Hoàng Tước Kỷ Sự


Dường như người của Mộ Dung tộc đã không còn nhớ Mộ Dung gia gia huấn, nhưng ta vẫn nhớ rõ.
Thế vô tuyệt cảnh (*), nếu không còn đường để lui không bằng chọn đi một con đường khác.
(*) thế vô tuyệt cảnh : giống với câu Bước đường cùng của á.
Thư phòng của ta trên đảo Hoàng Tước , vốn là phòng của tông chủ (*) từ khi mới xây dựng Mộ Dung Phủ. Khi ta mới vào nơi đây, thầm nghĩ vì sao thư phòng này lại xây dựng phía trên vách núi , nếu có kẻ thù từ bên ngoài đánh vào, chỉ cần chặn cửa trước, người bên trong tất nhiên không có đường để lui , trốn cũng không thể trốn.
(*) tông chủ :tổ tông , người đứng đầu một gia tộc.
Một ngày kia , ta vô tình chạm phải cơ quan, mới biết được dưới thư phòng này có một cái động thiên nhưng lại được che giấu kỹ từ bên ngoài không thể nhìn thấy, cùng mật đạo dẫn thẳng ra biển. Trong mật đạo rất nhiều thuyền nhỏ được bọc da, cùng với vàng bạc châu báu, xiêm y đệm chăn, cũng có cả thức ăn nhưng đã hư thối thành tro trông giống như dưa và trái cây. Nhớ lại gia tộc Mộ Dung gia cũng đã phồn thịnh hơn ba trăm năm , chưa từng có nguy hiểm về tính mạng hay tai ương bất chợt, tổ tiên lại chuẩn bị đến mức độ này, thật là đáng kính phục.
Phụ thân nói với ta, tuyệt cảnh phùng sinh(* gặp nguy hiểm nhưng vẫn có đường sống) , đều không phải do ông trời an bài, mà chỉ vì sớm có chuẩn bị.
( ý này rất hay, ^^ đáng học tập)
Năm ấy khi phụ thân ra đi, đem ngọc bài tông chủ giao phó lại cho ta, lệnh cho ta cùng với mẫu thân dời đi hoàng tước đảo. Ta khi đó ngây thơ không biết, không hiểu được phụ thân một phen khổ tâm, chỉ thầm nghĩ muốn cùng nương thoát khỏi chốn thị phi nơi kinh thành, rời đi đám thúc chất sài lang hổ báo. Đi đến trên đảo, gặp được thuộc hạ năm xưa của phụ thân, mới biết được phụ thân đã sớm đoán được có ngày này,lo lắng mẫu thân cùng ta ở trong Mộ Dung tộc không có chỗ dung thân, cho nên đã âm thầm hành động, đem tài sản riêng trong Mộ Dung tộc chuyển ra bên ngoài, lấy danh nghĩa dòng họ của mẫu thân thành lập Thạch Thị thương xã, ra lệnh cho tâm phúc (*) âm thầm trông giữ. Chỉ nghe lệnh người nắm trong tay ngọc bài tông chủ Mộ Dung gia. Chỉ là mệnh trời khó đoán, việc này chưa hoàn thành, phụ thân đã sớm ra đi, nhưng mà nhờ vào đó, vẫn là bảo đảm cho cả nhà ta cơm áo không lo trong nhiều năm qua.
(* tâm phúc :thân tín, thuộc hạ trung thành thân cận)
(*thì ra cái thương xả bí ẩn này là của baba chị =)) là nguyên nhân mà ba anh Nhâm bắt đi anh đi cầu hôn í , mọi người nhớ ko)
Ta từ nhỏ đã gặp phải cảnh thế gian ấm lạnh (*), không cần phải có một đại trí tuệ cũng có thể thấu hiểu được một số việc ở đời, nếu như nghĩ giữ được mọi thứ trong tay, chi bằng cẩn thận phòng ngừa, có thể dùng được người nào thì tận dụng dùng hết, làm hết những việc mà bản thân có thể làm.
Mộ Dung thế gia, đối với ta chỉ như ngọn cỏ ven đường. Nhưng này danh tiếng tên tuổi của gia tộc quyền thế còn có vài phần có thể sử dụng. Cũ phái đại thần, thanh niên của giới quý tộc khi nghe nói tới Mộ Dung thế gia, sẽ nảy sinh vài phần ý đồ muốn thân cận. Ta mặc dù ở trên hoàng tước đảo, cũng chưa bao giờ thư từ liên lạc qua với đảng phái cũ. Ngày thường chỉ cần bày ra diễn xuất trước đây, thỉnh thoảng nhắc đến sự suy thoái của lớp quý tộc, sĩ tộc nào xuống dốc, ngẫu nhiên ca thán một chút vận mệnh nhiều oan trái ,nói bóng gió việc lưu lạc nơi hoang đảo đau khổ cùng cô tịch. Chỉ cần như vậy những người phe cũ này sẽ sinh lòng cảm động , đối xử cũng hậu đãi ân cần hơn.
Câu dược khôi phục nguyên chức quan, hoàng tước đảo cũng nhận được lệnh trở thành nơi trung chuyển. Mọi việc như vậy phần lớn cũng nhờ vào sự tương trợ của các vị di lão trong triều.( phe phái cũ , cựu thần á =)) chị dã man , ra vẻ đáng thương í ông già đó giúp, trong khi anh Nhâm bị mí chả hại te tua)
Ta tuy cư ngụ đã lây trên đảo đơn độc, nhưng vẫn biết được nhiều việc của thế giới đang diễn ra. Vô luận hiện nay trong triều phái nào đang cầm quyền, nhưng cứ theo tình hình này, tương lai nhất định là nghiên về phe tân đảng. Mượn sức bạn bè Tây Dương, kết giao thân cận những nhân sĩ tân đảng , cứ thuận theo thời thế.

Một ngày sau cơn bão, ta vô tình nhìn xuống dưới vách núi đen phát hiện một binh sĩ gặp nạn. Quân sĩ bên ngoài tự tiện lên đảo sẽ bị lấy quân pháp xử lí, ta tất nhiên biết điều đó, nhưng việc này có quan hệ gì với ta đâu. Vốn định gọi người nâng hắn đi, trong lúc vô tình lại nhìn thấy vòng cổ của hắn.
Khi phụ thân mới bắt đầu thành lập Thạch Thị thương xã, liền đặt nền tảng thu thập tin tức khắp nơi, do đó ta nhận được rất nhiều lợi ích to lớn, mặc dù một ngày cũng chưa từng rời đảo, nhưng tình hình trong thiên hạ lại nắm giữ không hề sót một thông tin gì. Cơ duyên xảo hợp, vòng cổ trên người gặp rủi ro này ta đã từng nhìn thấy.( dã man , >___< thì ra chị cứu anh cũng chẳng có tốt lành gì , tội anh Nhâm)
Kinh vĩ đảng, là một tân đảng theo xu hướng duy tân mới được thành lập, đảng viên đa số là thanh niên tài tuấn từ nước ngoài du học trở về. Đợi thêm một thời gian, Kinh Vĩ Đảng dĩ nhiên sẽ trở thành tân phái trụ cột trong triều, thế lực không thể khinh thường, mà vòng cổ có khắc hình nguyệt quế chính là dấu hiệu biển hiện cho vị trí cao cấp trong Kinh Vĩ đảng.
Ta không biết binh sĩ bề ngoài trông có vẻ lôi thôi này có quan hệ như thế nào cùng Kinh vĩ đảng, nhưng có khả năng là người có thể dùng ( =.= nói trắng ra là có thể cho chị lợi dụng), không thể để cho chạy thoát. Ta liền gạt mọi người, dẫn hắn đến sơn động trên đảo tĩnh dưỡng chửa thương.
Người nọ dù mặc xiêm y rách nát, chật vật không chịu nổi, nhưng hai mắt sáng ngời, cử chỉ lời nói thật là có lễ, trong lòng ta càng thêm chắc chắn, đối xử với hắn cũng thêm phần ân cần chu đáo.
Mỗi khi nhàn rỗi trò chuyện, ta cũng không giống như ngày thường trầm mặc ít nói , mà là nhắc đến việc đổi mới của tân phái nhiều lời khen ngợi, thỉnh thoảng nhắc đến biểu hiện với việc thông thương mở cửa rất là hứng thú. Vẻ mặt hắn lộ vẻ tán thưởng, đôi khi lại lâm vào trầm tư dường như có điều suy nghĩ.
Đến khi rời đi, người kia hỏi ta:” A Sắc đối đãi với ta như thế, chẳng lẽ không sợ ta trong lòng mang ý niệm hại người, ý đồ bất chính?”
Ta cười đáp:” Trên đời làm gì có nhiều người mang tâm mang ý nghĩ hại người như vậy, chỉ cần ta lấy chân thành đối đãi, tin tưởng rằng đại thúc cũng không nỡ hại ta.” Huống chi, trong tay áo ta có giấy chủy thủ gia truyền của Mộ Dung gia =)). ( cao thủ)
Người nọ cười ha ha, giơ tay cởi ra vòng cổ đưa ta, đẩy thuyền rời đi.
Hắn từ đầu đến cuối không hề nói ra tên họ, ta cũng không có hỏi. Việc trên đời vốn nhiều điều khó nói, cho dù biết được tín danh của hắn, nhưng ngày sau hắn lại không muốn hổ trợ ta,việc đó cũng không thể tránh được, nhưng người này nếu như trong lòng ghi nhớ ân tình này, thì sẽ quay lại. Dù sao , Hoàng tước đảo, Mộ Dung Sắc ,cũng không có đi nơi nào khác.
Ta mang vòng cổ trở lại trong phòng , đặt Điều Điều lên đùi, sai người tìm đến lồng chim mà phụ thân dặc biệt chế tạo, đem Điều Điều đặt vào trong đó.
Có một số việc dù đã làm, nhưng là cả đời vẫn không thấy có hồi báo. Nhưng nếu như không làm thì chắc chắn sẽ không có kết quả. Nhưng , ta tuyệt đối không ngại chờ đợi…..

Tiểu muội cùng cha mẹ sinh ra với ta, tính tình ngang bướng, mãnh liệt kiêu căng, ta với nàng từ nhỏ đã không thân mật lắm. Nhưng nếu nàng muốn gì, ta chưa bao giờ từ chối.
Tiểu muội muốn tìm tiên sinh dạy viết chữ tốt nhất thiên hạ, ta liền mời tới Quảng Dương thư viện Trương Minh Thanh. Kì thực hắn là tâm phúc của phụ thân, phụ trách quản lý Thạch Thị thương xã tại kinh thành đã nhiều năm. Nếu như mạo hiểm không có chuyện gì gọi về khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ, sự tùy hứng của tiểu muội trở thành cái cớ để hắn có thể lui tới Hoàng Tước đảo.
Tiểu muội muốn học những trò vui của Tây Dương, ta liền mời đến học giả đến thiên triều du lịch. Đối với mọi thứ về Tây Dương , ta đã sớm tự học từ lâu, nhưng thân là đại tiểu thư nhà Mộ Dung nếu như mời tiên sinh Tây Dương về dạy không tránh khỏi bị người khác nghi kỵ, lại có thể khiến cho các lão thần trong kinh không vui . Hiện nay nếu tiểu muội muốn thỉnh tiên sinh , ta cứ giống trống khua chiêng tỏ vẻ yêu muội nóng lòng mời thầy về dạy, người đời ngẫu nhiên có chê trách cũng không đáng lo. Vì thế ta danh chính ngôn thuận có thể cùng học tập với tiểu muội. Thỉnh thoảng còn có thể trò truyện với những người nước ngoài này, khiến cho họ có ấn tượng sâu sắc với Hoàng Tước đảo, sau này khi đi du lịch sang những nơi khác gặp được những con thuyền của thương xã khác, họ sẽ chỉ dẫn đến Hoàng Tướng đảo để bổ sung nguyên liệu.( ghê chị PR quảng cáo lun =))

Trong nhà có một tiểu muội bốc đồng như vậy, thật là tốt.Nhờ vào phúc tiểu muội, Hoàng tước đảo cùng người nhân sĩ Tây Dương kết giao càng lúc càng nhiều hơn. Người trong kinh có nghe thấy bất quá cũng chỉ nghĩ là tiểu nha đầu nhàn rỗi chạy theo tân thời. Những người cũ phái kia vẫn cùng ta quan hệ tốt đẹp giống như trước. Có khi còn khuyên nhủ an ủi ta một thân lo liệu gia sự là đồng thời phải chiếu cố ấu muội.
Tiểu muội tuổi ngày càng lớn, càng trở nên xinh đẹp động lòng người, mặc dù là lớn lên ở trên đảo, nhưng ăn mặc chi phí đều là tốt nhất , cộng thêm việc học tập văn hóa Tây Dương, kiến thức cách ăn nói đều giống như các con em quý tộc trong kinh thành. Diện mạo xinh đẹp cùng tài năng như thế, nếu như không hảo hảo sử dụng, thật sự đáng tiếc ( ta chết cười =)) chị dã man quá). Ta thương lượng với mẫu thân, khiến cho nàng mang tiểu muội đi kinh thành một chút.
Ta đã có nhiều năm chưa rời khỏi đảo, tự biết là Hoàng Tước Đảo tất nhiên không phải là nơi chúng ta có thể ở lại vĩnh viễn, nhưng vẫn là không nên vội. Tộc trưởng Mộ Dung đối với ngôi vị tông chủ đã mơ ước từ lâu, chỉ bất đắc dĩ không thấy tung tích ngọc bài, nếu như biết ngọc bài ở trong tay ta chỉ sợ hắn sẽ không từ thủ đoạn mà chiếm đoạt. Thạch thị thương xã như cánh chim chưa thể chịu được gió lớn, vẫn vô lực không thể đối nghịch với người của Mộ Dung gia, cái hiện tại ta cần, là một ngọn núi vững chắc có thể dựa vào, mà con đường tắt này, chính là tiểu muội.
Nhiều ngày tiếp theo mẹ quay về đảo, thần sắc mỏi mệt, nói rằng lần này đến kinh thành vì tiểu muội tìm được nhà chồng ưng ý, ta ngoài miệng ôn nhu an ủi, nhưng trong lòng lại có nhiều suy tính. Tiểu muội tuy còn trẻ, nhưng dung mạo tuyệt diễm, thêm quyền thế trăm năm của Mộ Dung gia tộc muốn chọn một nhà thông gia tốt cũng không khó, nhưng nếu muốn tìm một người có thể làm chổ dựa cho ta, trợ giúp ta chống lại người của gia tộc Mộ Dung, đoạt lại tất cả những thứ thuộc về ta, phải chậm rãi cân nhắc.
Lúc này, Trương Minh Thanh đưa ra một người: Nhâm Thì Khung.
Ta đã từng nghe nói qua về người này, hắn mấy năm gần đây lập nhiều chiến công hiển hách, ở trong triều tiếng tăm lên cao, du học về nước, là nhân sĩ của đảng duy tân, được nhiều người theo tân đảng tôn sùng, mà Nhâm gia cũng là đệ nhất thương nhân trong nước, tài lực hùng hậu. Một người như vậy, là lựa chọn tốt nhất người có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện.
Ta đã đặt quyết tâm, liền dặn Trương Minh Thanh cẩn thận suy nghĩ kế hoạch cho việc này.
Tiểu muội từ trong kinh trở về, bỗng nhiên ồn ào nói muốn học cách vẽ tranh của tây Dương. Đứa nhỏ này tâm tư linh hoạt, đối với chuyện gì cũng hưng trí vô cùng, ta cũng không để ý nhiều, phân phó tìm họa sĩ dạy nàng vẽ tranh.
Ai ngờ lần này nàng rất là hồ nháo, tiên sinh đã thay đổi ba lần vẫn không vừa ý. Trong lòng ta tức giận, cảm thấy có sự kỳ quái, phái người thu thập tin tức của các danh sư Tây Dương nổi tiếng. Vì thế ta biết Từ Tử Hủy.
Từ Tử Hủy, lãng tử từ đồng.Là đệ nhất họa sư Tây Dương trong nước, các phu nhân tiểu thư trong kinh thành đối với hắn chạy theo như vịt, ai có trong tay một bức tranh của Từ Tử Hủy là một việc vô cùng đáng tự hào. Tranh của hắn, hiện giờ là ngàn vàng khó có thể mua được.
Việc trên đời này , khó có thể trùng hợp như vậy. Ngày thứ hai ta tản bộ trên đảo, gặp một thanh niên cầm trong tay bản vẽ, đang ngồi trên một tảng đá vẽ tranh. Từ khi Hoàng Tước Đảo trở thành nơi trung chuyển, trên đảo thường hay xuất hiện người lạ. Nếu như ngày thường ta sớm đã quay đầu tránh đi, nhưng ngày hôm qua ta vừa nghe truyền thuyết về Từ Tử Hủy, đối với họa sĩ lại có thêm một chút hưng trí tò mò, không khỏi thong thả đi đến gần.
Đi đến bên cạnh, trông thấy giá vẽ kia, không khỏi sửng sốt. Vì giá vẽ kia phía dưới có khắc một dòng chữ rồng bay phượng múa , giống với chữ kí của Từ Tử Hủy một cách dị thường. Nhìn lại họa sĩ kia, mặt mày tuấn lãng, khóe môi mỉm cười, càng bộc lộ phong độ, tiêu sái không kềm chế được. Trong lòng ta đã có suy tính, đi ra phía trước muốn bắt chuyện với họa sĩ.
Khi thấy được bức tranh trong tay hắn đang vẽ, đối với thân phận hắn lại xác định không thể nghi ngờ. Chỉ là một bức phác họa nhưng lại có thể thấy được mọi đường nét độc đáo, bản lĩnh thâm hậu, khó trác là ngàn vàng cũng khó cầu. Ở trên Hoàng tước đảo nhiều năm ta mặc dù hay thể hiện dáng vẻ tiểu thư thế gia, nhưng bản chất lại là một thương nhân chỉ mong kiếm lời =)). Trong lòng biết chỉ tùy tiện một bức vẽ như thế này nếu như lén lút giao dịch cũng đã trị giá xa xỉ, không khỏi tính toán làm thế nào để hắn ở lại trên đảo.
Vì thế ta giả vờ không biết thân phận hắn, lại nói về tiểu muội, thỉnh Từ Tử HỦy đến Mộ Dung quý phủ dạy vẽ tranh. Nghe nói Từ Tử Hủy này tính tình cổ quái hỉ nộ khác thường, vốn nghĩ rằng sẽ rất khó khăn không ngờ hắn lại vui vẻ đồng ý, tuy rằng chỉ chịu nán lại ba ngày, nhưng với ta mà nói như vậy cũng đủ rồi.
Tiểu muội nếu như gặp hắn, tất nhiên sẽ có biện pháp khiến cho hắn không thể rời đi, ta biết.
