Hoàng Tử Yêu Nghiệt


Sau đó, Đa Đoạt nhìn về phía các tướng lĩnh của tộc La Sát.

“Thế nào hả? Trận này đánh có sướng không?”
“Tướng quân Đa Đoạt vĩ đại, tộc La Sát ta chưa từng có lúc nào chiến đấu sảng khoái như hôm nay.

Khả năng chiến đấu của Hắc Kỳ quân khiến chúng ta tâm phục khẩu phục, sau này chúng ta nguyện chết đi theo tướng quân”.

Advertisement
“Đây là công lao của hoàng đế bệ hạ nước Hoa Hạ ta, các vị chỉ cần có lòng quy thuận, không những nhận được thực phẩm, đất đai, thậm chí còn có thể gia quan tiến tước, nhận được chứng nhận công dân hạng hai, trở thành người của vương triều Hoa Hạ ta.

Sau này còn có vô số nô lệ phục vụ cho các vị”.

Các tướng lĩnh của tộc La Sát kích động vô cùng, con người mà, ai không mong bản thân được sống tốt, hi vọng bản thân được vinh hoa phú quý.

Chỉ cần có cơ hội và hi vọng, ai mà không muốn nắm bắt.


“Đa tướng quân, chỉ cần nữ vương bệ hạ ở đây, chúng tôi nhất định sẽ trung thành”.

Đa Đoạt gật gật đầu.

“Rất tốt, nếu nữ vương bệ hạ là người phụ nữ của ta thì chính là công dân hạng đặc biệt của nước Hoa Hạ, sau này đi theo ta tất nhiên sẽ hưởng vinh hoa phú quý bất tận.

Việc các vị cần làm là đừng để nữ vương mất mặt, hiểu chưa?”
“Đã hiểu, Đa tướng quân cứ chờ xem biểu hiện của chúng ta!”
Thực ra Đa Đoạt nghĩ rất đơn giản, thời gian tới người Khoa Nhĩ Mạn chắc chắn sẽ cố thủ trong thành, mà tường thành của Khoa Nhĩ Mạn rất cao, trong lúc tấn công khó tránh khỏi tử thương, đúng lúc có thể để cho người La Sát xông lên…
Sau khi cuộc họp kết thúc, Đa Đoạt trở về chỗ ở của An Na.

Bây giờ An Na thậm chí chẳng buồn tham gia cuộc họp, mọi thứ cứ để Đa Đoạt quyết định.

Trong viện, An Na đang cùng Khắc Đa học tiếng Trung Nguyên.


“Xin chào…”
“Xin chào…”
“Bạn thật xinh đẹp…”
“Bạn thật… xinh đẹp…”
Đa Đoạt mỉm cười bước tới.

“Con trai… bế nào…”
Khắc Đa nhìn thấy Đa Đoạt cũng rất vui mừng.

“Ba ba… ba ba…”
An Na nhìn hai người họ, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Đa… ăn cơm…”
Đa Đoạt nhìn người phụ nữ quyến rũ kia, không kiềm lòng được mà nói: “An Na… nàng thật… xinh đẹp…”
An Na đỏ mặt: “Ngài thật… xấu xa…”
Hoàng cung của Khoa Nhĩ Mạn.

Hỗ Đặc Mạc Nhĩ cầm tin chiến báo vừa được truyền về mà không thể tin nổi.

“Sao có thể chứ? Sao có thể như vậy chứ? Một trăm vạn đại quân… một trăm vạn quân đấy, thế mà tổn thất mất quá nữa, cho dù là một trăm vạn con lợn rừng cũng không thể nào…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui