- Tôi không nghĩ là chúng ta có gì để nói với nhau…
- Nhưng chắc chắn là cậu có những câu hỏi, đúng chứ? - Chàng trai đang ngồi trên giường bệnh có vẻ rất chắc chắn với điều mình vừa thốt ra.
Tôi nheo mắt lại, một phần vì không hiểu nổi chuyện cậu ta muốn ám chỉ - tôi phát hiện ra một chàng trai khá thích kiểu nói ám chỉ, như thể nó hợp với cái không khí u ám lúc tuyết rơi đầy ngoài trời thế này. Và một phần, có lẽ vì bất ngờ.
- Phải… những câu hỏi. Nhưng cậu trông có vẻ thân với cô ấy, như thế không sao chứ?
- Cậu thấy chúng tôi “thân” nhau sao?
Tôi nhướn mày thay cho câu trả lời.
- Chuyện đó chẳng quan trọng lắm đâu, chàng trai trẻ. - Lâm Thành bật cười như một đứa trẻ. - Cậu đúng là một anh chàng của cộng đồng đúng nghĩa.
- Tôi chẳng hiểu điều mà cậu cố nói với tôi nãy giờ là gì nhưng Quỳnh Dao nói với cậu chuyện đó à? Chuyện tôi là một chàng trai của cộng đồng?
- Nếu không phải cô ấy thì còn có ai đây?! Như cậu thấy đấy, mọi người trong thị trấn này đều kính trọng bố tôi, mặc cho chúng tôi không hẳn là ruột thịt, nó làm tôi luôn cảm thấy tự hào lây. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là mọi người cũng cảm nhận cùng một điều như thế với tôi, Quỳnh Dao là người duy nhất thực sự xem tôi là một người bạn.
Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi thứ, cô ấy nghe tôi và tôi nghe cô ấy, nó khiến cho việc chúng tôi ở đây bớt vô nghĩa hơn một chút. Dường như chúng tôi là những kẻ duy nhất chật vật ngay cả trong chính cái thế giới của những điều phi logic này.
Tôi không biết thứ ác cảm của tôi với cậu ta bắt đầu như thế nào, nhưng có vẻ như nó vừa kết thúc với một sự đồng cảm đến thấu hiểu.
- Vì chúng ta là những người không giống những người khác à? - Tôi ngả người ra để tựa người vào bức tường trước đầu nằm của cậu ta, cố chứng minh cho cậu ta thấy rằng tôi vừa hạ bỏ hàng phòng thủ của mình xuống. Giờ đây, tôi rất cần một đồng minh.
- Những người giống nhau nên dựa vào nhau!
- Vậy thì tại sao cậu lại tự tử?
- Câu hỏi hay đấy! - Cậu chàng cho tôi một tràn pháo tay tán thưởng, có khi tôi thấy cậu ta hành động như một đứa trẻ, nhưng lại trong một tích tắc trở nên nghiêm nghị. - Tôi không tự tử.
- Vậy… chuyện gì đả xảy ra?
Không hiểu tại sao nhưng tôi lại có cảm giác câu trả lời tiếp theo sẽ trả lời cho nhiều hơn một câu hỏi.
- Tôi bị tấn công. Tuy nhiên, tôi không biết là ai, hoặc cũng có thể là thứ gì, đã tấn công mình. Theo những gì tôi vừa được biết thì chuyện ấy đã xảy ra cách đây hai lần mặt trời mọc rồi, lúc đó tôi đang đứng trong bếp nhà Quỳnh Dao, chúng tôi nói chuyện với nhau như bao lần. Chủ để vẫn như cũ: khả năng đặc biệt - mà đối với tôi là kì cục - của thế giới này. Có một điều tôi không biết là cậu đã biết chưa, đó là điều duy nhất ở cô ấy không giống tôi. Trong khi tôi đã ở đây suốt thời gian “chết” của mình thì cô ấy không như vậy.
Quỳnh Dao thi thoảng lại rời khỏi thị trấn và quay trở lại với thế giới của mình. Chuyện đó lặp đi lặp lại với những quãng thời gian ra đi và ở lại không cố định.
- Tôi không biết chuyện này. - Cho dù không có gương trước mặt nhưng tôi biết rằng mày của mình đã nheo lại tới mức sắp dính cả vào nhau mất rồi. Nếu vậy thì cuộc gặp mặt giữa chúng tôi giữa cơn mưa vào sáng hôm qua cũng là một trong số những lần ấy, thế nên cô ấy mới trông bình tĩnh đến như thế.
Và tôi đã hoàn toàn không hề để ý tới chuyện đó.
- Chúng tôi đã từng cố giải thích xem chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, tôi bỏ cuộc và chuyện đó vẫn cứ tiếp tục. Vì thế nên mỗi lần chúng tôi gặp nhau chủ đề về việc có chuyện gì đang xảy ra ở thế giới thật luôn thật hấp dẫn mặc cho tôi đã từ bỏ thế giới đó từ rất lâu rồi. Trước khi tới đây, tôi chỉ là một con nghiện game đến nỗi khiến cho hoocmôn trong người không thể tiết ra một cách bình thường như người khác. Tôi là một thanh niên mười chín tuổi trong thân xác èo uột của một thằng nhóc mười ba và mất mọi khả năng liên kết với thế giới xung quanh. Đó là lí do tại sao cậu thấy tôi là một anh chàng cường tráng thế này khi ở Hoàng Tuyền. - Tôi ngờ rằng một nụ cười cay đắng vừa mới tuột ra khỏi môi mình khi nhìn thấy cậu con trai bác sĩ nhúc nhích vai ám chỉ cơ thể đầy đặn của cậu đang lấp ló dưới lớp chăn mỏng, ngay cả giữa trời tuyết.
