“Ta muốn Thiên Minh ca ca xuất binh, giúp ta đoạt lại giang sơn Đại Lương”, Hiên Vũ Ngọc Nhi trực tiếp nói.
Câu này vừa dứt, cả triều đường tức thì nháo nhào, trong hai ngày nay, bọn họ vẫn không ngừng tranh luận làm sao để nhân lúc Đại Lương nội loạn, công chiếm Đại Lương.
Giờ lại muốn Bắc Lương giúp bình loạn, trò đùa gì thế?
Advertisement
Lãnh Thiên Minh cạn lời, dù hắn biết mục đích chuyến đi này của Hiên Vũ Ngọc Nhi, nhưng cũng đâu thể nói thẳng ra vậy chứ.
“Bắc Lương và Đại Lương trước giờ không hòa hợp, xuất binh bình loạn càng là danh bất chính ngôn bất thuận, e rằng không cách nào giúp được công chúa”.
“Ta không bảo huynh giúp Đại Lương, ta muốn huynh giúp ta”.
Lúc này tất cả đại thần đều nhận ra có gì đó không đúng, nhưng không ai dám lên tiếng, triều đường rơi vào yên lặng.
“Ta là vương của Bắc Lương, làm bất cứ chuyện gì đều phải chịu trách nhiệm với Bắc Lương”.
“Ta đâu có bảo huynh làm chuyện có lỗi với Bắc Lương”.
“Hy sinh quân đội Bắc Lương, giúp bình định Đại Lương, muội cảm thấy làm như vậy không có lỗi với bách tính Bắc Lương ư?”
“Dù sao sớm muộn huynh cũng đánh Đại Lương, giờ đánh cùng ta luôn không được ư?”
Lãnh Thiên Minh triệt để cạn lời, cuộc đối thoại vừa rồi hoàn toàn đã bị Hiên Vũ Ngọc Nhi đưa vào ngõ cụt.
Thấy hắn không nói gì, Hiên Vũ Ngọc Nhi tiếp tục: “Ta muốn diệt trừ Hiên Vũ Khuyết, giúp bách tính Đại Lương sống ngày tháng tốt đẹp hơn, huynh muốn bách tính Trung Nguyên sống ngày tháng tốt đẹp, vậy chúng ta không phải giống nhau ư?”
“Nhưng Đại Lương là Đại Lương, Bắc Lương là Bắc Lương”.
“Vậy sau này không cần phân Đại Lương hay Bắc Lương, biến cả Trung Nguyên trở thành một quốc gia là được”.
Tất cả mọi người đều ngây người, len lén ngẩng đầu quan sát Lãnh Thiên Minh, sau đó lại nhìn vị công chúa kia, rất nhiều người đều đang thầm nghĩ, hai người này có phải bị điên không đây.
Lãnh Thiên Minh hết cách, nói: “Hai quốc gia sao có thể trở thành một?”
“Thiên Minh ca ca không phải từng nói, chúng ta có chung màu da và ngôn ngữ, vốn là người một nhà ư, hiện giờ chúng ta cùng thảo phạt phản nghịch, hợp hai thành một, không tốt ư?”
“Chuyện này sao có thể?”
“Sao không thể? Huynh lấy ta là được”.
“Hả…”
“Phụ hoàng từng nói, ta phải tìm một phu quân có năng lực, giúp ta cai trị thiên hạ, mà huynh vẫn luôn muốn thống nhất Trung Nguyên, huynh lấy ta, Đại Lương sẽ danh chính ngôn thuận trở thành quốc gia của huynh rồi”.
Tất cả mọi người chết sững, hoàn toàn không dám tin vào những gì diễn ra trước mắt.
“Bộp bộp bộp”.
Tiếng vỗ tay vang lên, là tên Quản Cùng, hắn ta vừa vỗ tay vừa cười nói: “Hay, hay lắm, đề nghị của công chúa đúng là tuyệt diệu, đây chắc chắn là lựa chọn tốt nhất để tạo phúc cho bách tính, thần ủng hộ người…”
Bách quan triều đình đều trợn mắt há mồm nhìn Quản Cùng, đến Lãnh Thiên Minh cũng chưa kịp phản ứng lại.
Tề Dung đột nhiên đứng dậy, nói với Hiên Vũ Ngọc Nhi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...