Hoàng Tử Yêu Nghiệt


“Cho dù bọn chúng dám, cũng không cần phải sợ, kỵ binh Đại Lương yếu đuối, sức chiến đấu kém, quân đoàn bộ binh mặc dù năng lực phòng bị cao, nhưng tốc độ chậm chạp, trong thời gian ngắn căn bản không thể gây ra tổn thất lớn cho chúng ta, vậy nên ta cho rằng, chỉ cần chuẩn bị trước thì không cần quá lo lắng”.

Lãnh Liệt Vương phất tay.

“Như hiện giờ, cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, ít nhất Đại Lương không có lý do chủ động tấn công, việc cấp bách trước mắt, là chuẩn bị lương thảo, trước khi mùa đông tới, nhất định phải khai chiến với Hồ Lang”.

Tiếp đó, Lãnh Liệt Vương quay sang nói với Lãnh Thiên Minh.

“Nói sao đi nữa, cuộc thi lần này, thất hoàng tử đã lập đại công, con muốn phần thưởng gì?”
Đầu óc Lãnh Thiên Minh bắt đầu nhảy số, cuối cùng nhắc đến hắn rồi, phần thưởng gì ư? Vậy hắn không khách khí nữa.

“Nhi thần muốn phong Thái ấp”.


“Thái ấp?”
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hắn, phải biết rằng đa số các hoàng tử đều không muốn được phong đất riêng quá sớm, bởi vì như vậy bắt buộc rời khỏi hoàng cung, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn mất đi tư cách tranh giành hoàng vị.

Nhưng Lãnh Thiên Minh không vậy, bởi vì hắn biết rõ, nếu cứ ở lại trong cung, không chỉ không phát triển được thế lực của mình, lỡ mà có kẻ động sát tâm, bản thân lại không khả năng đánh trả, vậy thà rằng nhanh chóng rời đi.

Lãnh Liệt Vương hiếm khi đứng dậy, bước xuống ngai, đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh.

“Con chắc chắn muốn phong Thái ấp?”
“Dạ, nhi thần chắc chắn”.

“Con biết ý nghĩa của việc phong Thái ấp chứ?”
“Nhi thần biết rõ”.


“Được, vậy muốn vùng đất nào, nói thử ta nghe”.

“Nhi thần muốn thành Kim An”.

Triều đường lại một trận kinh ngạc.

Thành Kim An thuộc nơi xa nhất phương bắc Bắc Lương, cách núi Tuyết Long năm mươi dặm về phía nam, có thể nói là thành trì hoang vắng và lạnh lẽo nhất trong toàn bộ lãnh thổ Bắc Lương.

Hơn nữa thành Kim An giáp bộ tộc Hồng Mao ở phương bắc, bộ tộc đó đã nhiều lần khiêu chiến, là một trong những mối lo của Bắc Lương.

Đến cả một hoàng tử bị phế, cũng không bị điều tới vùng đất hẻo lánh như vậy, nhưng Lãnh Thiên Minh lại muốn đến đó, không lẽ thất hoàng tử này bị lạnh hỏng não luôn rồi?
Tất cả những người trong đại điện đều nhìn Lãnh Thiên Minh như nhìn một kẻ ngốc.

Còn Lãnh Liệt Vương, ngược lại, lần đầu nảy sinh hứng thú với người con này, 16 năm im ắng mờ nhạt, 1 bài thơ nổi danh kỳ tài.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui