Hoàng Tuyền (Thị Trấn Kì Lạ)
Thứ mà tôi mong muốn nhìn thấy nhất khi thức dậy hóa ra lại không hề xuất hiện cho dù sự xuất hiện của nó thậm chí còn là một điều đương nhiên. Tôi đã hi vọng ánh mặt trời lấp lánh sẽ giúp tôi xua đuổi các nỗi lo cứ chập chờn giữa cơn mộng mị của mình. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi mở mắt ra là những tấm màn trắng bên cửa sổ lay động nhẹ nhàng trước đợt gió lạnh đến thấu xương. Nhãn quan mờ nhạt của tôi cố gắng ghi nhớ lấy các hình ảnh bên ngoài ô cửa sổ nhưng xem chừng như có cái gì đó cứ chắn lấy tầm nhìn thoáng đãng ấy.
Tôi dụi mắt.
Chưa được. Những đốm trắng cứ xuất hiện trước mắt tôi là hậu quả của việc rơi vào một giấc ngủ quá sâu.
Tôi lại dụi mắt.
Thêm một lần nữa. Và tới lúc tôi nghĩ tới việc ngồi dậy rồi đi rửa mặt thì tâm trí tôi bỗng sáng suốt hẳn ra. Đó không phải là thứ tôi đã nghĩ tới, những đốm trắng lòe nhòe ấy không phải là thứ do các chất dẫn truyền thần kinh của tôi tạo ra.
Nó là những bông tuyết.
Tôi ngồi dậy trên chiếc giường bông thuộc về cậu con trai đang nằm trong bệnh viện của vị bác sĩ, hai mắt nặng trĩu như có đá chèn nhưng vẫn cố gắng quan sát mọi thứ bên ngoài ô cửa sổ để mở một lần nữa. Các tầng cây cao của khu rừng bọc quanh thị trấn lờ mờ hiện lên phía sau màn tuyết trắng xóa. Đó không phải là lần đầu tiên tôi cảm thấy thế giới này trông tuyệt diệu như thế, tôi đã từng nhìn thấy một lần trước đây - qua đôi mắt của trẻ con. Mọi thứ trở nên hùng vĩ và có gì đó huyền ảo tới mức khiến tôi cảm thấy bàng hoàng trước những gì tự nhiên làm được.
Tuy nhiên, khoảnh khắc đó quá ngắn ngủi khiến tôi hụt hẫng. Tôi bị đánh thức dậy một lần nữa bởi chính lí trí của mình. Cho dù chú Lâm đã nói với tôi rằng thị trấn này thực sự đang “tồn tại” nhưng đối với tôi sự “tồn tại” ấy mơ hồ và mờ nhạt đến nỗi tôi vẫn nghĩ mình chỉ đang mơ một giấc mơ dài mà thôi. “Phép màu” mà tôi đang nhìn thấy chỉ là những điều mà tôi khao khát muốn có được, nó được tạo ra bởi suy nghĩ của tôi và như thế chẳng khác nào cách bộ não hình thành và điều khiển những giấc mơ.
Cơ chế giống nhau. Biểu hiện giống nhau.
- Cậu có muốn ăn gì cho bữa sáng không? - Vị bác sĩ quấn khăn tắm ló đầu vào phòng khi tôi đang lơ mơ giữa rừng suy nghĩ mông lung của mình.
- A… - Tôi ngập ngừng nhưng rồi lại bỏ cuộc. - Cháu cũng không biết nữa…
- À, cậu còn mơ ngủ hả? Cứ ngủ tới chừng nào cậu muốn cũng được, ngày nào cũng là ngày nghỉ mà!
Cánh cửa phòng đóng sầm lại trước khi tôi lại thả mình xuống giường, để những cơn đau mơ hồ ập tới. Nếu đây là một giấc mơ thì thế nào chứ? Nếu nó chỉ là một giấc mơ, phải chăng tôi sẽ không cần phải đối mặt với những điều mà bản thân tôi đã vô tình bỏ quên trong suốt thời gian qua? Nó trở thành một cái cớ thật hoàn hảo để biến tôi trở thành giống như những cư dân của thị trấn này - tôi sẽ cứ sống cho tới khi tìm thấy thứ mà tôi thật sự muốn tìm.
Rõ ràng ngay từ đầu tôi đã không hề giống với họ. Và thứ mà tôi tìm kiếm ở nơi này chính là bản chất thật sự của nó. Những điều mà tôi đã biết còn quá nhiều khe hở, logic ấy cần phải được lấp đầy.
Giống như trí não đã được nạp lại đủ sáng suốt, tôi ngồi bật dậy rồi bước tới đóng cánh cửa sổ phòng lại. Mặc cho tuyết rơi chẳng khiến cho không khí lạnh thêm là bao nhưng tôi sắp đóng băng tới nơi rồi, con người của miền nhiệt đới chính hiệu! Khi tiếng gió vù vù thổi đã dứt, căn phòng quay trở về trạng thái như chưa từng bị đánh thức. Mọi thứ chìm trong thứ ánh sáng mờ nhạt màu trắng đục lọt vào qua các ô cửa kính. Tôi lướt mắt qua những khung sách gỗ nằm dọc theo chiều dài căn phòng, với những cuốn sách về triết học không gian và vật lí hạ hạt thể hiện sở thích đặc biệt của chủ nhân nó, đang bị bao phủ bởi những hạt sương muối lấm tấm khi nhiệt độ xuống thấp. Điều đó khiến tôi có chút lo lắng vì đêm qua tôi đã để cái máy tính của mình lên một ô sách trước khi đi ngủ. Tuy nhiên, tôi e rằng không hề cảm thấy an tâm chút nào khi không thấy có hạt sương lấp lánh nào trên cái laptop cọc cạch cũ kĩ của mình.
