Đã hơn ba tháng không gặp, người trước mặt có vẻ như đã gầy gò đi rất nhiều so với lần trước.
Giữa trời hè oi bức này, chỉ một mình anh toát lên cảm giác lạnh lẽo như tuyết rơi giữa ngày đông, là vì anh vừa xuống khỏi xe nên vẫn còn mang theo hơi lạnh sao?
Hạ Úc Thanh không dám nhìn lâu, cô bị Lục Tây Lăng lên tiếng kéo dòng suy nghĩ quay trở về.
“Sao lại ở đây thế này?” Lục Tây Lăng liếc sang thẻ nhân viên mà cô đeo.
“À.
Tôi thực tập ở bên kia.” Hạ Úc Thanh quay đầu lại chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa, bên trên có treo logo của một công ty công nghệ nào đó.
“Bọn họ tuyển cả thực tập sinh năm nhất nữa à?” Những công ty bình thường đều tuyển sinh viên năm hai hoặc năm ba, họ sợ kiến thức chuyên môn của năm nhất không đủ đạt tiêu chuẩn.
“Trong nội dung thông báo tuyển dụng có ghi là tuyển từ năm hai trở lên, nhưng tôi vẫn kéo bạn cùng phòng cùng đi gửi sơ yếu lý lịch.
Vốn chỉ định thử xem sao thôi, ai ngờ họ lại bảo bọn tôi đến thử việc, rồi cứ thế vào làm.
Chắc là họ xem trọng danh tiếng của trường đấy.”
Giọng cô trong trẻo, tựa như hạt pha lê rơi xuống dòng suối chảy róc rách dưới bóng cây xanh ngày hè, nghe vào mà thấy mát lạnh, vui tai.
Lục Tây Lăng gật đầu.
Đây là tính cách của cô, không sợ một vài điều kiện hạn chế vốn đã ghi rõ rành rành, cái gì thử được là cứ đi thử.
“Không làm gia sư nữa à?” Lục Tây Lăng lại hỏi.
Anh hạ ánh mắt xuống, thoáng thấy bàn tay đang cầm điện thoại của cô, trên cổ tay mảnh khảnh đeo một vòng tay gỗ trầm hương.
Anh nhìn chăm chú vào nó trong chốc lát.
“Vâng.
Cơ hội thực tập này tương đối quan trọng.
Khi nào bận rộn thì thứ Bảy còn phải tăng ca nên không thể làm cả hai thứ được.”
“Thực tập có lương không?”
“Có, không nhiều.
Hơn hai ngàn.”
Lúc ấy, Chu Tiềm cầm cafe từ trong quán Starbucks đi ra.
Từ phía xa, anh ấy nhìn thấy Lục Tây Lăng đang nói chuyện với ai đó.
Thân hình người nọ cao gầy, đôi chân cực kỳ dài, nhỏ nhắn lại thẳng tắp.
Anh ấy cảm thấy có phần quen mắt, nghĩ một hồi mới chợt nhận ra đây chẳng phải là Hạ Úc Thanh sao.
Chu Tiềm bước nhanh hơn, đi tới rồi lên tiếng chào hỏi: “Cô Hạ.”
Hạ Úc Thanh nghe thấy thì quay đầu lại, nở nụ cười xán lạn: “Anh Chu.”
“Sao cô lại ở đây?”
“Em thực tập ở bên này…”
Sắc mặt Lục Tây Lăng nặng nề, nghe thấy Chu Tiềm đang định hỏi lại từ đầu lời mà anh vừa hỏi thêm một lần nên cực kỳ mất kiên nhẫn mà lên tiếng cắt ngang: “Đi mua thêm ly cafe đi.”
Chu Tiềm ngẩn người.
Lục Tây Lăng nói: “Cho cô ấy ly này.”
Hạ Úc Thanh vội vàng nói: “Không cần đâu…”
“Cầm lấy đi.” Giọng điệu Lục Tây Lăng không cho phép từ chối.
Hạ Úc Thanh chỉ đành nhét điện thoại vào trong túi, dành ra một tay để nhận lấy cafe.
Thấy Chu Tiềm xoay lưng đi mất, Lục Tây Lăng lại hỏi: “Chỉ có mình em thôi à?”
