Lúc quay về phủ Tướng quân đã gần giờ Tý*. Mê hương Bồ Thần và Văn Thao bị trúng ở Túy Tiên Lâu đã mất hiệu lực không sai biệt lắm, Văn Thao vốn trúng độc không sâu, ngoài cảm thấy tứ chi vô lực ra đã không còn trở ngại. Bồ Thần cũng đã tỉnh, dọc đường đi trầm mặc ít nói, về đến phòng chỉ phân phó một câu: “Chuẩn bị nước tắm.”
(*Từ 11 gi ờ đêm đến 1 giờ sáng.)
Đường Vũ vừa muốn đi chuẩn bị, Bồ Thần bỏ thêm một câu: “Muốn nước lạnh.”
“Thiếu chủ, không phải thân thể người không khỏe…” Đường Vũ cảm nhận một luồng gió lạnh đến từ Bồ Thần, run lập cập.
“Đừng vô nghĩa.”
Một khắc sau*, lúc Bồ Thần lại xuất hiện ở trước mặt Đường Vũ và Văn Thao cả người hắn đều bao trùm một loại lạnh lẽo như băng, nhưng ánh sáng lại trở về hai con ngươi. Dưới ánh nến, hắn lại là Thiếu chủ thành danh khi còn trẻ, tàn nhẫn quyết đoán của Bồ thị kia.
(*Mườ i lăm phút.)
Hắn nhìn hai người, trịnh trọng: “Việc hôm nay, ít nhiều nhờ các ngươi chuẩn bị trước. Đầu tiên là Đường Vũ mai phục ở xung quanh, tùy thời phối hợp tác chiến, lại là Văn Thao hẹn canh giờ trước, khiến Đường Vũ cho dù có động tĩnh hay không đều phá cửa tới đón vào canh hai, mới không tạo ra sai lầm lớn. Hôm nay hai người các ngươi có công cứu chủ, đều có thưởng.”
Đường Vũ nghe có thưởng, vui vẻ ra mặt, cảm ơn Bồ Thần, không khỏi dâng lên chút tò mò. Vừa rồi khi y đến Túy Tiên Lâu đón Bồ Thần rõ ràng Văn Thao nói Bồ Thần không khỏe, trạng thái ngay lúc đó của Bồ Thần cũng không đúng, tuy rằng giờ khắc này đã khôi phục lại bình thường, Đường Vũ vẫn rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra ở Túy Tiên Lâu, y thử hỏi: “Thiếu chủ, vừa rồi rốt cuộc Sở vương kia đã làm gì?”
Bồ Thần nói một cách lạnh như băng: “Chỉ là muốn có được sự ủng hộ của Bồ thị, để trợ gã đăng cơ. Phụ thân luôn phản đối việc thay trữ, ta há có thể thay đổi ý nghĩ của phụ thân?”
Đường Vũ “ồ” một tiếng, cũng chưa thỏa mãn, liếc Bồ Thần nói: “Vậy vừa rồi có phải Thiếu chủ…. uống say ở Túy Tiên Lâu hay không?” Lời này của Đường Vũ vừa ra khỏi miệng liền muốn đánh vào đầu mình, nếu uống say nào có thể tỉnh sau một canh giờ.
Sắc mặt Bồ Thần có chút mất tự nhiên: “Không có gì, chỉ là Sở vương làm chút mánh khóe.”
“Mánh khóe gì?” Đường Vũ lớn lên ở Võ Xương, chưa từng kiến thức người lừa ta gạt ở Kiến Khang, hai mắt tỏa sáng, tràn ngập chờ mong.
“Hiện tại trễ rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi.” Bồ Thần hoàn toàn không có ý tứ nói cho Đường Vũ.
Đường Vũ kéo Văn Thao liền đi ra ngoài, thầm nghĩ không biết có thể cạy ra chút tình hình cụ thể từ chỗ Văn Thao hay không, không ngờ giọng của Bồ Thần lại truyền đến: “Văn Thao ở lại.”
Văn Thao thở dài, Đường Vũ cho y một ánh mắt đồng tình, yên lặng rời khỏi phòng.