Về sau, mỗi ngày sau giờ ngọ (12h~1h chiều) ta thường đến thư phòng tiểu muội, xem Từ Tử Hủy dạy nàng vẽ tranh, sau giờ tan học ở lại thu thập cẩn thận bản vẽ nháp. Nhưng không hiểu vì sao , mỗi lần lên lớp Từ Tử Hủy lại luôn nhìn ta, ta lúc đầu không hiểu rồi kinh ngạc, nhưng về sau nghĩ lại cảm thấy những người làm họa sĩ nổi tiếng này phần lớn đều có chút lập dị, có lẽ là ta tướng mạo ta bình thường làm cho hắn rất là khó chịu đi? May mà hắn kềm chế rất tốt, không nói cũng ko tỏ thái độ gì.( =)) ngất, anh Từ mà biết được chị nghĩ như vầy thì ảnh đập đầu tự sát mất. Ánh mắt yêu thương của anh mà chị nghĩ thành lập dị hahah)

Ba tháng sau, Từ Tử Hủy đi đến chào từ biệt.Ta biết với thân phận của hắn, tất nhiên sẽ không ở lại một chỗ, ba tháng đã là cực hạn, hơn phân nữa nguyên nhân là do tiểu muội . Nhưng nghĩ đến ba tháng nay hắn ở trên đảo, ngay cả một bức tranh cũng không có, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, huống chi hắn vui tính hài hước, kiến thức lại rất rộng, nói chuyện với hắn thật là một việc hưởng thụ, không khỏi ra sức khuyên hắn ở lại.
Hắn hình như suy nghĩ thật lâu sau , cuối cùng cũng đồng ý ở lại.
Lan Nhi hầu như mỗi ngày đều nói với ta:” Tiểu thư, tuy rằng làm hạ nhân thì không nên nói như vậy, nhưng nhị tiểu thư hình như rất thích Từ Tiên sinh a!”
Ta giật mình, trong lòng không khỏi lo lắng. Đối với việc nam nữ ta luôn không rõ (>_< ngốc) , cũng không nhìn ra được giữa hai người có chuyện gì không ổn. Từ Tử Hủy mặc dù bên ngoài mang tiếng là hoa hoa công tử, nhưng ở trước mặt ta lại luôn luôn nhã nhặn lịch sự, hết lòng tuân thủ lễ , tiểu muội hoạt bát nói nhiều, đối với Từ Tử Hủy thật sự có chút thân mật, nhưng cũng chỉ giống với người khác, như thế nào….Nhưng nếu Lan Nhi đã nhắc đến, nghĩ tới nếu muốn cùng Nhâm gia kết thân, việc này không thể không phòng ngừa, tuy rằng đáng tiếc, nhưng đành phải thỉnh Từ TỬ Hủy rời khỏi đảo mà thôi.
Vì thế ta thường hay đi gặp Từ Tử Hủy, nhìn hắn cùng tiểu muội cười nói vui vẻ, họa tranh đánh đàn, mặc dù thái độ thân mật, nhưng lại giống như hunh muội bình thường. Về sau nghĩ lại, cho dù là lưỡng tình tương duyệt thì thế nào? Từ Tử Hủy không phải là người danh tiếng không đáng một xu, cũng không phải mãng phu nơi thôn dã, chỉ cần sớm chuẩn bị, cũng xem như chuẩn bị sẵn ình đường lui. Cứ như vậy , tâm trạng sầu lo của ta cũng dần dần phai nhạt.
Về sau, lại có Nhâm Thì Khung đi vào trên đảo.
Trương Thanh Minh đối với Nhâm lão gia nói bóng nói gió cuối cùng cũng có tác dụng, cùng Nhâm gia kết quan hệ là chuyện bắt buộc. Nhưng khi ta nghe thấy Nhâm Thì Khung nói về chuyện báo đáp ân cũ ngày xưa, vẫn là không khỏi mỉm cười, lời nói dối đầy sơ hở như vậy, chỉ sợ mỗi mình mẫu thân tin tưởng.
Lần đầu tiên Nhâm Thì Khung gặp ta, sắc mặt liền không tốt, ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không muốn. Nhưng hắn đối với tiểu muội lại nhất kiến chung tình, ngôn từ nhỏ nhẹ dịu dàng. Trong lòng ta rất vui mừng, tuy nói rằng hôn sự này là vì lợi ích hai bên , nhưng nếu như Nhâm Thì Khung ngày sau có thể đối xử ôn nhu tử tế với tiểu muội, cũng có thể xem là một chuyện hoàn mỹ tốt đẹp.
