Hoang Tưởng Bị Hại
12
Trong tang lễ.
Anh cầm bó hoa trắng đặt trước hũ tro cốt của cô.
Những người đến tưởng niệm đều là đồng nghiệp cũ ở trong Cục, sau khi hồi phục trí nhớ, Lâm Tự đã có thể nhận ra không ít người.
Có người vẫy tay gọi anh ở ngoài nhà tang lễ.
Hình như là Lý Chu, một điệp viên ngầm từng làm việc với anh.
Anh đi về Lý Chu, hắn nói muốn đưa anh đến một nơi.
Sau khi đi đến hành lang vắng người, Lý Chu nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai ở đây.
Sau đó đánh một quyền vào mặt anh.
"Con mẹ mày."
"Cú đấm này là giúp Trương Tịnh Niên đánh."
"Cú đá này là giúp Trương Tịnh Niên đá."
"M* mày."
"Thằng súc sinh, có biết lúc rời đi Trương Tịnh Niên đau khổ bao nhiêu không?"
"Mày không biết cô ấy vẫn gọi tên mày!"
"Chết tiệt! Lúc đó mày đang ở đâu chứ!"
Người đàn ông vừa đấm vừa đá, như muốn cho anh trải nghiệm tất cả sự đau khổ trên thế giới này.
Anh chỉ dựa vào tường chịu đựng hết tất cả.
Ánh hoàng hôn chiếu lên hai bóng người đối lập.
Tiếng quạ kêu vang vọng xung quanh.
Anh không cử động, đôi mắt như người c.h.ế.t nhìn vào khoảng không.
Lý Chu túm cổ áo anh, nhẹ nhàng nói.
"Mày đừng hòng c.h.ế.t."
"Với mày thì c.h.ế.t quá may mắn rồi, mày phải từ từ chịu đựng sự thống khổ của việc sống không bằng c.h.ế.t."
"..."
Đúng vậy, sống không bằng chết.
Ma túy vẫn chưa cai được, bây giờ sự nhớ nhung xâm nhập vào máu thịt anh.
Người đàn ông đánh xong liền rời đi, anh dựa vào hành lang một lúc.
Sau đó lảo đảo đứng lên.
Những người đến tưởng niệm đã về gần hết, anh đi bộ trên phố.
Anh như người không có việc làm, sờ vào điện thoại ở trong túi quần.
Điện thoại vang lên, bác sĩ nhắc nhở anh nhớ đến trung tâm cai nghiện ma túy.
Anh trả lời đã nhận được, sau đó đưa tay vào trong túi quần muốn hút một điếu thuốc lá.
Nhưng sờ mấy lần cũng không tìm thấy nó.
Tiếng chuông xe đạp vang lên bên cạnh, là hai học sinh cấp 3.
"Này, cậu nhanh lên."
"Đồ ngốc, cậu sắp đụng phải người đi đường rồi."
Nam sinh vừa đạp xe, vừa dơ tay sờ đầu thiếu nữ bên cạnh.
...
Tiếng chuông dần dần xa, anh đứng bất động tại chỗ.
Chú chó nhỏ kéo cô chủ chạy về phía trước.
Người đàn ông bán bánh ven đường tạm nghỉ một lát rồi lại tiếp tục hét rao bán bánh.
Không ai biết vì sao người đàn ông đứng bên đường lại đột nhiên bật khóc.
Một chiếc lá rơi xuống.
Dòng chữ hôm đó cô viết cho anh là:
"Lâm Tự, dù cho anh trở thành bộ dáng gì thì em vẫn thích anh."
-Hoàn toàn văn-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...