“Lá gan của ngươi không nhỏ nha.” Trong phòng chỉ còn lại có hai người, Bồ Thần nhìn chằm chằm Văn Thao.
Văn Thao nói: “Ta đều là suy nghĩ cho Thiếu chủ. Tình huống lúc đó, Thiếu chủ trúng mê hương, nếu như tùy ý để mấy nữ tử kia hầu hạ Thiếu chủ, chỉ sợ Thiếu chủ khó có thể tự giữ, chỉ sợ chuyện Thiếu chủ đang chịu tang nghỉ đêm ở kỹ viện cũng phải lan truyền ra.”
“Sao ngươi biết ta khó có thể tự giữ?” Bồ Thần nhướng mày, “Tuy nói trúng mê hương, ta cũng không phải là loại người hoang đường không biết nặng nhẹ.”
Văn Thao như là bị nghẹn một chút, nghĩ nghĩ đáp: “Cho dù Thiếu chủ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nếu thật sự bị mấy nữ tử kia dẫn đến phòng khác, cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì hay không, đều có tổn hại tới danh tiếng của Thiếu chủ.”
“Cho nên, biện pháp của ngươi chính là nói dối ta thích nam phong? Như thế, thanh danh của ta liền không bị tổn hại gì?” Sắc mặt Bồ Thần lạnh băng.
“Tình huống lúc ấy khẩn cấp, ta chỉ là muốn tìm một lý do giữ chân Sở vương, việc gấp chờ tình huống*, mong Thiếu chủ thứ tội.” Văn Thao quỳ xuống nói, dừng một chút lại bổ sung, “Chỗ kia cách nam phong quán một khoảng xa, một đi một về cũng đủ kéo nửa canh giờ.”
(*事急从 权 sự cấp t òng q uyền: khi có ch uyện rất g ấp rấ t, ph ải xe m tìn h huố ng để quyế t địn h.)
Bồ Thần hừ khẽ một tiếng: “Cũng mệt ngươi nghĩ ra được.” Hắn đến gần Văn Thao, nhìn thẳng vào mặt Văn Thao, “Nếu lúc ấy Đường Vũ còn chưa tới, có phải ngươi tính toán tự mình đi giữ chân Sở vương hay không?”
Con ngươi Văn Thao hơi giãn ra, nhớ tới tình cảnh lúc đó, không hiểu sao có chút chột dạ, nói khẽ: “Ta không dám.”
Bồ Thần nói: “Ta thấy lá gan ngươi thật sự lớn, không chỉ bịa đặt ta thích nam phong, còn tính toán tự mình dùng nhan sắc để giữ chân Sở vương. Lúc trước là ta xem thường ngươi, ta thấy Sở vương cũng rất có ý đối với ngươi.”
Văn Thao cúi đầu, y không thể không thừa nhận trong tính cách của mình có chứa thành phần điên cuồng và nguy hiểm nào đó, đặc biệt ở bên trong tuyệt cảnh. Khi y quần nhau với Sở vương, y thật sự cảm nhận được mê luyến của Sở vương, cũng tiến hành lợi dụng phần mê luyến đó. Mà biểu hiện ngay lúc đó của y căn bản chính là theo bản năng, giờ khắc này nghĩ lại, y không thể không thừa nhận, lời của Bồ Thần cũng không phải hoàn toàn vô lý, lúc ấy y đúng là dùng sắc đẹp giữ chân Sở vương.
“Mong Thiếu chủ thứ tội, lúc ấy lời nói việc làm của ta… thật sự không thích hợp.”
“Cũng không xem là không thích hợp, nếu như ngươi không kéo dài như vậy, nói không chừng chúng ta không chờ được Đường Vũ tới.” Bồ Thần lạnh lùng nói, “Nhưng ngươi phải rõ, hiện tại ngươi là Thân Vệ của ta.”
Văn Thao ngẩng đầu, mặt mang theo vẻ khó hiểu.
“Ta biết ý của ngươi. Không sai, giữa chúng ta có hứa hẹn, ngươi giúp ta bắt được người ra tay sau màn hại chết phụ thân ta, ta sẽ thả ngươi đi. Nhưng trước đó, ngươi đều là Thân Vệ của ta. Ta không cho phép Thân Vệ của ta có dính líu gì đó với người khác.”
“Vâng……”
Một đêm này, Văn Thao ngủ đặc biệt không yên, cho dù thảm của y trải ở bên cạnh chậu than, nhưng lạnh lẽo nhè nhẹ trong không khí khiến y khó có thể đi vào giấc ngủ. Một khắc cuối cùng trước khi y ngã vào giấc ngủ, y nhớ tới bàn tay của Bồ Thần vô tình rơi ở bên hông mình lúc trúng mê hương ở Túy Tiên Lâu, cho dù cách một lớp áo, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác thô ráp của bàn tay và ngón tay hắn, đó là bàn tay hàng năm nắm binh khí, mang theo đau đớn cùng một chút tê ngứa, giống như y bị Bồ Thần bóp chặt cổ ở phòng tra khảo đêm hôm đó, loại cảm giác này lập tức vọt lên trên da đầu y, cuối cùng một đêm này y cũng chưa thể ngủ ngon.
Sáng hôm sau khi Đường Vũ tiến vào quầng thâm mắt của Văn Thao đặc biệt dày, Đường Vũ lại đưa tới ánh mắt đồng tình, lòng cảm thấy may mắn vì mình không phải làm Thân Vệ bên cạnh Bồ Thần.
“Chuyện gì?” Bồ Thần ngó ngó Đường Vũ đang nhìn chằm chằm Văn Thao.
Đường Vũ vội nói: “Thiếu chủ, người theo dõi Thái bá sáng nay có tin tức!”
“Ồ? Chính là tra được người sau lưng ông ấy?” Bồ Thần lập tức có tinh thần.
Đường Vũ lắc đầu: “Còn chưa tra được người sau lưng. Nhưng rạng sáng nay Thái bá ra cửa một chuyến, đi chính là hẻm ở cổng Tây.”
“Đó là chỗ nào?” Bồ Thần cũng không quen thuộc Kiến Khang.
Văn Thao nghĩ nghĩ nói: “Trước khi ta tới Kiến Khang đã từng nghiên cứu cẩn thận bố cục của Kiến Khang, hẻm cổng Tây là nơi dân ở, xung quanh cũng không có thế gia đại tộc cư trú.”
“Này liền quái.” Bồ Thần nói, “Thái bá theo phụ thân ta nửa đời người, vẫn luôn trung thành và tận tâm, người có thể khiến Thái bá phản bội Bồ thị, quay lưng lại với chúng ta, nhất định không phú tức quý, như thế nào sẽ ở trong hẻm cổng Tây chứ?”
“Kỳ quái liền ở chỗ đó!” Đường Vũ nhanh miệng nói, “Thái bá đến hẻm ngõ Tây, gặp chính là một hộ gia đình bình thường. Người đi theo đuổi tới đầu hẻm, lúc ấy trời còn chưa sáng, Thái bá gõ cửa mấy cái liền đi vào. Bởi vì trời tối, huynh đệ đi theo không nhìn rõ.”
“Còn tra ra được gì?” Bồ Thần truy vấn.
Đường Vũ chần chờ một chút: “Huynh đệ đi theo nói, y nghe thấy trong phòng có giọng nữ tử, bởi vì khoảng cách xa, cho nên không nghe rõ.”
Nữ tử… Văn Thao nhanh chóng suy tư, hỏi: “Thái bá có gia thất không?”
Bồ Thần đáp: “Thái bá là của hồi môn mà mẫu thân ta mang đến để quản gia. Nghe nói vốn là có gia thất, nhưng thê nhi đều bệnh chết trong những năm cuối chiến loạn ở triều Cảnh, sau lại đi theo mẫu thân ta đến Bồ thị, chưa từng cưới vợ lại.”
“Này liền kỳ quái.” Văn Thao nhíu mày, “Nếu không có gia thất, vậy nữ tử kia có quan hệ gì với Thái bá?”
Bồ Thần suy tư một lúc: “Cho dù thế nào, nếu không có chuyện mờ ám, Thái bá sẽ không lén lút đi ra ngoài gặp nàng ta vào rạng sáng. Đường Vũ, hôm nay ngươi lại phái vài người điều tra kỹ càng hộ gia đình đó.”
“Vẫn là để ta đi thôi.” Văn Thao giành trước, “Chuyện Thái bá làm đến bí ẩn như thế, phái Thân Vệ đi qua sợ là không tra được gì.” Y nhìn thẳng vào Bồ Thần, lông mày hơi nhướng.
Bồ Thần lập tức hiểu ra ý tứ của y, chuyện này rất có thể có quan hệ rất lớn đối với người sau lưng Thái bá, nếu có thể tra ra được chi tiết của hộ gia đình này, người sau lưng Thái bá có thể trồi lên mặt nước. Văn Thao một lòng nhớ thương hoàn thành ước định này, cho nên không yên tâm người khác đi. Võ công y cao hơn các Thân Vệ khác của Bồ Thần, mưu lược cũng là hạng nhất, y có thể đích thân đi dĩ nhiên rất tốt, nhưng không hiểu sao Bồ Thần có chút bực bội, sao người này cứ muốn sớm kết thúc chuyện này như vậy, sớm ngày về học cung Quảng Lăng hay sao? Làm Thân Vệ của hắn không tốt sao, đó là vị trí bao nhiêu người Võ Xương tranh giành đều không giành được.
Bồ Thần thở ra một hơi thật nhẹ, nói: “Được vậy ngươi đi đi.”
Lúc đi ra khỏi phòng Bồ Thần, Đường Vũ quan tâm nói: “Ngươi có muốn mang mấy người đi cùng không? Người dưới tay ta, ngươi dùng tùy tiện.”
Văn Thao lắc lắc đầu: “Việc này vẫn là bí mật thì hơn, người càng nhiều, khó tránh khỏi khiến cho hoài nghi.” Dứt lời cất bước muốn đi tới cửa.
Đường Vũ “ồ” một tiếng, lại nhìn y từ trên xuống dưới, “Văn Thao, sao tinh thần của ngươi lại tốt như vậy? Gác cả hai ngày đêm, không cần nghỉ ngơi một chút sao?”
“Hả… gác đêm?” Văn Thao còn đang nghĩ về chuyện của Thái bá, thuận miệng đáp lại.
“Không phải ngươi là Thân Vệ bên cạnh Thiếu chủ sao? Ngươi gác cả hai đêm, tối qua còn tốn thời gian ở Túy Tiên Lâu đến giờ Tý. Thật sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?” Đường Vũ nói.
“Không cần.” Biểu tình Văn Thao có chút mất tự nhiên, “Ta cũng không gác suốt đêm.”
“Không gác?” Đường Vũ mở to hai mắt nhìn, “Ngươi là ngủ ở trong phòng Thiếu chủ sao? Trong phòng Thiếu chủ cũng không có giường khác nha?”
Tâm tư Văn Thao vốn đã không còn ở nơi này, nhưng lại không tiện nói rõ y tạm thời là đang giả bộ làm Thân Vệ bên cạnh Bồ Thần để thử Thái bá, đành phải qua loa có lệ: “Nửa đêm chợp mắt một chút, cũng không mệt lắm, ta thay quần áo đi trước đây.” Dứt lời vội vàng chia tay.
Để lại Đường Vũ đứng ở tại chỗ càng mê mang hơn, nửa đêm chợp mắt? Chợp mắt chỗ nào? Y rón ra rón rén chạy tới trước phòng Bồ Thần, vén nửa rèm lên nhìn vào bên trong, một phòng to như vậy cũng không có chỗ thích hợp để chợp mắt, nhưng thật ra giường Thiếu chủ cũng rất rộng, ngủ hai người dư dả…
“Lén lút gì đó!” Giọng Bồ Thần truyền ra từ trong phòng, cắt ngang suy nghĩ vẩn vơ bay xa bay cao của Đường Vũ, Đường Vũ lè lưỡi, vội vàng chạy ra ngoài như một làn khói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...