- Vậy… vấn đề bây giờ là cậu đã bị tấn công trong nhà bếp vào ngày hôm đó. Chuyện ấy có liên quan gì tới thứ chất đen nhầy nhụa mà tôi phát hiện ra không?
- Hẳn là cô ấy đã rời khỏi ngay sau đó nên không kịp dọn dẹp hiện trường, đúng thế, khi bị tấn công ở ngay giữa yết hầu, tôi đã nhìn thấy thứ đó tuột ra khỏi cơ thể mình. Như nhớt đã qua sử dụng vậy!
- Theo tôi thấy thì nó còn kinh khủng hơn nhiều.
- Trong lần cuối cùng tôi nói chuyện với cô ấy, tôi cảm thấy Quỳnh Dao đang cố làm điều gì đó. Cô ấy nhắc đi nhắc lại về một cuộc sống mà cô ấy muốn có, nó cũng đẹp đẽ như cuộc sống ở đây, cô ấy sẽ không phải cô đơn nữa. Tôi ngờ rằng đang có chuyện gì âm thầm diễn ra bên dưới Hoàng Tuyền này, trong một lúc vô tình, cô ấy đã nhắc tới một giao ước nào đó. Tốt hơn cậu nên canh chừng cô ấy.
- Tại sao cậu lại tin rằng sẽ có tác dụng gì nếu như nói với tôi chuyện này? Chúng ta thậm chí còn chưa gặp nhau bao giờ nữa?
- Chẳng phải tôi đã nói với cậu ngay từ đầu rồi sao? Tôi biết rất rõ cậu. Chỉ có cậu mới có thể cứu rỗi được cô ấy. Và hơn nữa, sự có mặt của cậu ở đây là vì một người. - Tôi cứ ngỡ rằng cậu ta đang ám chỉ cô bạn cũ của tôi, dù sao thì cậu ta cũng khá thích kiểu nói đó, nhưng lại nhanh chóng nói tiếp. - Cậu sẽ sớm gặp được người đó thôi!
- Ai cơ?
Cậu chàng mấp máy môi định trả lời tôi nhưng điều cậu định nói ra lại bị chặn lại bởi âm thanh lọt vào phòng qua cánh cửa để mở.
- Quỳnh Dao sao? Cậu ấy ổn chứ? - Giọng một phụ nữ vọng lại từ cách phòng bệnh không quá xa.
- Có vẻ vậy ạ! Mọi người không cần lo lắng nhiều nữa. - Và cô bạn tôi đáp một cách vui vẻ như đang đi trẩy hội.
- Cô ấy sắp quay lại rồi, cậu nên rời khỏi đây đi. - Lâm Thành vội vã nói trước khi chỉ tay về phía một cánh cửa khác phía cuối phòng. - Vì tôi thường hay dùng căn phòng này để ngắm sao nên tôi biết khá rõ nó, cánh cửa ấy thông sang phòng chuẩn đoán ngay bên cạnh, cậu mau đi đi. Và đừng nói cho bất cứ ai về cuộc nói chuyện ngày hôm nay.
Cho dù cậu ấy không dặn thì tôi cũng sẽ làm thế. Có quá nhiều điều mà tôi vẫn chưa biết về thế giới này, giờ đây, những người trông đáng tin cũng không giống như thế và tôi không thể biết được ai mới là người nói thật trong chuyện này. Bất cứ ai cũng là một thế giới quá nguy hiểm nếu tôi chạm tới.
- Mà này! - Cậu ta gọi tôi lại ngay khi tôi đã đặt tay lên nắm đấm cửa và chuẩn bị xoay nó. - Sẵn tiện việc cậu đã hỏi tôi rằng tôi và Quỳnh Dao có “thân” nhau không ấy, chúng tôi là kiểu bạn bè mà cho dù có ngủ chung giường cũng chẳng có chuyện gì xảy ra nên cậu cứ yên tâm đi!
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng tôi ngay khi chất giọng luyến thoắng của Quỳnh Dao lại vang lên trong căn phòng phía bên kia.
Tâm trí của tôi vẫn còn ong ong những lời mà cậu con trai của bác sĩ vừa nói. Có quá nhiều thông tin tới cùng một lúc, tôi đang bơi trong một mớ hỗn độn đầy những điều tưởng chừng tôi chẳng hề liên quan tới. Những hình ảnh trước mắt tôi vể căn phòng chuẩn đoán trong phút chốc mờ nhạt đi vì bộ não chẳng kịp thích ứng xử lí với quá nhiều thứ cùng một lúc. Cho tới khi tôi nhận ra thì một thứ nằm trên dãy bồn rửa chạy dọc theo chiều dài căn phòng đã chộp được sự chú ý của tôi. Nó sáng lên trong tâm trí tôi như thể một viên kim cương bị ngậm trong bùn vừa được phát hiện ra, thứ ánh sáng bé nhỏ nhưng lại quý giá.
Một chiếc dao lấy mô.
Tôi tiến gần hơn lại nơi chiếc dao được để một cách hớ hên và để vụt mất cơ hội có được nó khi một ai đó vừa bước vào phòng.
- Cậu cũng đến à? - Bác sĩ Lâm suýt nữa thì dọa chết tôi.
- Vâng ạ!
- Cậu chịu khó đợi con bé một lát nhé, mỗi khi nó gặp con trai tôi là y như rằng hai đứa sẽ dính với nhau như sam ấy.
Tôi cố nặn ra một cái cười gượng gạo.
- Cậu có muốn uống chút gì không? - Chú Lâm vừa nói vừa giơ cốc cà phê còn hỏm khói trên tay lên.
- Không ạ! Cháu nghĩ mình nên ra ngoài hít thở chút không khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...