Lưu Bất Đắc cả giận nói: “Còn dân chúng Biện Lương thì sao? Chẳng lẽ bỏ mặc họ?”
Lãnh Hàn thở dài nói: “Quân đội Đại Lương sẽ không giết hại đồng bào của mình, nếu một chút nhân tính đó mà bọn họ còn không có thì chúng ta có tử thủ thành trì cũng vô ích mà thôi.
Hơn nữa, cái bọn họ muốn chính là mạng của ông và công chúa, chứ không phải Biện Lương.
Chỉ cần bọn họ biết được ông đang trên đường đến Thiên Khải, chắc chắn sẽ dốc toàn lực đuổi theo”.
Advertisement
Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Tuy phương pháp này khá là mạo hiểm, nhưng suy cho cùng lại là một phương pháp tốt.
Nếu cuộc chiến này tiếp tục kéo dài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nguyên khí của cả hai nước, nhưng nếu có thể đánh thẳng đến sào huyệt quân địch, chiếm được thành Thiên Khải, thì có thể ngăn chặn chiến tranh giữa hai nước”.
Lưu Bất Đắc khẽ gật đầu, nói: “Xem ra đành phải như thế, vậy ai sẽ lưu lại phòng thủ Lão Hà Khẩu?”
Mạc Nhị Cẩu đứng dậy nói: “Đại Vương, để ta lưu lại phòng thủ”.
Lý Thành cũng đứng dậy nói: “Không được, để ta lưu lại thì hơn, muốn tiến công thành Thiên Khải còn cần hỏa lực của Hắc Kỳ Quân các ngươi, nếu như tất cả đều ở đây thì sẽ hỏng việc”.
“Nhưng nếu không có hỏa lực của Hắc Kỳ Quân hỗ trợ, các ngươi thủ được à?”
Lãnh Hàn thấp giọng nói: “Theo ta đề nghị, Hắc Kỳ Quân và quân thủ thành Biện Lương cùng lưu lại 10 vạn nhân mã, bổ sung cho nhau”.
Lãnh Thiên Minh nhìn bản đồ, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Hai người các ngươi nên nghĩ kỹ, đây là một trận chiến cực kỳ khó khăn, một khi chúng ta rời đi, tất nhiên sẽ không quay đầu lại.
Hơn nữa, dù quân đội Bắc Lương ta có muốn trợ giúp thì cũng không kịp, các ngươi có hiểu ý ta không?”
Mạc Nhị Cẩu và Lý Thành cùng hô to: “Mạt tướng đã rõ!”
“Được, vậy thì hai người các ngươi dẫn theo 10 vạn nhân mã, nhanh chóng chiếm giữ Lão Hà Khẩu, xây dựng công sự, sẵn sàng phòng ngự.
Trận chiến này chính là hi vọng tương lai của mấy ngàn vạn dân chúng Trung Nguyên, chúng ta đã không có đường lui nữa rồi”.
Vài ngày sau, hai mươi vạn Hắc Kỳ Quân cùng bốn mươi vạn quân thủ thành Biện Lương để lại 100 quả pháo cùng một lượng lớn hỏa dược, sau đó lặng lẽ thông qua Lão Hà Khẩu, tiến thẳng đến thành Thiên Khải.
Những binh sĩ còn lưu lại thì vẫn tiếp tục thao luyện bên ngoài thành, mục đích là để mê hoặc quân địch.
Trong khi đó, quân đội Đại Lương đã hoàn thành tập kết tại Dinh Khẩu.
Trong doanh trướng liên quân Đại Lương.
Bạch Đoàn tức giận nhìn các thủ lĩnh quân đoàn.
“Ta nghe nói gần đây trong quân có lời đồn không hay, nói rằng Bắc Lương Vương là chiến thần hạ phàm, chúng ta đối địch với thần, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, có việc này hay không?”
“Bạch tướng quân, ta nhận được tình báo chính xác rằng Bắc Lương Vương thật sự có khả năng khống chế bạch hổ.
Hơn nữa, núi Hạc từng giáng thiên chiếu, ông trời cũng ám chỉ Bắc Lương Vương sẽ giành được thiên hạ.
Vô số dân chúng Biện Lương đều tận mắt nhìn thấy, trong quân quả thực có rất nhiều người đang bàn tán về việc này”.
Bạch Đoàn cả giận nói: “Mặc kệ hắn có phải chiến thần hạ phàm hay không, ta mong các ngươi nhớ rõ một điều, mạng của người nhà các ngươi đều nằm trong tay bệ hạ.
Nếu như lần này không chiếm được Biện Lượng, hẳn mọi người cũng biết hậu quả sẽ như thế nào.
Truyền lệnh xuống, những kẻ dám nghị luận chuyện này sẽ bị xử trí theo quân pháp”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...