Hoàng Tử Yêu Nghiệt
"Không thể nào, Đại Lương chúng ta quốc lực thịnh vượng, quân đội cường đại, Bắc Lương há có thể so sánh, sao có thể để Bắc Lương dắt mũi được".
"Bệ hạ, đây đều là ảnh hưởng do lần tiến công Bắc Lương trước mang lại, trước mắt chỉ có thể tạm ngừng chiến tranh, tăng cường phòng ngự, đợi sau này hãy mưu đồ nghiệp lớn".
Hiên Vũ Khuyết lạnh lùng nhìn đại thần vừa nói đó: "Ý của ngươi là bảo ta đã sai, ta không nên hạ lệnh tiến công Bắc Lương".
Advertisement
Đại thần đó sợ hãi quỳ xuống.
"Bệ hạ, thần không dám có ý này, ý của thần là trước mắt phải tạm dừng chiến tranh mới là có lợi nhất đối với chúng ta".
"Ngươi đây là sợ bóng sợ gió, Đại Lương ta không thể thua được, loại người gan chuột nhắt như ngươi thì không nên giữ lại đây nữa, người đâu, lôi xuống giam vào đại lao cho ta".
"Bệ hạ, xin tha mạng, những gì lão phu nói đều là vì Đại Lương cả".
Hiên Vũ Khuyết nhìn đám đại thần trong đại điện, nói: "Ai còn dám nhiễu loạn lòng quân, ta sẽ chém đầu kẻ đó, bắt buộc phải hạ được thành Biện Lương, bất kể là ai cũng không thể ngăn cản Đại Lương ta".
Tất cả đại thần đều quỳ xuống dưới đất gào lên.
"Bệ hạ anh minh...!bệ hạ anh minh".
Đô thành Bắc Lương.
Thành Bắc Lương hôm nay khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều tràn đầy màu sắc vui mừng, bởi vì hôm nay chính là ngày đại hôn của công chúa Đại Lương và Bắc Lương vương.
Quy tắc hôn lễ được tiến hành dựa theo những lễ nghĩa cao nhất, do đây là quốc hôn, cũng có nghĩa rằng Hiên Vũ Ngọc Nhi sẽ trở thành vương hậu của Bắc Lương.
Hiên Vũ Ngọc Nhi đang trang điểm trong tẩm cung, căng thẳng nhìn Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan.
"Tỷ tỷ, ta căng thẳng quá".
Mộ Như Tuyết cười nói: "Lúc ta kết hôn còn căng thẳng hơn muội, yên tâm sẽ có người đi cùng muội, bảo muội phải làm những gì".
Tiểu Lan cũng cười nói: "Ngọc Nhi, sau này muội còn là vương hậu của Bắc Lương đó".
"Ta không muốn làm vương hậu gì đó đâu, nhưng Lưu đại nhân nói chỉ khi ta làm vương hậu mới có thể thuyết phục được đại thần của Đại Lương, ta cũng hết cách".
Mộ Như Tuyết bên cạnh vừa giúp đỡ Hiên Vũ Ngọc Nhi chỉnh sửa y phục, vừa nói: "Bất kể trở thành gì, muội mãi mãi là muội muội tốt của chúng ta".
Hiên Vũ Ngọc Nhi vui vẻ gật đầu.
Trên quảng trường hoàng cung, vô số binh lính và quan viên đang đứng hai bên, Lãnh Thiên Minh thì đứng trên đàn tế trên cao.
"Coong...!coong...!coong..."
Tiếng chuông bắt đầu vang lên.
"Vương hậu giá lâm..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...