô gái nhỏ lắc đầu để không phải nhớ về cuộc cãi nhau giữa mình và Lâm Thành. Dù có thế nào thì hẳn mọi thứ vẫn bình thường cho tới cái ngày đầu tiên mà Nhật Minh xuất hiện ở đây.
Quỳnh Dao đứng trước cánh cổng gỗ dày cộp và thầm hi vọng rằng họ chỉ đang ngủ trưa mà thôi. Cửa không khóa nên cô tò mò vào trong, không ngừng tự nhủ mọi thứ sẽ không đi quá xa cho dù chính cô cũng chưa thể hình dung ra được mình đang sợ hãi điều gì. Phía sau cánh cửa là khuôn viên xanh mướt của ngôi biệt thự với một hồ nước ở giữa, bức trượng con ngựa tám đầu vươn về các hướng khác nhau vẫn kiêu hãnh dưới ánh sáng dịu dàng của thời tiết thanh bình. Quỳnh Dao tiến sâu hơn, cô vào trong nhà và nhận ra chẳng có điều gì bất thường cả. Phòng khách, nhà bếp, căn phòng karaoke ở tầng ba mà mọi người hay tụ tập,… tất cả đều ở đúng chỗ của nó giống như cái đêm mà cô rời khỏi, chỉ có điều: chẳng có ai cả.
Cô gái nhỏ gào thét đến khản cả giọng nhưng không ai trả lời cô. Bà mẹ của hai đứa nhóc cấp một là một người phụ nữ rất hiếu khách, sở thích của bà ấy là ở nhà làm bánh và luôn sẵn sàng chào đón bất cứ một vị khách vãn lai nào ngang qua bị mùi hương quyến rũ của thức ăn níu lại. Nói trắng ra thì Quỳnh Dao cũng học nấu ăn từ bà ấy. Có thể những thành viên khác trong gia đình thỉnh thoảng sẽ ra khỏi nhà nhưng bà ấy thì dường như chưa bao giờ rời khỏi đây, cũng chưa bao giờ chơi trốn tìm với cô. Vậy nhưng giờ đây không có một tiếng trả lời nào cả.
Bụng của cô nàng quặng lên một cảm giác khó chịu hiển nhiên.
Cô đã đâm đầu vào một cuộc phiêu lưu, một cuộc đánh bạc mà cô thậm chí còn không hiểu rõ lắm luật chơi. Cô giống như một người ngồi đợi may mắn giữa canh bạc đang bòn rút của cô từng đồng một. Nhưng cũng giống như những kẻ lậm bài bạc khác, cô không muốn bỏ cuộc, cô bám vào bất kì lá bài nào nằm trước mặt mình một cách vô vọng. Hi vọng đối với cô cũng nhỏ nhoi như những trò đổi chác trong canh bạc ấy mà cô thì đã không nhận ra rằng mình phải đánh đổi nhiều đến mức nào.
Chân tay Quỳnh Dao bắt dầu run lẩy bẩy và mồ hôi túa ra trên gương mặt trang điểm cẩn thận của mình như tắm. Giờ đây, cô cảm thấy mình thật ngu ngốc khi trang điểm như vậy chỉ để che giấu phía sau đôi má hồng bằng phấn là chính đôi má hồng thực sự của cô. Sự xuất hiện của Nhật Minh khiến cô trở nên bối rối tới mức cô không biết mình đang làm trò gì nữa, cái kiểu thiếu nữ e ấp này không hợp với cô chút nào. Cô nàng đã tự cười mình trước cái suy tư ngớ ngẩn ấy bởi vì cho dù bây giờ mọi chuyện có khác đi thì cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Giống như con ách chủ bài xuất hiện sau khi ta đã thua sạch ván bài vậy. Chẳng có ý nghĩa gì cả.
Trong khi cắm ánh nhìn thất thần của mình vào những vòng quay bất tận trên cái bảng phóng phi tiêu nằm ở góc căn phòng karaoke, có điều gì đó lóe lên trong đầu Quỳnh Dao. Cô đột ngột rời khỏi vị trí và chồm người ra khỏi khung cửa sổ cao như trong các nhà nguyện. Và cô gái nhỏ đã phải chặn miệng mình lại để không phải nôn thốc nôn tháo vì chứng sợ độ cao ngớ ngẩn của mình, hơn hết, là điều mà cô vừa chứng kiến.
Mọi thứ ở ngôi biệt thự này hệt như vẫn ngưng đọng nguyên vẹn như cái ngày mà lần cuối cùng cô gái nhỏ tham gia tiệc tùng ở đây. Những lò nướng thịt cho buổi BBQ ngoài trời vẫn nằm dưới sân, cái bàn ăn vẫn ở nguyên chỗ của nó với các đĩa đồ ăn còn bỏ dở, và mọi người cũng vậy. Hơn chục người tham gia buổi tiệc hôm đó cũng có mặt ở dưới sân sau, chỉ có điều, họ không còn sống nữa.
~*
~Vào cái đêm hôm đó, buổi tiệc vẫn chưa hề kết thúc. Những gì Quỳnh Dao có thể nhớ được là hầu hết mọi người trong khu đều tới dự buổi tiệc này với sự phấn khởi, và họ vẫn ở nguyên đây cho tới bây giờ. Điều đó giải thích cho việc tại sao ngoài của hiệu tạp hóa ra thì chẳng có ngôi nhà nào có người ra vào trong khu ấy nữa. Cô gái nhỏ biết rằng mình rất sợ hãi nhưng cô vẫn cứ bước tới gần những cái xác nham nhở đang trải đầy trên khoảng sân rộng. Những người mà cô quen biết đều đang nằm dưới chân cô, với phần ngực bị moi mất một khoảng và phần cơ bên trong đang phơi ra với vô số những giòi bọ phía trên. Nơi này đã trở thành buổi tiệc của những động vật kí sinh có mặt để đảm bảo tính cân bằng của tự nhiên.
Đáng buồn hơn nữa, cô biết kẻ đã gây ra tất cả chuyện này nhưng lại chẳng thể làm gì được. Báo công an ư? Ở Hoàng Tuyền cũng có những người làm công việc thực thi công lí nhưng hầu như họ chẳng bao giờ phải động tay động chân vào thứ gì, mà cho dù có lôi họ vào vụ này đi chăng nữa thì rồi họ cũng sẽ kết thúc như những người hàng xóm của cô mà thôi.
Thật nực cười khi mà cô biết rằng mình chính là nguyên nhân khiến họ phải chết lại còn ở đây giả vờ như mình thánh thiện lắm.
- Mọi thứ sẽ sớm kết thúc thôi. - Một giọng nói vang lên phía sau làm Quỳnh Dao giật thót và quay lại.
Chính là bà lão chủ tiệm tạp hóa.
- Kết thúc? Kết thúc gì cơ chứ? - Sự bàng hoàng thoát ra khỏi thanh quản của cô gái nhỏ trước khi cô kịp nhận thức rằng mình cần phải tiết chế nó lại.
- Những thứ chúng ta cần. - Bà ấy nói rồi hất ánh mắt nham hiểm của mình vào những cơ thể đang thối rữa tới mức chẳng thể nhận dạng được nữa trên sân. - Cô có thấy những lổ hổng đó không? - Quỳnh Dao chẳng dám nhìn lại nhưng cô biết bà ấy đang ám chỉ cái gì. - Như tôi đã nói, đáng ra tôi vẫn sẽ giữ cho cô là một linh hồn thuần khiết cho tới khi đó nhưng dường như chuyện ấy khó có thể làm được. Tôi sẽ cho cô biết cái giá phải trả cho mong muốn của cô và giao ước được lập giữa chúng ta là gì. Trong cơ thể của những người ở Hoàng Tuyền, trái tim - thứ bị tổn thương nhiều nhất - được thay thế bằng những hòn ngọc. Và hòn ngọc càng to thì khát khao được quay trở lại cuộc sống của người đó càng lớn, nghĩa là nó càng có giá trị.
- Vì muốn có được chúng mà bà… - Sự căm phẫn dâng đến cổ họng khiến mọi từ ngữ của Quỳnh Dao bị nghẽn lại đó.
- Hãy nhớ rằng đó là khát khao của cô. Tôi chỉ là người đề nghị giúp cô mà thôi. Chính cô mới là người đã tước đi chúng từ họ. Như tôi nói từ đầu, cái giả phải trả không hề rẻ nhưng tôi đã không muốn cho cô biết xem như là một ân huệ. Chính cô là kẻ muốn biết nên hãy ở đó mà sám hối đi.
- Dừng lại đi!
Quỳnh Dao hét lên, tiếng hét vang vọng tới cả bầu trời xanh trong êm đềm của tiết thu.
- Tôi muốn dừng tất cả những chuyện này lại. Làm ơn… - Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt của cô gái nhỏ như thể ai đó đã đổ cả một li nước ra khỏi đó, chúng tuôn như thể không có bất cứ một giới hạn nào.
- Cô biết gì không? Cô đã đi tới những bước cuối cùng rồi, cô không thể quay lại được nữa, không còn đường để quay lại nữa. Chúng ta đã tiến rất gần tới thành công rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...