Cấm quân nội thành cùng quan binh của nha phủ tại các chốt chặn đều bị bêu đầu thị chúng, thành Khiên Khải phồn hoa bỗng chốc chỉ còn lại âm thanh kêu gào, chết chóc.
Hiên Vũ Khuyết bước đến một cái bàn gần chỗ hoàng đế Hiên Vũ và ngồi xuống:
Advertisement
“Phụ hoàng, ngài có biết ta đã chuẩn bị bao lâu vì ngày hôm nay không? Vốn dĩ những thứ này là để đối phó nhị đệ.
Nào ngờ thằng ngốc kia lại tự đâm đầu vào chỗ chết, không cần ta phải ra ty.
Tất cả những việc này đều là việc vui, không phải sao? Thế nhưng ngài lại lén lút thương lượng với Lưu Bất Đắc, ý đồ lập Hiên Vũ Ngọc Nhi làm đế, ngài nói xem, có phải ngài bị điên rồi không?”
“Ngươi là tên nghịch tử, nếu ta giao giang sơn này vào tay một kẻ lòng dạ độc ác như ngươi thì thử hỏi Ngọc Nhi còn sống được không? Dân chúng Đại Lương có sống yên ổn được không?”
“Được rồi, ta không nói nhảm với ngài nữa, cha con ta cùng uống cạn một chén này, ta muốn ngài nhìn cho thật kỹ màn trình diễn mà nhi thần đã cẩn thận chuẩn bị vì ngài”.
Chẳng mấy chốc, vô số quân cảnh vệ đã xông vào hoàng cung.
Cấm vệ quân kiên trì thủ ở cửa, trong khi đó, đội cảnh vệ đã lấy ra pháo thủ thành cùng liên nỏ trong quân.
Phải biết, bởi vì cấm vệ quân chỉ làm công tác bảo vệ nội cung cho nên ngay cả cung tiễn cũng không có…
“Ầm… ầm…”
Quả cầu lửa nhanh chóng đục thủng các chốt chặn, đội hình phòng thủ của cấm vệ quân cũng trở nên hỗn loạn, kế đó, vô số mũi tên được bắn ra từ liên nỏ.
“Vèo… vèo…”
Một lượng lớn cấm vệ quân ở phía trước bị bắn chết, cửa thành thất thủ, Thích Kinh Phong đỏ mắt, hô to: “Tất cả mọi người thủ vững, bệ hạ và các quan viên đang ở ngay sau chúng ta, thề không chết không lùi!”
Lại thêm một đợt cung tiễn lao đến, Thích Kinh Phong bị vô số mũi tên bắn trúng, trận địa của cấm vệ quân cũng hoàn toàn tan vỡ.
Đội cảnh vệ đã chiếm giữ hoàng cung chỉ trong vòng vài canh giờ.
Khi thi thế của Thích Kinh Phong bị mang đến đại sảnh, mọi người đều sững sờ, sắc mặt của hoàng đế Hiên Vũ cũng hết sức khó coi, ông ta mắng: “Ngươi là đồ súc sinh, ngươi cho rằng làm vậy thì có thể trở thành hoàng đế sao?”
Hiên Vũ Khuyết cười to: “Đợi đến khi ta lấy được ngọc tỷ, ta sẽ viết một đạo thánh chỉ, nên viết như thế nào nhỉ? Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tuổi tác trẫm nay đã cao, đại hoàng tử nhân đức trải khắp thiên hạ, độc nhất vô nhị, chính là thiên tài tuyệt thế, nay ta truyền ngôi lại cho đại hoàng tử Hiên Vũ Khuyết… Ha ha… Phụ hoàng, ngài cảm thấy thế nào?”
Hoàng đế Hiên Vũ đã tức đến mức không nói nên lời.
Hiên Vũ Khuyết nhìn vệ binh vừa chạy vào: “Đã tìm được công chúa chưa?”
“Bẩm đại hoàng tử, vẫn đang lùng bắt”.
“Tăng thêm tốc độ, nhất định phải tìm cho bằng được, sau đó xử tử tại chỗ”.
Nghe vậy, hoàng đế Hiên Vũ hô to: “Hiên Vũ Khuyết… ngươi… ngươi”, sau đó ông ta phun ra một búng máu.
Hiên Vũ Khuyết lạnh lùng nhìn hoàng đế Hiên Vũ, sau đó nói với binh sĩ chung quanh: “Sức khỏe của phụ hoàng ta không được tốt, dìu ông ấy xuống nghỉ ngơi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...