Về sau Nhâm Thì Khung thường hay lên đảo thăm tiểu muội, ta nhìn xem, thấy hôn sự này cũng sắp phải tiến hành, không khỏi ân thầm cao hứng. Chỉ là Nhâm Thì Khung đối với ta hình như không có hảo cảm, thỉnh thoảng nói lời châm chọc, làm cho ta hơi bất an. Ta từ nhỏ tướng mạo bình thường, cũng không giống với tiểu muội tính tình hoạt bát, khiến cho người khác thương yêu. Đối với việc nam nữ đối đãi hai người khác biệt ta cũng đã sớm quen. Nhưng dù sao, nam tử bình thường cũng đối xử với ta khiêm nhường có lễ, tiến thối có độ, vì sao Nhâm thì Khung thì lại như vậy? Ta suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra vì sao, chỉ đành phải mặc kệ.
Kỳ thật Nhâm Thì Khung đối xử với ta như thế nào ta cũng không cần quan tâm, chỉ là lo lắng nếu chọc giận hắn, tương lai muốn hợp tác cùng Nhâm Gia lại nảy sinh trở ngại. May mà hắn đối với tiểu muội thật là sủng nịch, này chuyện hôn sự là việc nhất định rồi, ta vén ra lá bài Thạch Thị thương xã chưa mở, chiếu theo sự khôn khéo của Nhâm Phụ, tất nhiên sẽ giúp ta. Chỉ cần như vậy, còn việc Nhâm Thì Khung châm chọc trào phúng ta càng không cần để ý.
Một ngày nọ, Nhâm Thì khung lại tiếp tục lên đảo, đúng lúc ta ngồi ở phòng khách cùng Điều Điều chơi đùa. Nhâm công tử này ngày thường đối với ta khó chịu, ngày đó càng đặc biệt gay gắt, khi ta đang buồn bực khó hiểu việc này, hắn nhìn lồng chim hoàng tước oán hận nói:” Cái gì Điều Điều, cái tên dung tục như vậy cũng dám dùng!” Nói xong phất tay áo rời đi.
Ta nhìn theo bóng dáng hắn, chợt cảm thấy quen thuộc, kéo lấy muội muội đang đứng ngốc một bên hỏi :” Tiểu muội, ngươi thường ngày có cùng Nhâm công tử nhắc đến tên của hoàng tước không?”
“Không có a , a tỷ có chuyện gì sao?” Tiểu muội vẻ mặt ngây thơ, mỉm cười đáp.
Ta không lên tiếng, chỉ là càng nhìn theo bóng dáng Nhâm Thì Khung, cảng cảm thấy phát sinh thêm nhiều nghi hoặc.
Ba tháng sau, Nhâm gia phái bà mối lên đảo cầu hôn, chính là bà mối này cũng thật hồ đồ, luôn miệng nói cầu hôn tiểu thư Mộ Dung Gia, nhưng là không biết là vị tiểu thư nào của Mộ Dung gia. Cũng may thái độ hằng ngày của Nhâm Thì Khung mọi người đều biết, mẫu thân liền đồng ý hôn sự của tiểu muội.
Một đêm nọ, tiểu muội chạy đến thư phòng gặp ta, thần sắc khác hẳn so với ngày thường, nàng gắt gao nhìn ta thật lâu rốt cuộc nói :” A tỷ, ta phải đi.”
“Đi? Đi là như thế nào? Mấy ngày nữa đã phải lập gia đình , vẫn là hồ nháo như vậy!” Ta buông sách xuống, cười trách mắng.
“A tỷ, ta muốn cùng Từ đại ca rời đi.”

Ta ngẩn ngơi, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy tiểu muội lôi ra chủy thủ:” A tỷ ta yêu Từ đại ca,ta không muốn gả cho Nhâm Thì Khung, nếu như ngươi ép gã ta đi, ta chết cho ngươi xem!”
Ta nhìn chủy thủ trong tay nàng, trong lòng không tin nàng dám làm ra việc không muốn sống, nhất thời không nói gì. Lại thấy nàng đem chủy thủ hướng ngực đâm tới, quả thật cảm thấy kinh hải, không khỏi nhìn thấy kinh hô lên một tiếng, chạy tới xem xét. Miệng viết thương của nàng thực nông, chỉ sượt qua da, nhìn lại thanh chủy thủ kia cũng đã rất cũ, lưỡi dao đều đã mòn.
Ta hiểu được, trong lòng hừ lạnh một tiếng, nha đầu kia chỉ là làm bộ như vậy, nếu như thật sự muốn bỏ trốn, làm sao lại chạy tới tuyên bố với ta? Huống chi Từ Tử Hủy cũng không phải là một kẻ tầm thường, danh tiếng rất cao, làm sao chịu làm ra việc dụ dỗ đàng hoàng hoa nữ? CHỉ sợ có ẩn tình khác. Nàng đúng là hạ quyết tâm muốn ta vì bọn họ mà giải quyết tốt hậu quả….Nếu không có hôm nay ta nhận ra được việc kia, bất kể như thế nào cũng không đồng ý, nhưng hiện tại…..thôi vậy.
.
Ta thở dài, nói: “Một khi đã như vậy, ngươi đi đi. Chỉ cần ngươi hạnh phúc là tốt rồi, hết thảy mọi việc đều có a tỷ chịu trách nhiệm.”
Đêm đó hỗ trợ tiểu muội cùng Từ Tử Hủy rời đi, ta nói với Từ Tử Hủy: “Nhâm tiên sinh, ta kính trọng ngươi, tin tưởng ngươi tuyệt đối sẽ đối xử tốt với tiểu muội.”
Kỳ thật ta biết hắn trợ giúp tiểu muội chạy trốn tất cả là bắt nguồn từ tư tình, nhưng hôm nay nói ra lời này, lấy thân phận Từ Tử Hủy cũng không thể không chiếu cố tiểu muội . Nghe nói người này du lịch khắp các quốc gia, đối với nước ngoài thật là hiểu biết, sau này… Còn có thể dùng .
Từ Tử Hủy lại nở một nụ cười buồn bã, đột nhiên kéo ta ôm vào trong lòng, cúi đầu nói :” Thật có lỗi!” Rồi sau đó mang một bức họa đưa cho ta.
Không biết vì sao, nhìn hắn rời đi, trong lòng lại có chút đau . Nhưng trên đời có một số việc vốn không nên tìm hiểu tra cứu rõ ràng, ta nghĩ nhiều lại có ích lợi gì đâu.?
Ngày thứ hai, Nhâm Thì Khung đi lên trên đảo, ta nói với hắn, tiểu muội cùng Từ Tử Hủy đã chạy trốn, thỉnh hắn thành toàn.
Hắn nói, mười ngày sau, Nhâm gia thì sẽ phái người tới cửa đón dâu.
Ta xác định được , tiểu muội ở trong lòng hắn cũng không hề có ý nghĩa, nếu không hắn sẽ nói, nhất định phải đem kia hai người tìm trở về.
Trong ngực áo ta có một bức thư, trên thư nói, Nhâm Thì Khung sáu năm trước đóng quân ở Lục Thạch tự, từng gặp cơn bão, ba ngày không về.
Trên đời này có một số việc, thoạt nhìn như là việc vô cùng nguy khốn, nhưng nếu sớm có chuẩn bị, đều có vô số con đường khác vì ngươi mở ra.
Ngày trước khi rời đảo, ta gọi Lan Nhi mang Điều Điều đến, mở ra lồng sắt, kia sợi dây vẫn còn cột trên đùi nó. Đem tay gỡ ra sợi dây mang vào trên cổ tay, đến khi ngẩng đầu nhìn lại , Điều Điều đã không còn bóng dáng.
Nhâm Thì Khung hành xử quái dị đến bây giờ ta vẫn không hiểu, nhưng ta biết, chỉ cần sợi dây cổ này còn ở trên tay ta, hắn sẽ trợ giúp ta hoàn thành tâm nguyện. Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
———-oOHoànOo———-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui