“Nói đạo lý, ta việc gì phải nói đạo lý với các ngươi, lão tử hôm nay sẽ cho các ngươi biết, không có chứng cứ, ta vẫn có thể bắt người”.
“Quản đại nhân, ngài làm như vậy là bất hợp pháp”.
Quản Cùng cảm thấy nực cười vô cùng, không nén nổi buông lời thô lỗ.
Advertisement
“Ông nội ngươi, bắt chúng lại, tống vào nhà lao, chờ ngày xét xử”.
Mấy người y phục đen lập tức xông lên, tiện bắt luôn tên hộ vệ đi cùng.
“Lập tức truyền lệnh cho quan binh thủ thành, đồng loạt tống Ninh Hùng và toàn bộ binh sĩ phủ nha vào ngục, chờ đợi thẩm xét”.
Ninh Hùng vừa bị lôi đi vừa ngoảnh lại hét lên: “Quản Cùng, ngài không có chứng cứ, đây là lạm dụng tư pháp, ta phải kiện lên triều đình”.
Quản Cùng nhìn ông ta, bật cười: “Đứng lại”.
Lưu Trạch Tề như vớ được cọng rơm, vội vàng cười hòa: “Quản đại nhân, vạn sự đều thương lượng được, Ninh lão gia có tiền, có nữ nhân, muốn hưởng thụ bao nhiêu cũng được”.
Không ngờ Quản Cùng không thèm để ý ông ta, chỉ mỉm cười nói.
“Trước khi tống vào đại lao, hãy đánh mỗi kẻ hai mươi đại bản cho ta, đánh lão tử xong mà muốn yên ổn hả, nằm mơ…”
Hôm sau, hầu hết bách tính thành Hải Long đều biết tin khâm sai đại nhân công khai xét xử Lưu Trạch Tề và Ninh Hùng, ai nấy lũ lượt kéo đến cáo trạng.
“Thật ư? Khâm sai triều đình muốn công khai xét xử hai tên súc sinh đó”.
“Là thật.
Nghe nói khâm sai đại nhân tên Quản Cùng, nội trong đêm đã cho thuộc hạ bắt hai kẻ kia về”.
“Xem ra ông trời đã chịu mở mắt rồi”.
“Vị Quản Cùng này là kim khoa đầu giáp Bắc Lương hồi trước, tính tình cương trực, bất kể là ai, chỉ cần vi phạm vương pháp, đều sẽ nghiêm trị không tha”.
“Vậy Quản đại nhân đúng là Thanh Thiên lão gia tái thế, nếu lần này có thể diệt trừ hai tên súc sinh cho thành Hải Long, ta nhất định sẽ thắp hương khấn bái vị thanh quan này”.
Hôm thứ ba, tại quảng trường trung tâm thành Hải Long, biển người bách tính đã sớm tập trung ở đó, đến trưa, một đoàn binh sĩ Hắc Kỳ quân áp giải những tên tội phạm tiến vào quảng trường, đi đầu chính là Lưu Trạch Tề và Ninh Hùng.
“Giết chúng…giết bọn chúng…”
“Súc sinh…”
Vô số trứng gà thối, rau hỏng bay đến như mưa, khi nhìn thấy Quản Cùng, Ninh Hùng tức đỏ cả mặt.
“Quản đại nhân, ngài dựa vào cái gì bắt chúng ta, ngài có chứng cứ không?”
Quản Cùng mỉm cười: “Ninh lão gia, vẫn nên giữ mồm miệng một chút, đã lúc này rồi, vẫn cư xử như ông có lý vậy, không lẽ ông không nghe thấy tiếng chửi mắng của hàng vạn bách tính thành Hải Long à?”
“Pháp luật triều đình quy định, bắt buộc đầy đủ nhân chứng, vật chứng mới có thể định tội, ngài không có chứng cứ, vậy không thể định tội chúng ta”.
“Ha ha…vương triều Hoa Hạ, ông nghĩ còn hủ bại như Đại Lương ngày trước ư? Hoàng thượng đã nói vô số lần, lê dân mới là chủ nhân thực sự của thiên hạ, kẻ nào phá hoại cuộc sống người dân, kẻ đó đừng hòng sống”.
Quản Cùng vừa nói vừa bước đến trung tâm, quan sát những người dân vây quanh, nói dõng dạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...