“Buổi tối bạn cùng phòng của tôi không ăn gì nên chỉ có mình tôi xuống dưới đi mua cơm.”
“Ý tôi là…”
“Dạ?”
Lục Tây Lăng không tiếp tục giải thích nữa.
Những lúc anh không lên tiếng hoặc là cố ý không để lộ suy tư của mình thì Hạ Úc Thanh hoàn toàn không thể nhìn thấu được anh.
Lục Tây Lăng nhìn cô, thay đổi chủ đề: “Thi cuối kỳ thế nào rồi?”
Anh cảm thấy Hạ Úc Thanh chắc là đang đợi anh hỏi câu này.
Anh vừa dứt lời, ánh mắt cô đã sáng lên, nụ cười kiêu ngạo cũng khó nén được.
Điều duy nhất khác biệt so với ngày xưa có lẽ là không biết từ lúc nào mà cô đã thu lại câu cảm thán quen miệng trước đây.
“Lần này thi được hạng nhất, tiếng Anh được 88 điểm.
À, tháng Sáu tôi cũng thi chứng chỉ tiếng Anh, hai tuần nữa sẽ có điểm.
Tôi đối chiếu đáp án rồi, có lẽ là qua đó, tuy điểm số chắc sẽ không cao.”
Lục Tây Lăng gật đầu: “Không tồi.”
Lúc Hạ Úc Thanh nghe thấy hai chữ đó lần nữa, trái tim cô bỗng nhiên lạc nhịp.
Cô không thể tiếp tục đến gần Lục Tây Lăng hơn nữa, nỗi lòng vừa mới trồi lên đã bị chính cô bóp chết.
Ít nhất thì cố gắng chăm chỉ là điều duy nhất cô có thể làm, cũng giống như năm học cấp ba, cô đã không ngừng nhìn chằm chằm vào eo Tây Lăng trên bản đồ, tưởng tượng sẽ có một ngày giọt nước nhỏ là mình đổ ra biển cả bao la.
Lục Tây Lăng đút tay vào túi quần, thản nhiên dò xét cô gái ở trước mặt.
Cuộc sống đại học đã nhanh chóng nhào nặn nên một con người như vậy, khiến cô phải trưởng thành từng giây từng phút một, lặng lẽ trở thành dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên như bây giờ.
Nếu như nói hồi năm ngoái mới tới Nam Thành, cô vẫn chỉ là một đứa nhóc còn trẻ người non dạ, chỉ biết lao đầu về phía trước mà chẳng màng điều gì, thì bây giờ cô lại có thêm vài phần kiên định đầy tự tin để có thể đón nhận mọi thứ một cách trôi chảy.
Lục Tây Lăng thu lại ánh mắt của mình, nhưng lại không nhịn được mà liếc nhìn nụ cười của cô.
Bọn họ nói toàn chuyện linh tinh, nhưng cho dù có là vậy thì anh vẫn muốn nói với cô thêm vài câu.
“Dạo này có gặp Lục Sênh không?”
“Không gặp ạ.
Hình như dạo này chị Sênh Sênh bận gì thì phải? Tôi xem trên weibo của chị ấy thì thấy đang chọn vị trí gì đó.”
“Nó muốn mở một shop in shop*.
Lắm chuyện thế đấy.”
*Shop in shop – gốc “买手店”: cửa hàng bên trong cửa hàng, là một thỏa thuận trong đó một nhà bán lẻ thuê một phần không gian bán lẻ được sử dụng bởi một công ty khác để điều hành một cửa hàng độc lập khác.
Âm cuối cùng vừa dứt, bầu không khí lại trở nên yên lặng.
Cơn gió nóng thổi ngang qua gò má cô làm nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
Ly cafe đang cầm trong tay dần tan đá, trên miệng cốc hiện lên một tầng hơi nước màu trắng.
Hạ Úc Thanh lại lên tiếng lần nữa: “Chú Lục, chú ở đây sao…?” Cô không phát hiện ra rằng giọng của mình đã thấp hơn ba phần.
“Bộ phận nghiên cứu mới chuyển sang khu bên này.
Tôi sang đây để họp.”
“Vừa mới chuyển sang sao… Tôi thi xong thì đã tới thực tập rồi.
Hình như trước đây cũng chưa từng gặp chú mà.” Cô cứ như một con ốc sên trong ngày mưa, chỉ dám hé ra cái vòi của mình, cẩn thận thăm dò.
“Chắc là vì trước đây không trùng hợp gặp được thôi.” Lục Tây Lăng nói.
Vẫn là giọng nói bình thản như mọi khi, không nghe ra được thứ gì.
Cô cũng không chán nản, bởi như vậy mới là chuyện đương nhiên.
Điện thoại trong túi bất chợt rung lên.
Một tay Hạ Úc Thanh cầm xiên que, một tay cầm cafe, còn đang suy nghĩ xem nên làm sao để dành ra một tay hay là cứ dứt khoát mặc kệ luôn.
Trong tầm mắt cô, tay Lục Tây Lăng vươn tới.
“… Cảm ơn.” Cô đưa cafe qua, vội vàng lấy điện thoại ra.
Lục Tây Lăng nhìn Hạ Úc Thanh.
Sau khi nghe máy, cô hơi xoay người đi.
Không biết bên kia đã nói gì mà cô trả lời lại rằng: “Ngại quá, ban nãy có việc nên không xem Wechat.
Hôm nay tớ phải tăng ca, đến lúc đấy tớ về chung với Thu Thu luôn thể.
Mọi người cứ về trước đi.”
Tiếp đó, cô “ừ ừ” rồi nói lời tạm biệt, sau đó thì cúp máy.
Điện thoại lại được nhét trở về túi, cô vươn tay ra nhận lấy cafe.
Lục Tây Lăng đưa qua, hỏi vu vơ: “Bạn học à?”
“Bạn bè thôi ạ.
Cậu ấy và bạn cùng phòng đang ở trường dạy lái xe bên cạnh khu này, có lúc sẽ đi ăn cơm với chúng tôi hoặc là cùng nhau về trường học.”
“Cái người mà Lục Sênh từng kể đó hả?” Lục Tây Lăng hỏi xong thì mới nhận ra câu hỏi của mình không phù hợp lắm, sắc mặt chợt chìm xuống.
“… Vâng.” Hạ Úc Thanh không ngờ là anh vẫn còn nhớ.
Lúc này, cô ngước mắt lên, không hiểu sao lại muốn nhìn biểu cảm của anh, cô thấy tầm mắt anh lướt qua vai mình nhìn về phía sau.
Cô quay đầu lại nhìn, đó là Chu Tiềm đã trở lại sau khi đi mua ly cafe thứ hai.
Tay Lục Tây Lăng lần ra phía sau đóng cửa xe lại, ngón tay sờ vào thân xe màu đen đã nóng rực lên vì bị ánh nắng mặt trời chiếu tới, nóng tới độ sắp làm anh phát bỏng.
“Tôi đi trước đây.
Em về làm việc đi.” Lục Tây Lăng bình tĩnh lên tiếng.
“Ừm.” Hạ Úc Thanh giơ ly cafe lên: “Cảm ơn chú về cái này nhé.”
Lục Tây Lăng chỉ khẽ gật đầu.
Lục Tây Lăng nhận lấy cafe lạnh mà Chu Tiềm đưa qua, mở cửa ra rồi lên xe.
Hạ Úc Thanh lùi về phía sau hai bước.
Trước khi cánh cửa xe đóng lại, cô giơ cái tay đang cầm ly cafe lên vẫy vẫy, cười rồi nói thầm một câu “bai bai”.
Hạ Úc Thanh nhìn cửa xe đã đóng lại, ngay trước khi xe khởi động, cô đã quay người đi trước.
Bước chân nhanh chóng đi tới giao lộ ở phía trước, khi nãy cô có xoay người lại nhìn, chiếc xe nọ đã mất bóng từ lâu rồi.
Trong phòng làm việc, Trình Thu Địch đang trốn việc để tám chuyện.
Hạ Úc Thanh ngồi xuống cạnh chỗ làm việc, Trình Thu Địch quay đầu qua liếc một cái, tùy ý hỏi: “Ai mời đấy?”
“Hả?” Hạ Úc Thanh giật mình.
“Không phải cậu chẳng thích thú gì với cafe, hơn nữa còn cảm thấy Starbucks quá đắt hay sao?”
“… Vừa gặp được một người bạn.”
Trình Thu Địch không hỏi gì thêm nữa.
