Hoàng Tước

Biên tập: Nguyệt Vi Yên | Chỉnh sửa: Vũ Linh

#5:

Uyên Nguyệt tìm thấy Sở Hi trong góc một quán rượu.

Sở Hi mắt say lờ đờ, mơ mơ màng màng nhìn hắn, nói: “Sư huynh, huynh đến rồi.” Nàng nấc một tiếng, cười hì hì: “Sư huynh, uống rượu cùng với ta đi.”

Sở Hi vỗ bàn: “Tiểu nhị, cho một vò…”

Uyên Nguyệt giữ chặt tay Sở Hi, ánh mắt tràn đầy phức tạp, bất đắc dĩ nói: “Sư muội, muội say rồi.”

“Không có… Không có! Ta không say, huynh mới say ấy. Huynh mà không uống rượu cùng ta thì đừng có gọi ta là sư muội nữa!”

“Hi Nhi.”

Sở Hi khẽ giật mình, lập tức cười khanh khách nói: “Sư huynh thật xảo quyệt, sư huynh không muốn cùng Hi Nhi uống rượu sao? Sư huynh không phải đã nói rằng sẽ luôn ở bên Hi Nhi đấy sao? Hiện tại lại muốn đổi ý rồi à?”

Nhìn Sở Hi như vậy, Uyên Nguyệt vô cùng đau lòng. Hắn thở dài một tiếng, nhìn xung quanh mình, giọng nói bỗng nhiên dịu xuống: “Được, ta cùng muội uống, chúng ta tìm chỗ khác uống được không?”

Sở Hi ôm lấy vò rượu, thất tha thất thểu đứng lên.

Uyên Nguyệt sợ nàng sẽ ngã sấp xuống, vội vàng đỡ nàng. Một lúc sau, hai người bước vào nhã gian của một quán rượu. Uyên Nguyệt lại gọi tiểu nhị mang ra hai-ba vò rượu ngon.

Sở Hi thấy thế liền nói: “Sư huynh, huynh thật tốt. Sau này huynh có giống như Thẩm Thanh không?”


“Không đâu.” Uyên Nguyệt trả lời rất nhanh.

Hắn trịnh trọng nói: “Hi Nhi, ta là Uyên Nguyệt, không phải Thẩm Thanh.”

Sở Hi ôm vò rượu uống một hớp lớn, nàng nằm bò lên bàn, nấc một cái: “Cái gì mà không muốn ủy khuất ta làm thiếp chứ, đều là mấy lời vớ vẩn. Căn bản là hắn không thích ta mà thôi. Nếu thật sự yêu ta thì hắn đã không để ý hôn ước chó má gì đó rồi. Sư huynh, huynh nói xem ta có điểm nào không bằng nàng ta?”

Uyên Nguyệt nói: “Muội rất tốt, là cô nương tốt nhất thế gian.”

Nàng cười thê lương: “Thế nhưng hắn lại chẳng muốn ta.” Tựa như nghĩ đến cái gì, đôi mắt Sở Hi sáng ngời, nàng dùng sức mở mắt thật to, bảo: “Sư huynh! Huynh nói xem, nếu ta nguyện ý làm thiếp, hắn thật sự sẽ ở bên ta sao?”

“Không được!” Uyên Nguyệt bỗng cao giọng, trên mặt hiện lên cơn thịnh nộ: “Muội là trưởng công chúa dưới một người trên vạn người của Vụ Thủy quốc. Vì một nam nhân không biết xuất hiện từ đâu mà tìm chết tìm sống, muội không thấy có lỗi với bệ hạ sao? Muội không thấy có lỗi đối với những người đã cưng chiều yêu thương muội sao? Muội không được phép nghĩ như vậy!”

Sở Hi ngẩng đầu, bỗng nhiên nàng tiến đến trước mặt Uyên Nguyệt.

Khoảng cách giữa hai người chỉ vẻn vẹn bằng một ngón tay, thậm chí Uyên Nguyệt còn ngửi được cả hơi thở của nàng.

Hắn nín thở.

Sở Hi nói: “Sư huynh không cho phép ta nghĩ như vậy, vậy Hi Nhi phải làm gì đây? Hiện giờ toàn bộ Vụ Thủy quốc đều đã biết chuyện trưởng công chúa ta đi tìm Thẩm Thanh, về sau ta còn có thể gả cho ai đây? Ai sẽ thật lòng muốn lấy ta chứ?”

“Ta.” Khuôn mặt hắn bỗng trở nên đỏ rực.

Giống như sợ nàng không nghe thấy, hắn lặp lại lời nói: “ Hi Nhi, ta lấy muội.”

Sở Hi ngơ ngẩn hỏi: “Nhưng… Nhưng huynh có thích ta không? Không phải tình cảm của sư huynh với sư muội mà là của nam nhân đối với nữ nhân sao?”

Uyên Nguyệt không trả lời, hắn nghiêng người cắn lên cánh môi nàng.

Sở Hi cả kinh, tùy ý triền miên theo đầu lưỡi của Uyên Nguyệt trong miệng nàng. Uyên Nguyệt cuốn lấy lưỡi nàng, nhẹ nhàng nói: “ Ừ, ta thích Hi Nhi, không phải là quan hệ giữa sư huynh-sư muội mà là tình yêu nam nữ.”

#6:

Ngày hôm sau tỉnh lại, Sở Hi chỉ cảm thấy đầu đau đến nỗi muốn nứt ra.

Bên ngoài trời mưa mịt mù, tiếng mưa rơi tí tách tí tách. Sở Hi nhìn quanh bốn phía, không phải nhã gian ở quán rượu hôm qua, cũng không phải là căn nhà trúc của Thẩm Thanh mà là một căn phòng xa lạ.

Nàng xoa xoa huyệt trên trán, đầu đau lâm râm.

Cửa phòng mở ra, Uyên Nguyệt cởi áo tơi với mũ rộng vành ra, bỏ bánh bao nóng hổi xuống, cười nói: “Hi Nhi, muội tỉnh rồi à, có bị đau đầu không? Ta đã đun thuốc giải rượu rồi, uống xong sẽ đỡ hơn đấy. Ta tìm được một nhà nông gia ở dưới chân núi, mua của bọn họ mấy cái bánh bao.”

Uyên Nguyệt ngồi xuống bên giường, kéo tay nàng lại, giúp nàng xoa huyệt.


Hắn hỏi: “Còn đau phải không?”

Lúc này Sở Hi mới nhớ tới mọi chuyện xảy ra đêm qua.

Sư huynh… bày tỏ tâm ý với mình, sau đó bọn họ…

Sở Hi nặng nề nuốt nước bọt.

“Đêm qua…” Nàng cúi đầu nhìn, trên người là xiêm y đã được thay ra. Uyên Nguyệt cười nói: “Đêm qua cả người muội toàn mùi rượu, ta liền thuận tay giúp muội thay xiêm y sạch sẽ. Hi Nhi đã đồng ý chuyện của ta, muội quên rồi sao?”

“Ta… đồng ý chuyện của huynh?” Tại sao một chút ấn tượng nàng cũng không có vậy? Sư huynh hôn nàng, nàng cũng hôn sư huynh, sau đó…sau đó nàng không còn nhớ gì nữa.

Uyên Nguyệt nói: “Sau khi chúng ta trở về sẽ lập tức thành thân, muội quên rồi à?”

Hắn nhíu mày lại, nói: “Chẳng lẽ Hi Nhi muốn đổi ý? Nhưng sự trong trắng của ta đã bị muội chiếm mất rồi. Hi Nhi phải chịu trách nhiệm với ta.”

Mắt Sở Hi tối lại, cuối cùng nàng ho nhẹ một tiếng, đáp: “… Được.”

Hai người cũng không nhắc đến Thẩm Thanh nữa.

Đợi cho mưa tạnh, hai người mới rời khỏi phòng nhỏ.

Uyên Nguyệt thuê một chiếc xe ngựa, định bụng sẽ dùng tốc độ chậm như rùa để trở về kinh thành, chứ không hề gấp rút lên đường nữa. Lúc rời khỏi biên giới phía Nam, Sở Hi có chút không yên lòng. Uyên Nguyệt lập tức nhận ra được, hắn hỏi: “Muội đang suy nghĩ gì vậy?”

Sở Hi miễn cưỡng cười cười: “Không có gì.”

Uyên Nguyệt hỏi: “Muội đang nghĩ tới Thẩm Thanh à?”

“Không phải.” Nàng đang suy nghĩ một chuyện khác.


Uyên Nguyệt nâng mặt Sở Hi, nói: “Hi Nhi, muội đã nhận lời thành thân với ta, về sau trong lòng muội cũng chỉ được có một mình ta, không được nghĩ đến Thẩm Thanh nữa.”

Bỗng nhiên, Sở Hi hô to: “Dừng xe!”

Sở Hi vội vàng xuống xe ngựa. Nước mưa trên mặt đất còn chưa khô, vạt váy của nàng bị ướt một mảng. Nàng nhìn quanh bốn phía, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, lông mày hơi nhíu lại.

Uyên Nguyệt cũng đi qua.

“Hi Nhi, muội đang tìm cái gì vậy?”

Sở Hi không trả lời, bỗng nhiên ánh mắt nàng dừng lại.

Nàng yên lặng nhìn về phía trước.

Uyên Nguyệt dõi theo ánh mắt của Sở Hi, phía trước chỉ là một mảnh đất trống, không có lấy một ngọn cỏ. Sở Hi chỉ vào mảnh đất trống trước mắt, nói: “Uyên Nguyệt, huynh còn định lừa ta tới khi nào?”

Vẻ  mặt của Sở Hi trước giờ chưa từng nghiêm túc như lúc này.

Uyên Nguyệt bặm khóe môi.

Ánh mắt Sở Hi sáng quắc: “A Thanh của ngày hôm qua là giả, đúng không? Tất cả mọi thứ của ngày hôm qua đều là họa cảnh của huynh, đúng không?” Hôm qua khi nàng tỉnh lại đã cảm thấy không bình thường. Rõ ràng có mưa dầm liên tục, thế mà sáng hôm qua ánh mắt trời lại sáng lạn đến dị thường. Còn có biên giới phía Nam – nơi cực kì hoang vu, con người thưa thớt, sao có thể có quán rượu được chứ? Mà cho dù có quán rượu thật thì cũng không thể có nhã gian được.

Nàng nói: “Đây chính là quán rượu mà huynh tự biến ra? Uyên Nguyệt sư huynh, huynh vẫn không chịu thừa nhận rằng huynh đang lừa gạt ta ư? Tại sao huynh lại muốn lừa ta hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui