“Quý phi nương nương, bọn họ thỉnh thoảng lười biếng chút, có đến nỗi bị xử tử hết không ạ?”
Dụ quý phi liếc nhìn Lãnh Thiên Minh sau đó tiến lên trước vài bước, tiến đến gần hắn.
“Cả gan bất kính với hoàng tử thì nhất định phải chết, bọn họ lười biếng không phải là chuyện ngày một ngày hai, còn cho rằng không ai biết chuyện, giữ lại đám nô tài không biết tốt xấu này để làm gì?”
Dụ quý phi lại nhìn vào Tiểu Lan ở bên cạnh: “Con xem giống như tiểu nha đầu này thì có bằng gì? Luôn dốc lòng chăm sóc thất hoàng tử!”
Lúc này Lãnh Thiên Minh xem như là đã hiểu ra mọi chuyện, bà ta không chỉ biết người khác lười biếng mà còn biết Tiểu Lan siêng năng chăm chỉ, cũng chính là nói hắn luôn luôn nằm trong tầm kiểm soát của bà ta, hơn nữa qua cách nói này liền biết được bà ta đang lấy Tiểu Lan ra uy hiếp hắn, người phụ nữ đáng chết….
“Tiểu Lan đối xử rất tốt với nhi thần, mấy năm qua con là do một tay nàng ấy chăm sóc”.
Tạm thời Lãnh Thiên Minh chỉ có thể phụ họa theo, hắn sợ Dụ quý phi sẽ xuống tay với Tiểu Lan.
Dụ quý phi mỉm cười nói: “Đương nhiên ai gia biết, thất hoàng tử yên tâm, với tư cách là trưởng bối của con, bất luận ta làm gì đều là vì con, chỉ cần sau này con biết rằng mình nên đứng về phía ai thì người bên cạnh con sẽ không sao cả”.
Nhìn vào Dụ quý phi lúc nào cũng tươi cười, Lãnh Thiên Minh biết hôm nay Dụ quý khi đến đây là muốn kêu hắn về đội tam hoàng tử, còn lấy Tiểu Lan ra uy hiếp hắn nữa chứ, thủ đoạn và sự tàn ác của người phụ nữ này vượt ra ngoài sức tưởng tượng của hắn.
“Nhi thần đã rõ”.
“Rất tốt, đúng là đứa trẻ ngoan biết nghe lời, vậy bổn cung về đây, sau này thất hoàng tử có khó khăn gì cứ đến tìm ta, bởi vì bên trong hoàng cung này không có chuyện gì là ta không biết và không thể làm được cả”.
Câu nói tưởng chừng như giúp đỡ này lại tràn ngập sự uy hiếp, nó khiến cho Lãnh Thiên Minh hoàn toàn câm nín, xem ra hắn không thể đợi thêm nữa, nếu không muốn chờ chết ở trong cung, hắn phải nhanh chóng tìm cách thay đổi vận mệnh của mình.
Mỗi người trên thế giới này đều mơ về một tương lai tốt đẹp hơn, đã có rất nhiều lần tưởng chừng như họ đã khám phá ra chân lý của cuộc sống, nhưng kết quả cuối cùng sẽ cho bạn biết rằng dù ở thời đại nào thì cái gọi là công bằng và công lý sẽ do con người định đoạt, đôi khi không tự phá bỏ quy tắc của mình thì sẽ không bao giờ thoát ra khỏi cái vòng tròn do số phận vẽ ra…
Khi linh hồn hắn đến thời đại mà mạng người như cỏ rác này, hắn mới biết rằng có nhiều chuyện không phải là hắn giả vờ không hiểu là được, có rất nhiều chuyện không phải là hắn không làm thì sẽ không phải chịu tổn thương, nếu hắn vẫn còn nghĩ đến việc làm một vị hoàng tử ăn nằm chờ chết, vậy thì có lẽ khoảng cách đến cái chết không còn xa nữa…
Trong đại điện Bắc Lương tráng lệ, hôm nay hội thi thơ ca giữa hai nước sẽ chính thức diễn ra tại đây.
Cách thức của cuộc thi rất đơn giản, để đảm bảo tính công bằng, mỗi bên đã cử ra năm nhà nho lớn làm giám khảo, sau đó hai bên lại cử ra năm học giả tiến hành sáng tác trong vòng một canh giờ.
Cuối cùng, mười giám khảo chọn ra bài thơ mà họ cảm thấy hay nhất, bài thơ của bên nào có lượt bình chọn cao nhất thì bên đấy thắng.
Vẫn còn hai canh giờ trước khi hội thi diễn ra, hai bên đang lựa chọn thí sinh tham gia và giám khảo.
Còn giờ này Lãnh Thiên Minh lại đến tẩm cung của Lãnh Liệt Vương.
Đây là lần đầu tiên hắn đến đây, nếu vẫn là hắn của lúc trước, có lẽ hắn không có đủ dũng khí để đến đây, nhưng hắn không cam tâm làm một kẻ vô dụng như vậy, nếu không muốn bị người khác chi phối, hắn phải chiến đấu cho chính mình…
Lãnh Liệt Vương đang uống trà trong tẩm cung, ông ta đứng bên cửa sổ phòng trà cao lớn trong tẩm cung nhìn về phía núi Thủ Thần xa xa, không biết Lãnh Liệt Vương đang suy tư điều gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...