Đúng hơn là tôi không thấy cả nó đâu.
Chỉ sợ rằng mình lại quăng nó vất vưởng đâu đó - chuyện ấy thường xuyên xảy ra - nên tôi đã lật tung cả căn phòng lên. Có vẻ như đó là việc làm vô ích nhất của tôi kể từ khi đến đây.
- Chú này! - Tôi lại bật mở cửa sổ phòng và ló đầu ra bên ngoài màn tuyết dày đặc để gọi với theo vị bác sĩ đang chuẩn bị đi làm.
- Gì thế nhóc? - Ông chú ấy vốn đã bước vào trong chiếc ô tô bốn chỗ già cỗi của mình nếu như không bị tôi níu lại.
Tôi chạy vội xuống nhà rồi ra sân. Tôi thở hồng hộc khi đứng cách ông ấy cánh cổng thấp.
- Chú có thấy laptop của cháu đâu không?
- Tôi không biết?! Tôi thậm chí còn không biết là cậu có laptop nữa là…
Mặt tôi nghệch đi trong giây lát.
- Có những chuyện ở đây mà cậu chẳng thể kiểm soát được đâu. Đừng cố đổ lỗi cho chính mình. - Tôi đã định nói rằng chuyện đó không giống như những gì ông ấy đang nghĩ thì chú Lâm đã nói tiếp. - Tôi có chút chuyện hơi gấp ở bệnh viện nên cậu ăn sáng tạm ở nhà Quỳnh Dao luôn nhé!
~*
~Điều phi lí nhất mà tôi biết được trong cái thị trấn tưởng chừng đã quá đủ phi lí này chính là việc cái laptop cọc cạch của tôi, thứ tôi đã nghĩ rằng nó là thứ tôi phải vứt đi đầu tiên khi tới cái vùng còn hơn cả hoang vu hẻo lánh này, lại có thể hoạt động được. Hơn nữa, giờ đây nó là thứ duy nhất có thể kết nối được với thế giới bên ngoài trong khi điện thoại của tôi đã hoàn toàn tê liệt. Tôi không thể hiểu ý nghĩa của điều đó là gì. Để thử nghiệm, tôi đã thử gửi một bức mail cho thằng bạn thân của mình tối qua, đồng thời cầu nguyện rằng cậu ta sẽ chịu kiểm tra hộp thư. Vì thế, tôi hoàn toàn bối rối khi nó đột dưng biến mất như thế.
Đó là hi vọng cuối cùng của tôi.
Phải có cách nào đó rời khỏi đây mà không tuân theo quy luật cố hữu kia.
- Cậu không tìm thấy nó trong phòng hả? - Quỳnh Dao hỏi thăm vụ mất tích với gương mặt gần như thanh thản, chẳng khác nào bác sĩ Lâm trước đó. Điều ấy khiến tôi có chút khó chịu. Có vẻ như ngoài việc đầu óc trở nên hoảng loạn, cả cảm xúc của tôi cũng bị ảnh hưởng. - Còn trong nhà thì sao?
- Chẳng ích gì!
Tôi nhìn cô bạn nhỏ của mình di chuyển như con thoi trong nhà bếp. Cô nàng đang tất bật chuẩn bị bữa sáng với trứng ốp cho tôi và mặc dù tôi nói rằng mình có thể tự làm được nhưng Quỳnh Dao cứ khăng khăng để tự cô ấy làm. Đó cũng là khi cô bạn mình trông nhỏ bé đến bất thường, chỉ cao cỡ hơn một mét rưỡi một chút, trong khi trước đây rõ ràng là cô ấy cũng chẳng hề thua kém ai. Một cô bé xinh xắn, thông minh và năng động, lúc nào cũng tràn trề sinh lực, đó là những gì tôi biết về cô ấy. Tôi không chắc rằng việc cô ấy phát triển kém trong tuổi dậy thì có thể ảnh hưởng gì đến ấn tượng ấy khi rõ ràng là tôi cảm thấy như cô ấy bé nhỏ tới mức mỏng manh và cần phải chở che bất cứ lúc nào.
Tôi đã biết điều đó khi dồn cô nàng vào bồn rửa bát ngày hôm qua, cô ấy thực sự quá nhỏ bé.
Chúng tôi đều đã thay đổi, và bất hạnh thay, chúng lại không giống như những gì tôi tưởng tượng.
- Tớ không nghĩ là cậu sẽ lại tìm thấy nó đâu. Mọi sự xảy đến với thị trấn này đều có lí do của nó cả mà! - Quỳnh Dao nói khi đang đảo trứng trong chảo.
- Chú Lâm cũng nói hệt như vậy.
Tôi nghe cô ấy bật cười, nhưng cái cười chỉ nhẹ như hơi thở. Có điều gì đó trong cái cười đó - tôi không chắc - khiến nỗi lo âu trong tôi, vốn tưởng nó đã bị vùi lấp bởi vụ mất tích
của cái laptop, bùng lên trở lại. Nó xâm chiếm tôi như bị thiêu đốt, là điều cấp thiết phải giải tỏa.
- Quỳnh Dao này!
- Hửm?
- Tớ có thể hỏi cậu điều này được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...