Hạ Úc Thanh cầm ly cafe đã tan hết đá kia, uống một ngụm lớn, mạo hiểm trước nguy cơ bị mất ngủ tối nay.
*
Năm nay ông Lục đã bảy mươi chín tuổi.
Có tập tục đón chín chứ không đón mười* nên ngày mừng thọ cũng phải tổ chức cho long trọng.
*Đón chín chứ không đón mười – gốc “过九不过十”: theo quan niệm của người Trung Quốc, chữ “九”(cửu) có nghĩa là số chín, cũng có nghĩa là sống lâu; còn chữ “十” (thập) phiên âm là shí – đọc gần giống chữ “死” (tử - trong tử vong, hay có nghĩa là chết) phiên âm là sǐ.
Vì vậy, ở Trung Quốc người ta có tập tục chỉ tổ chức sinh nhật hoặc mừng thọ vào các năm đuôi chín, chứ không đợi năm chẵn mới tổ chức như ở Việt Nam.
Ví dụ, ở Việt Nam thường tổ chức mừng thọ vào năm tuổi chẵn như là 80, 90 còn theo tập tục trên của Trung Quốc thì người ta sẽ tránh các năm chẵn và tổ chức mừng thọ vào một năm trước đó là 79, 89.
Tuy nhiên, vì tuổi tác của ông Lục đã cao rồi, không thích ồn ào nên cũng không muốn đám con cháu làm rùm beng lên.
Ông chỉ đặt ba bàn trong khách sạn rồi mời vài người bạn già có quan hệ nhiều đời và đám con cháu cùng nhau ăn bữa cơm là xong.
Ngoài thời gian làm việc, Lục Tây Lăng cũng dành ra thời gian để chuẩn bị.
Ông Lục chú trọng lễ nghĩa, đến thiệp mời cũng phải do mình tự thiết kế.
Nhưng kể từ khi lớn tuổi hơn, cổ tay ông không còn dẻo dai, nâng cổ tay lên viết được mấy chữ thì lại chẳng còn sức.
Vậy nên, ông đã tóm ngay Lục Tây Lăng để anh làm hộ, còn ông thì đứng bên cạnh mài mực.
Từ nhỏ, Lục Tây Lăng đã học trường song ngữ.
Có một lần ông Lục nghe anh đọc bài khóa, đọc tiếng Anh mà còn lưu loát hơn cả đọc thơ cổ nên ông rất không vui, ông nói rằng người quý ở chỗ không quên gốc gác của mình.
Về sau, ông thêm cho anh một môn Văn hóa cổ điển, giám sát việc học văn cổ và thư pháp của anh.
Ông hơi có cảm giác như phải đập đi xây lại từ đầu vậy.
Ông cố chấp phải xây cho bằng được, cấp bách ngóng trông cháu trai hóa rồng, kế thừa gia sản.
Lúc Lục Tây Lăng còn nhỏ tuổi, các loại chương trình học được xếp dày đặc, căn bản không có thời gian để chơi.
Vậy nên Lăng Tuyết Mai đã chống đối ba chồng mình không chỉ một lần, hy vọng có thể tranh đoạt được một vài cơ hội để nghỉ ngơi cho con trai, nhưng lần nào cũng phí công vô ích.
Không phải là Lục Tây Lăng không hiểu cho tình cảnh khó xử của mẹ mình ở nhà họ Lục.
Lục Hiệt Sinh đã cố gắng bảo vệ rồi nhưng vẫn sẽ có lúc không chu toàn tất cả được.
Vì để mẹ mình không bị gây khó dễ, từ trước đến nay Lục Tây Lăng vẫn luôn thuận theo sự sắp đặt của ông nội.
Tuy rằng, trong lòng anh vô cùng chán ghét nhưng anh vẫn đều đặn hằng tuần tập viết chữ ba tiếng đồng hồ.
Cho đến bây giờ thì cơ hội để viết chữ đã không còn nhiều nữa nhưng kỹ thuật vẫn còn đó.
Lục Tây Lăng xắn tay áo, nâng bút lông lên rồi đặt bút viết thiệp mời.
Ông Lục nhìn bốn chữ “Thang Công Vọng Hương” ở trên thiệp mời, nói: “Cháu gái ông Thang của con tuần sau là về nước rồi đấy.”
“Về để chúc thọ cho ông ạ?”
“Cũng không phải vì thế.
Nghe nói về nước để chuẩn bị đi làm, về sau cũng không đi nữa, cũng tốt, lá rụng về cội mà.”
Lục Tây Lăng chỉ “vâng” một tiếng, vẫn tập trung tinh thần cầm bút.
Ông Lục nhìn anh: “Mấy năm này con có liên lạc với Hi Nguyệt không?”
“Cũng không có liên lạc gì cả ạ.”
“Vậy lúc con bé về đây rồi thì hai nhà có thể thường xuyên qua lại hơn.”
Sao mà Lục Tây Lăng lại không nghe ra ý trong lời nói của ông Lục.
Anh hơi cau mày, nhưng không nói gì.
Anh vẫn kiên trì với việc không gây tranh chấp với trưởng bối, hễ là việc gì có thể qua loa lấy lệ được thì cứ qua loa, còn sau lưng lại âm thầm tự làm theo ý mình.
Anh viết xong tấm thiệp mời thì đặt nó qua một bên để hong khô.
Ông Lục lại nói: “Cái cô bé mà nhà họ Lục tài trợ đó, hôm sinh nhật ông, con cũng mời cô ấy tới đây đi.”
“Cô ấy đang thực tập, không chắc là có thời gian.
Mọi người đều là bạn bè lâu năm của nhà họ Lục, cô ấy là người ngoài, cũng chưa va chạm gì nhiều, đến đây sẽ không được thoải mái.
Đến lúc đó, con còn phải tìm người chuyên phụ trách chăm sóc cho cô ấy nữa.” Giọng nói của Lục Tây Lăng càng thêm lạnh nhạt, cố ý chê bai hai câu, lấy lùi làm tiến.
Anh đã quá hiểu tính cách của ông nội.
Ông Lục muốn mời Hạ Úc Thanh tới chẳng qua là vì muốn "vô tình" nhắc đến cô giữa đám khách mời, kiếm một nhân quả tốt và mỹ danh làm việc thiện mà thôi.
Hạ Úc Thanh là thành quả anh "vô tình trồng liễu*", hơn nữa cho tới giờ cô vẫn đang phát triển tự nhiên xanh um tươi tốt.
*Vô tình trồng liễu: trích từ câu “có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình trồng liễu liễu lại xanh”.
Anh không nỡ gọi cô tới đây để phụ diễn một màn kịch này.
Ông Lục nghe Lục Tây Lăng nói như vậy cũng không cố chấp nữa.
*
Trước khi có kết quả kỳ thi chứng chỉ tiếng Anh, Hạ Úc Thanh nhớ tới ngày mừng thọ của ông Lục sắp đến.
Nhà họ Lục không nhắc tới nhưng cô cũng không thể không biết lễ phép được.
Cô chuẩn bị một món quà, dự định đem tặng cho ông Lục.
Đầu tiên cô liên lạc với Lục Sênh, kết quả là Lục Sênh đã đi Bắc Thành rồi.
Thấy chị ấy nói rằng định trước ngày mừng thọ ông Lục một ngày thì mới về.
Vậy nên, cô đổi sang liên hệ với Chu Tiềm.
Chu Tiềm đồng ý rồi hẹn thời gian gặp mặt với cô.
Ngày hôm đó sau khi tan làm, Hạ Úc Thanh đi tàu điện ngầm tới.
Chỗ gặp mặt không phải là ở công ty của Lục Tây Lăng, mà là ở Nhất Giới Thư Ốc.
Vào tháng Bảy nơi đó sẽ có một triển lãm sách nghệ thuật có tên gọi là ArtBook Project.
Cô từng tới chơi với Trình Thu Địch và Phương Ly một lần.
Nghe nói Nhất Giới Thư Ốc là tư sản của nhà sưu tầm Thang Vọng Hương, bình thường sẽ không mở cho công chúng bên ngoài.
Gần đây Nhất Giới Thư Ốc không có hoạt động gì, cũng không hiểu sao Chu Tiềm lại hẹn cô ở đó.
Khi cô đến cửa, quả nhiên cổng lớn đang đóng chặt.
Kiến trúc vào ban đêm, ánh sáng màu vàng nhạt trong trẻo hắt ra từ trong cửa sổ cao trông còn đẹp hơn cả ánh trăng.
Cô đứng ở cửa nhắn tin cho Chu Tiềm.
Đợi khoảng tầm bảy tám phút, cổng lớn kêu ‘két’ một tiếng rồi được mở ra một nửa.
Chu Tiềm mặc một bộ lễ phục, giống như là vừa tan làm xong thì đã tới thẳng đây.
Hạ Úc Thanh đưa món quà đã dày công đóng gói sang, cười rồi hỏi: “Anh ở bên này xã giao ạ?”
“Không phải.
Tổng giám đốc Lục đang ở bên trong ăn cơm với người ta.
Bữa cơm riêng tư.”
“Em nhớ Nhất Giới Thư Ốc đâu phải là nhà hàng đâu nhỉ?”
Chu Tiềm cười, nói: “Chủ sở hữu của nơi này có quan hệ nhiều đời với nhà họ Lục.
Cháu gái ông ấy đã quen tổng giám đốc Lục từ hồi còn nhỏ, gần đây cô ấy mới về nước nên tổng giám đốc sang đây ăn bữa cơm gia đình.”
Hạ Úc Thanh gật đầu: “Vậy đành nhờ anh Chu giúp em gửi quà sang, em xin phép không quấy rầy nữa.”
“Được thôi.
Cô ngồi tàu điện ngầm về à?”
“Vâng.”
“Vậy đi đường cẩn thận đó.”
Hạ Úc Thanh quay người đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Chợt cô dừng bước, quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Tòa nhà chính của Nhất Giới Thư Ốc ẩn hiện trong bóng đêm, giống như một đám mây trôi lững lờ nhưng lại chẳng thể chạm tới được.
Cô nhẹ thở dài một tiếng.
Cô đi được tầm ba bốn trăm mét thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Cô cầm lên nhìn, ấy vậy mà lại là Lục Tây Lăng gọi tới.
Cô vội vàng nhận điện thoại: “Chú Lục…”
Giọng nói trầm thấp của Lục Tây Lăng truyền tới: “Đến trạm tàu điện ngầm rồi à?”
“Vẫn chưa tới ạ.”
“Vậy đứng yên đó đi, đừng di chuyển.”
“Dạ?”
Điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Hạ Úc Thanh siết điện thoại, lưỡng lự chờ đợi tại chỗ.
Không bao lâu sau, cô nhìn thấy bên dưới bóng cây ở phía trước xuất hiện một bóng hình áo trắng quần đen.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt đó như đang ra hiệu cho cô, tiếp tục đứng đó đi, không được động đậy.
Điện thoại bị cô nắm trong tay, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi.
Lúc Lục Tây Lăng dừng lại trước mặt mình, Hạ Úc Thanh không nhịn được phải nín thở.
Có lẽ là vì bước đi quá vội vàng, trên người anh xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng chẳng mấy khi nhìn thấy, xen lẫn với một mùi gỗ đàn hương xa lạ mà có vẻ như đã bị ám vào lúc còn ở trong phòng.
Lục Tây Lăng cúi đầu nhìn cô: “Nếu là đồ gửi cho ông nội thì sao không tìm thẳng tôi?”
“Chú nói rằng về sau sẽ rất bận, tôi không muốn làm phiền chú.”
Lục Tây Lăng cau mày.
Đúng thật là anh đã từng nói như vậy, điều này thì anh chẳng thể phản bác lại được.
Dừng một lát, anh lại hỏi: “Nếu như đã tới rồi, sao không chào tôi một tiếng?”
“Chu Tiềm nói chú đang ăn cơm.”
Lục Tây Lăng lại cạn lời.
Cô quá hiểu chuyện rồi đi.
Nói cái gì thì cũng là cô có lý, khiến người ta không thể bới móc được thứ gì để trách móc.
“Vậy em đã ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa.
Tan làm xong là đến đây luôn, đang chuẩn bị quay về trường ăn ạ.”
Lục Tây Lăng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, chợt nói: “Đi theo tôi...”
Hạ Úc Thanh biết không phải là ý đó, nhưng vẫn bị ba chữ này làm hô hấp chậm lại.
Lục Tây Lăng quay người: “...Em lên xe đợi một lát, tôi đưa em đi ăn cái gì đó.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...