Mục tiêu trước mắt, hiển nhiên là truy tìm kẻ gây nên cơn rối loạn này -- Trương Nguyệt Thần, nhưng khi bọn Vũ Văn một đường chạy vội tới dưới tháp nước, quang mang tà binh khởi động ban đầu nhìn thấy đã biến mất hầu như không còn, Trương Nguyệt Thần sớm đã chẳng biết đi đâu. Không biết có phải vì đã bị tà binh ảnh hưởng hay không, tháp nước vốn xây bằng xi măng màu xám trắng giờ phút này đã biến thành màu đỏ thẫm đáng sợ, thật giống như có một người khổng lồ đem một thùng máu loãng đổ ập xuống tháp nước cực đại này, vừa đến gần nhìn, trên thân tháp còn lóng lánh quang mang màu đỏ ướt át sềnh sệch.
"Trương Nguyệt Thần sẽ đi đâu đây? Cậu hẳn phải biết chứ?" Trèo từ trên tháp cao xuống, Vũ Văn lập tức lo lắng túm lấy Đinh Lam.
Đinh Lam có chút bối rối nhìn Vũ Văn, sửng sốt hồi lâu, mới đột nhiên kêu lên: "Em nhớ ra rồi, nàng mỗi lần sinh buồn bực, đều một mình trốn đến phụ cận ao sen!"
"Ao sen? Phạm vi lớn như vậy. . . . . ." Vũ Văn cau mày thoáng suy nghĩ, "Năm đó Chu Chấp Trung đạo trưởng cũng từng bị Tinh Lạc đao mê hoặc, là Cao Phương tự sát mới khiến ông khôi phục bình thường, việc duy nhất chúng ta có thể làm lúc này, chính là tìm ra Trương Nguyệt Thần, đoạt lại Tinh Lạc đao. Phải nói trước, cho dù giết nàng cũng không ngại!" Khẩu khí Vũ Văn chém đinh chặt sắt khiến cho trong lòng mấy người trẻ tuổi không khỏi chấn động.
"Nhưng Trương Nguyệt Thần sẽ không để cho chúng ta nhiều người tùy tiện tiếp cận nàng như vậy, ao sen, chi bằng một người đi tương đối tốt hơn. Với lại. . . . . ." Vũ Văn ánh mắt nghiêm trọng quét nhìn Đinh Lam, cũng từ sau thắt lưng rút ra một con dao nhỏ đưa tới trước mặt Đinh Lam, "Sự tình này. . . . . .E rằng chỉ có thể do Đinh Lam làm!"
Con dao nhỏ mặc dù ngắn, nhưng vẫn vô cùng sắc bén, đại khái là vật tùy thân Vũ Văn mang theo phòng khi khẩn cấp sử dụng.
Đường Khảo và Đinh Lam đều thoáng cái mở to hai mắt nhìn, Vũ Văn cư nhiên muốn Đinh Lam tự tay đi giải quyết Trương Nguyệt Thần? Nhưng nhìn thần tình kiên nghị trên mặt Vũ Văn, hoàn toàn không giống như đang nói giỡn.
Trong khoảnh khắc đó, Phương Hân đột nhiên nghĩ mình đã hiểu được, thế nào gọi là người dẫn đường Hoàng Tuyền. . . . . .
Đinh Lam cúi đầu trầm mặc hồi lâu, mới run rẩy đưa tay tiếp nhận dao gọt trái cây trong tay Vũ Văn, cũng mở miệng nói: "Được rồi. . . . . .Nếu tính tình Trương Nguyệt Thần đại biến cũng là do em mà ra, em đi kết thúc sự tình này cũng là lẽ đương nhiên. . . . . ."
Vũ Văn hơi hé miệng, tựa hồ có chút muốn nói lại thôi, nhưng y cuối cùng vẫn không nói gì.
******
Ao sen, là nơi ngày thường thanh u yên tĩnh nhất trong trường, cũng là địa điểm tốt cho các nhóm tình lữ hẹn hò vào mùa hè, nhưng hiện tại đã đầu mùa đông, đầy ao sen đều là lá khô vàng suy tàn, bên cạnh ao gió lạnh chợt nổi, chỉ càng khiến người lòng người thêm ủ rủ.
Đinh Lam bước đi thong thả dạo một vòng quanh ao sen, tựa như đang lơ đãng tìm kiếm gì đó thất lạc, nhưng hắn lướt qua từng dãy ghế đá bên hồ nước, vẫn không nhìn thấy tung tích của Trương Nguyệt Thần. Tâm trạng hắn một mảnh mờ mịt, chẳng biết ngoại trừ nơi này còn có thể đi đâu tìm kiếm.
Tình cờ, Đinh Lam ngẩng đầu nhìn phía trung tâm ao sen, lại thoáng cái nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia. Chính giữa hồ có một hòn đảo nhân tạo nhỏ, trên đó còn xây một tòa đình nhỏ phong vị cổ kính, Trương Nguyệt Thần hiện tại đang an tĩnh ngồi trong đình nhỏ nọ, phảng phất như một cái bóng đọng lại giữa phong cảnh. Đinh Lam thoáng nhìn dưới chân, ao sen mặc dù không lớn, nhưng nước ao rất sâu, hòn đảo nhỏ cũng cách khá xa bờ ao, thật chẳng biết Trương Nguyệt Thần làm thế nào lên được đình nghỉ mát xinh đẹp kia. Song Đinh Lam cũng không nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức hất văng giày da trên chân, ùm một tiếng nhảy vào ao sen, trực tiếp hướng hòn đảo nhỏ giữa hồ bơi đến.
Khi Đinh Lam cả người ướt sũng chân trần đến gần đình nhỏ, Trương Nguyệt Thần vẫn thẫn thờ đưa lưng về phía hắn ngồi yên trong đình, tựa hồ hoàn toàn không phát hiện Đinh Lam tiếp cận. Trong tay nàng ôm chính là thanh Tinh Lạc đao đen nhánh kia, còn lại ba thanh tà binh đều bị nàng tùy tiện ném trên đất. Trong bốn tà binh duy chỉ không thấy bóng dáng của đoản kiếm Kanjal, đại khái hẳn là giấu trong cơ thể Trương Nguyệt Thần.
Vừa rồi bộc phát khởi động đội quân bóng trắng nọ tựa hồ đã tiêu hao rất nhiều linh lực của Tinh Lạc đao, giờ phút này nó đã không còn cùng tà binh khác sinh ra cộng hưởng nữa. Tinh Lạc đao an tĩnh nhìn thế nào cũng chỉ là một đoạn kim loại phế liệu, Đinh Lam thật sự vô pháp tưởng tượng nó làm thế nào khống chế được năm ngàn vong hồn cổ đại, cũng tùy thời chuẩn bị tập kích bốn vạn thầy trò trong trường. . . . . .
"Em thật đúng là biết chọn nơi yên tĩnh giữa lúc náo nhiệt này a, bên ngoài đều loạn thành như vậy, em ngược lại, trốn ở đây ngắm cảnh." Đinh Lam không dám tùy tiện tiếp cận, liền dựa trên cột đình, dùng ngữ khí thoải mái nửa thật nửa đùa nhắc nhở Trương Nguyệt Thần mình đã đến.
Toàn thân Trương Nguyệt Thần chấn động, chậm rãi xoay đầu, trong đôi mắt to đong đầy lệ, "Đinh Lam, anh quả thật đã tới tìm em, em còn tưởng rằng truyền thuyết của Tinh Lạc đao chỉ là gạt người chứ!"
"Em. . . . . .Em sao lại ngốc như vậy chứ? Anh vẫn luôn rất thích em mà. . . . . ." Tâm loạn như ma Đinh Lam miễn cưỡng tươi cười.
Trương Nguyệt Thần đứng bật dậy, thoáng cái ngã vào lòng Đinh Lam, "Xin lỗi. . . . . .Em không phải cố ý biến thành như vậy, em chỉ muốn anh trở về a!" Trong thanh âm của nàng mang theo nghẹn ngào, đem toàn bộ nước mắt cọ trước ngực Đinh Lam.
Bị Trương Nguyệt Thần chặn ngang dùng sức ôm, vị trí xương sườn bị thương của Đinh Lam lại bắt đầu đau đớn khó nhịn, hắn không khỏi kêu rên một tiếng, trên trán nhất thời thấm ra mồ hôi lạnh.
"A? Anh bị thương sao?" Trương Nguyệt Thần có chút khẩn trương ngẩng đầu nhìn Đinh Lam, biểu tình ân cần trên mặt đúng là đáng yêu động lòng người.
"Được rồi được rồi, anh không sao. . . . . .Em cũng đừng khóc nữa, không ai trách em đâu, chỉ cần em giao Tinh Lạc đao ra đây là được." Đinh Lam ôn nhu an ủi Trương Nguyệt Thần, ánh mắt lại thủy chung nhìn chằm chằm đoạn đao trong tay nàng.
Ánh mắt của Trương Nguyệt Thần đột nhiên trở nên khác thường, nàng nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, em không thể cho anh, không có Tinh Lạc đao, anh sẽ rời khỏi em."
"Đứa nhỏ ngốc, vậy em định cả đời đều đem đao này mang theo bên người sao? Mỗi ngày vác một khối phế liệu như vậy, thật sự quá khó nhìn nha!" Đinh Lam làm một cái mặt quỷ, chọc Trương Nguyệt Thần cười, nhưng nàng rất nhanh thu hồi nụ cười, có chút nghiêm túc nói: "Muốn em đem đao giao cho anh cũng được, nhưng anh phải thề!"
"Thề. . . . . ." Đinh Lam ngẩn ra.
"Ừ, anh phải thề, đời này kiếp này không nghĩ về nữ sinh tên Mạc Phi kia nữa!"
"Chỉ đơn giản như vậy? Anh còn tưởng rằng anh phải thề nếu liếc mắt nhìn các cô gái khác sẽ bị trời giáng năm đạo sét đánh chứ."
"Ừ, chỉ đơn giản như vậy, anh mau thề đi!" Trương Nguyệt Thần vô cùng chờ mong trừng mắt.
"Được!" Đinh Lam trịnh trọng giơ một tay lên, "Anh thề, anh đời này kiếp này cũng sẽ không nghĩ. . . . . .nghĩ. . . . . ."
Cứ như một máy ghi âm bằng cassette kiểu cũ, Đinh Lam không ngừng lặp lại chữ "nghĩ" kia, nhưng thủy chung không nói nên tên một người. . . . . .Hoa hoa công tử chẳng biết từng nói ra biết bao lời yêu gian dối, nhưng tại thời khắc mấu chốt lại mắc kẹt. Đinh Lam rốt cuộc phát hiện, mình đã khảm Mạc Phi thật sâu vào đáy lòng, dù chỉ là một câu nói dối đơn giản về nàng, cũng bị mình theo bản năng kháng cự.
Nụ cười trên mặt Trương Nguyệt Thần cứng lại.
"Nguyệt Thần. . . . . .Xin lỗi. . . . . ." Đinh Lam không biết phải nói sao.
"Không cần xin lỗi, anh chỉ biểu hiện sự thành thật của mình mà thôi." Mặc dù còn nằm trong lòng Đinh Lam, nhưng thanh âm Trương Nguyệt Thần lại đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo, "Em thật ngốc, còn luôn tin rằng Tinh Lạc đao thật có thể thay đổi hết thảy trên thế gian, nhưng đến cuối cùng, ngay cả tâm một người cũng không đổi được. . . . . .Kỳ thật, em chỉ ghen ghét với Mạc Phi mà thôi, tại sao nàng có thể dễ dàng đoạt đi nam nhân mà em yêu như thế, còn em lại không có cơ hội nào phản kích?"
Trong lòng Đinh Lam âm ỷ đau xót, rồi lại không biết nên nói gì.
"Quên đi, em không muốn tiếp tục miễn cưỡng anh nữa. . . . . .Thế nhưng Đinh Lam, từ khi em xuất viện trở về, anh chưa từng hôn em, em hiện tại chỉ muốn anh hôn em một lần thật tình chân ý, có được không?" Trong ánh mắt Trương Nguyệt Thần toát ra vô hạn bi thương.
Trong phút chốc, Đinh Lam thấu hiểu tâm tình của Trương Nguyệt Thần, bản thân không phải cũng giống nàng sao? Theo đuổi đều là loại tình yêu có thể vô cùng gần gũi nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể tuyệt vọng này. . . . . .
Đinh Lam nhìn chăm chú vào mắt nàng thật lâu, đột nhiên vươn tay trái nâng khuôn mặt tinh xảo của Trương Nguyệt Thần lên.
Bốn phiến môi nồng nhiệt gắt gao tiếp xúc cùng một chỗ, phảng phất như đời này kiếp này không bao giờ chia lìa nữa.
Đang lúc thốt nhiên, điện thoại di động phía sau lưng Đinh Lam kịch liệt chấn động, tim hắn cũng theo đó mà thoáng run rẩy.
Đây là tín hiệu Vũ Văn núp trong chỗ tối dùng để nhắc nhở Đinh Lam. Hiện tại, chính là thời cơ tốt nhất để động thủ!
Cổ tay Đinh Lam lật xuống, dao nhỏ lập tức nhẹ nhàng trượt khỏi tay áo, vững vàng rơi vào tay hắn, mũi đao nhắm ngay sau gáy Trương Nguyệt Thần.
Chỉ cần dùng sức đâm vào, hết thảy sẽ kết thúc. . . . . .
Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .Thời gian thoáng trôi qua, Đinh Lam lại như bị người phóng ra hóa đá ma pháp. Cánh tay cầm dao kia vẫn không hề động.
Trong thời gian ngắn ngủi, trong đầu Đinh Lam hiện lên vô số hình ảnh tĩnh. Quân đội tử linh mãnh liệt như nước thủy triều, phần mộ đắp bằng đá vụn cự đại, bọn học sinh cực độ khủng hoảng chạy trốn khắp nơi, cùng với cô gái nở nụ cười thản nhiên trước camera. Tất cả những mảnh nhỏ ký ức này giống như một vài đoạn phim lướt qua trước mắt hắn, nhưng cuối cùng dừng lại trong đầu hắn, chính là gương mặt lạnh lùng tái nhợt của Mạc Phi!
Đột nhiên, ngón tay Đinh Lam buông lỏng, tiểu đao vô thanh vô tức đánh rơi trên cỏ. Hắn nhắm lại hai mắt, dùng cánh tay vừa rồi còn cầm dao nhỏ xiết chặt Trương Nguyệt Thần, thêm vào nụ hôn dài dằng dặc kia càng nhiều cảm tình phức tạp.
Song, bên tai đột nhiên xoẹt qua một tiếng gió xào xạc quấy nhiễu Đinh Lam đang ý loạn tình mê, giữa môi hắn đột nhiên nếm được một cỗ mùi vị tanh ngọt. Đinh Lam ngạc nhiên mở mắt, nhìn thấy chính là máu tươi ào ạt tuôn ra từ trong miệng Trương Nguyệt Thần, cùng với một nhánh trường tiễn xuyên ngang qua cần cổ tinh tế của Trương Nguyệt Thần!
Ánh mắt Trương Nguyệt Thần mê mang nhìn Đinh Lam, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng hơi hé miệng, nhưng trong cổ họng chỉ có thể phát ra mấy âm tiết khàn khàn, đã không cách nào nói đầy đủ câu chữ nữa.
"Kiên trì! Em nhất định phải kiên trì! Anh lập tức mang em đến bệnh viện!" Kinh hoàng thất thố Đinh Lam vội vàng nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc ở một chỗ khác của đảo nhỏ nhìn thấy một thuyền mộc đơn sơ đỗ ở bên bờ, thuyền mộc này đại khái là khi nhân viên trường ngày thường quét dọn đảo nhỏ dùng đến, Trương Nguyệt Thần nhất định chính là dùng nó chèo đến đảo.
Còn chưa đợi Đinh Lam ôm nàng đến cạnh thuyền nhỏ, đã thấy một tay Trương Nguyệt Thần nhẹ nhàng phất qua mặt Đinh Lam, sau đó đầu vộ lực ngửa về phía sau, mang theo nụ cười thần bí lặng yên rời khỏi thế giới này. Thẳng đến khi đình chỉ hô hấp, nàng vẫn gắt gao nắm Tinh Lạc đao, phảng phất như chỉ cần nó còn trên tay, Đinh Lam sẽ vĩnh viễn không rời đi nữa. . . . . .
"Nguyệt Thần!" Đinh Lam phát ra một tiếng gào tê tâm liệt phế.
Trên Tinh Lạc đao ảm đạm vô quang, có một đường sáng màu lam lóe lên như sao băng xuất hiện nơi chân trời, trong nháy mắt liền biến mất.
"Ùm! Ùm!" Xa xa lại có hai người nhảy xuống nước, nguyên lai Vũ Văn và Đường Khảo cũng kẻ trước người sau bơi về hướng trung tâm hồ. Khi bọn họ bước lên đảo, Đinh Lam đang ngây người như phỗng ngồi bên cạnh thi thể Trương Nguyệt Thần, trên mặt diện vô biểu tình cư nhiên nhìn không ra là vui hay buồn.
"Cám ơn trời đất, Tinh Lạc đao và tà binh đều ở đây, cơn ác mộng lần này cuối cùng đã kết thúc. . . . . ." Vũ Văn cởi áo khoác ướt sũng trên người trải ra bên cạnh Trương Nguyệt Thần, rồi đào lên không ít bùn đất vẩy trên áo khoác, sau đó nhẹ nhàng vặn nắm tay Trương Nguyệt Thần ra, cực kỳ cẩn thận dùng Định Linh Châu cuốn lấy chuôi thanh Tinh Lạc đao, lúc này mới đem đoạn đao đặt ngang trên áo khoác, đặt lên đám bùn đất ban nãy rồi cẩn thận bọc lại.
"Lão Đinh, cậu không sao chứ?" Đường Khảo đưa tay đến trước mặt Đinh Lam, muốn kéo hắn từ trên mặt đất lên.
Ánh mắt Đinh Lam đờ đẫn nhìn thoáng qua Đường Khảo, tầm mắt ngừng trên trường cung đeo sau lưng Đường Khảo. Hắn sửng sốt trong chốc lát, liền đưa tay khoác lên cổ tay Đường Khảo, ngay khi mượn lực đứng dậy, đột nhiên nặng nề một quyền đánh trên mặt Đường Khảo!
Đường Khảo bất ngờ không kịp đề phòng trúng một quyền nặng, lập tức đau đớn hừ một tiếng trở mình té về phía sau, thiếu chút nữa lăn khỏi mép đảo rơi vào trong nước.
"Cậu là đồ máu lạnh sao? Cậu sao có thể nhẫn tâm dùng tiễn bắn Trương Nguyệt Thần?" Đinh Lam vung nắm tay lên lại muốn nhào tới.
"Đinh Lam! Cậu điên rồi sao?" Vũ Văn cuống quít kéo Đinh Lam khỏi Đường Khảo. "Tôi đã sớm đoán được cậu không thể hạ thủ, mới gọi Đường Khảo âm thầm chuẩn bị cung tiễn, cậu muốn đánh thì đánh tôi này!" Vũ Văn bắt lấy nắm tay của Đinh Lam đặt trước ngực mình.
"Tại sao nhất định phải giết chết nàng hả?" Đinh Lam giật mạnh nắm tay từ trong tay Vũ Văn về, thống khổ kêu gào trong miệng còn lưu lại máu tươi của Trương Nguyệt Thần, thế nhưng luồng khí tử vong làm cho tim người khiếp đảm giờ phút này khiến hắn lòng đau như cắt.
"Tại sao? Ngay lúc cậu buông dao ra, Trương Nguyệt Thần lại ở phía sau cậu giơ lên đoản kiếm Kanjal kia! Nếu không phải Đường Khảo quyết định thật nhanh, hiện tại người chết chính là cậu!" Vũ Văn rốt cuộc kiềm chế không được, rống lớn với Đinh Lam.
"Đoản kiếm Kanjal?" Đinh Lam ngẩn ra.
Vũ Văn mặt âm trầm chỉ chỉ phía sau Đinh Lam, Đinh Lam nhìn lại, thanh đoản kiếm Kanjal còn lóe hàn quang kia đang cắm trên bãi cỏ cách hắn không xa. Theo kết cuộc của sinh mệnh Trương Nguyệt Thần, đoản kiếm Kanjal cũng từ tay nàng trượt xuống, khảm thật sâu vào trong bùn đất.
"Không phải! Trương Nguyệt Thần sao lại muốn giết tôi? Sẽ không. . . . . .Không có khả năng!" Lời Vũ Văn nói so với việc Trương Nguyệt Thần đột nhiên chết đi càng đả kích Đinh Lam nghiêm trọng hơn, hắn bắt đầu có chút nói năng không đầu không đuôi.
Vũ Văn đột nhiên vươn tay cho Đinh Lam một cát bạt tai, ngữ khí băng lãnh nói: "Cậu thật sự tưởng rằng chết vì tình chỉ là đồn đại xưa nay sao?"
Ăn một cái tát tai, Đinh Lam nóng nảy rốt cuộc đã tỉnh táo, hắn trầm mặc một hồi, cúi đầu đi đến cạnh Đường Khảo, đưa tay đem bạn tốt kéo lên, cũng thấp giọng nói: "Lão Đường, xin lỗi. . . . . .Tớ làm việc theo cảm tính quá rồi. . . . . ."
Đường Khảo nhu quai hàm tím bầm một cục, thở dài, ngoại trừ có thể vỗ vỗ vai Đinh Lam ra, cậu cũng không biết bản thân nên nói gì.
Đinh Lam không nhắc lại, vẻ mặt buồn bã ôm lấy thi thể Trương Nguyệt Thần, chậm rãi đi vào trong thuyền nhỏ bên bờ nước.
"Thầy. . . . . .Em có phải thật sự rất lãnh huyết không?" Đường Khảo vô cùng buồn nản đứng bên cạnh Vũ Văn, "Vừa rồi bắn ra mũi tên kia, em cư nhiên một thoáng do dự cũng không có. . . . . ."
Thấy Đường Khảo biểu tình thống khổ nắm chặt trường cung đeo trên người, Vũ Văn không nhịn được thở dài: "Haiz. . . . . .Em không làm gì sai cả, không cần gánh vác tâm lý nặng nề như vậy."
"Có lẽ vậy. . . . . ."Tầm mắt Đường Khảo ưu thương nhìn về phía bên đảo.
Trên mặt nước phẳng lặng, có một chiếc thuyền lá nhỏ nhẹ nhàng lay động.
******
Phương Hân và Huyền Cương vẫn đóng giữ bên ao sen chờ đợi, hiển nhiên cũng nhìn thấy hết thảy mọi chuyện phát sinh trên hòn đảo nhỏ giữa hồ, khi nàng ở xa xa nhìn thấy Đinh Lam vung quyền đánh về phía Đường Khảo, ngoại trừ lo lắng kêu lên ra, một chút biện pháp cũng không có. Cũng may cuối cùng ba nam sinh vẫn ngồi chung thuyền nhỏ về tới bên bờ, cũng không thật sự vì thế mà trở mặt.
Tâm tình trầm xuống Đinh Lam sau khi lên bờ vẫn không nói gì, chỉ ôm thi thể Trương Nguyệt Thần ngồi trên ghế đá ven đường, cũng gắt gao cầm bàn tay bé nhỏ lạnh như băng của nàng.
Phương Hân do dự trong chốc lát, vẫn quyết định không đến quấy rầy Đinh Lam, hiện tại bây giờ, mọi lời an ủi đều vô lực.
Đường Khảo đi đến bên cạnh Vũ Văn, thấp giọng hỏi: "Thầy, thầy đã phong ấn Tinh Lạc đao rồi sao?"
Vũ Văn đưa bàn tay đặt trên bọc quần áo bao quanh Tinh Lạc đao, khiến y yên tâm chính là, trên thanh đoạn đao này đã hoàn toàn không còn cảm giác được linh lực chấn động nữa. Y không khỏi hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu với Đường Khảo.
"Cám ơn trời đất, hết thảy đã kết thúc. . . . . ." Tảng đá trong lòng Đường Khảo rơi xuống, mới phát giác toàn thân mình không còn chút sức lực nào, hai chân như nhũn ra, trong một đêm kịch biến rung chuyển này, hoàn toàn dựa vào một hơi thở trong lồng ngực chống đỡ.
Vũ Văn nghiêng đầu hướng khu ký túc xá nhìn lại, nhưng tầm mắt bị hai tòa cao ốc viện thí nghiệm song song ngăn cản, nhìn không thấy tình hình chiến đấu của Biệt Ly tiên sinh và quân đoàn vong linh ra sao. Song nếu Trương Nguyệt Thần đã chết, có lẽ vong linh này cũng đã tản đi rồi.
"Thầy, mặc dù sự tình biến thành như vậy, có một phần lớn nguyên nhân là lỗi từ Trương Nguyệt Thần, nhưng em vẫn muốn tìm một nơi an táng nàng, có thể chứ?" Đinh Lam đột nhiên đứng dậy nói.
"Ách. . . . . .Vậy à. . . . . ." Vũ Văn liếc mắt nhìn nhánh tiễn luyện tập xỏ xuyên qua cổ Trương Nguyệt Thần, đột nhiên ý thức được mũi tên này rất có thể sẽ mang đến phiền toái cho Đường Khảo, "Được, cậu đi đi. . . . . .Nhưng mà, đừng lưu lại mộ bia gì gì đó."
Đinh Lam cũng hiểu được ý tứ của Vũ Văn, mặc dù trong lòng có chút chua xót, vẫn gật đầu. Nhưng Đinh Lam thủy chung là người đang bị thương, ôm Trương Nguyệt Thần còn chưa đi xa, hắn đã phải dừng lại để thở.
"Tớ đến giúp cậu nhé!" Đường Khảo bước nhanh đuổi theo Đinh Lam, thành khẩn vươn tay.
Đinh Lam do dự trong chốc lát, vẫn đem Trương Nguyệt Thần giao cho Đường Khảo.
"Thầy, em cũng đi giúp một tay." Phương Hân cuối cùng cũng tìm được cơ hội an ủi Đinh Lam, vội vàng quay đầu lại chào Vũ Văn.
"Đi đi, nơi này tôi cũng không còn chuyện gì nữa." Trải qua một đêm thống khổ dài dằng dặc như thế, Vũ Văn cuối cùng có thể miễn cưỡng cho Phương Hân một nụ cười.
"Thầy. . . . . .Thầy không đến gặp mặt sư phụ sao? Hôm nay may nhờ có ông xuất thủ cứu giúp đó." Phương Hân vốn đã đi vài bước, lại vòng trở về hỏi.
"Ách. . . . . .Em không cần phải xen vào đâu." Vũ Văn vô lực khoát tay.
Sau khi đưa mắt nhìn bóng lưng của những thanh niên kia đi xa, Vũ Văn cô đơn một mình ngồi trên ghế đá, bên cạnh chỉ còn lại Huyền Cương.
"Ta nói. . . . . .Nhiều năm như vậy chưa gặp mặt, ngươi có muốn đi gặp lão tiên sinh không?" Vũ Văn tựa như đang nói chuyện với Huyền Cương, lại phảng phất như chỉ là tự nói một mình.
Huyền Cương tựa hồ sớm đã quen với loại đối thoại chỉ có một người mở miệng này, diện vô biểu tình đánh một cái ngáp.
"Haha. . . . . .Khẩu khí nói chuyện của ta, có phải càng ngày càng giống với thầy giáo rồi không? Có đôi khi, ta còn thật cho rằng mình chính là một giáo viên lịch sử đó." Vũ Văn thoáng có chút tự giễu nở nụ cười. Mặc dù cách xa Biệt Ly tiên sinh đã nhiều năm, nhưng trong lòng y thắt nút kia thủy chung chưa hề giải khai.
Bầu trời đêm lúc 3h sáng, có chút sương mù bàng bạc, trong không khí tràn ngập rét lạnh tiêu điều, khiến người ta càng chán nản.
"Qua mấy giờ nữa, trời sẽ sáng, cho đến lúc đó, cơ hội rời khỏi đây của hai chúng ta cũng không còn nhiều nữa. . . . . ." Vũ Văn đưa tay vỗ về sau lưng Huyền Cương, vết máu đã khô đem đám lông sói vốn trơn mượt bết dính vào nhau, tay sờ lên còn mơ hồ có chút gai góc, "Ta không muốn kinh động đến bọn Đường Khảo nữa, lại càng không muốn nói lời cáo biệt tăng thêm thương cảm, ngươi thấy thế nào?"
Huyền Cương bất chợt từ dưới tay Vũ Văn đứng dậy, hướng đống tà binh vừa từ trên thuyền nhỏ chuyển xuống tùy tiện vứt cùng nhau sủa vài tiếng.
"A! Ngươi không nhắc nhở, thiếu chút nữa đã quên mấy món đồ vật phiền toái này rồi!" Nói là nói như vậy, Vũ Văn làm sao thật sự quên đám tà binh trải qua thiên tân vạn khổ nỗ lực trả giá thê thảm mới đoạt lại được này chứ? Chẳng qua nên xử trí tà binh này thế nào, lại thành chuyện khiến kẻ khác đau đầu, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi Vũ Văn theo bản năng lảng tránh vấn đề khó giải quyết này.
Y đem bốn thanh tà binh trên mặt đất chỉnh tề xếp theo thứ tự, rồi đem bọc gói chặt Tinh Lạc đao đặt phía trên tà binh.
Thứ nguy hiểm như thế, lẽ ra nên hủy diệt hết mới đúng, nhưng cổ vật này là tác phẩm đỉnh cao của nghệ thuật đúc kiếm cổ đại sớm đã thất truyền, thân lại mang một đoạn lịch sử sâu sa dày nặng, nếu quyết định cứ như vậy tiêu hủy, Vũ Văn thật có chút không hạ thủ được. Vũ Văn thật ra hy vọng có thể tìm một nơi nào đó có thể hướng thế nhân trưng bày tà binh hiếm thấy này, nhưng có viện bảo tàng nào có khả năng chứa vật như vậy đây?
"Ôi. . . . . .Chỉ cần ta còn giữ lại mấy thứ này, sớm muộn cũng sẽ có Bách Diệp hoặc Austin thứ hai tìm tới cửa." Vũ Văn càng nghĩ, cuối cùng vẫn chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Ta lúc từ phòng giam đi ra, nhìn thấy ngoại ô có mấy xưởng luyện thép cỡ nhỏ, hay là đưa đến đó, nấu chảy đi. . . . . ."
Huyền Cương không rên một tiếng chạy ra, chỉ chốc lát sau, nó cũng dùng miệng kéo về một bó dây mây thật dài.
"Ồ! Chủ ý của ngươi không tồi." Vũ Văn nhất thời hiểu ra ý tứ của Huyền Cương, "Nguyên lai ngươi cũng còn nhớ rõ ta có thể dùng dây mây bện đồ a?"
Sự mềm dẻo của dây mây dưới hai tay của Vũ Văn tinh tế đan vào nhau, vững chắc đem mũi nhọn lợi hại vô pháp thu liễm của nhóm tà binh quấn bọc lên, xử lý như vậy, thường nhân cho dù trong lúc vô tình chạm vào tà binh, cũng sẽ không lập tức bị khống chế, mà Vũ Văn muốn đem chúng ta ra khỏi trường học cũng không phải quá mức gây chú ý.
Nhưng muốn đem bốn thanh tà binh thỏa đáng thu vào bao dây mây, vẫn hao phí không ít thời gian của Vũ Văn, đặc biệt thanh thập tự thương kia, hình dáng quá mức to lớn, Huyền Cương phải chạy đi lần nữa mới thu gom đủ dây mây để quấn nó.
Đem hết thảy trước mắt xử lý xong xuôi, Vũ Văn đã mệt đến mắt mở không lên, bất tri bất giác, ngồi trên đất y cứ như vậy dựa lưng vào ghế đá tiến nhập mộng đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...