Hiển nhiên tam hoàng tử rất tức giận.
“Chỉ bằng đám lính già Đại Lương các người, ta có thể đánh tan tác trong vòng một lượt, muốn Tuyệt Mệnh Nhai, ta thấy ông chán sống rồi đó”.
Lưu Bất Đắc đột nhiên cười lớn.
“Ha ha, tam hoàng tử từ chối như vậy, e rằng là sợ quý quốc sẽ thua trong cuộc thi thơ ca à? Phải biết rằng vừa rồi là ngài khởi xướng ra cuộc thi này trước”.
“Ông…”
Tam hoàng tử nhất thời không biết phải trả lời thế nào thì Lãnh Liệt Vương liền lên tiếng.
“Lưu đại nhân, muốn Tuyệt Mệnh Nhai, ông cho rằng mình có khả năng sao?”
Lưu Bất Đắc nói một cách bình tĩnh: “Đại vương, thần nghĩ ngài cũng nên hiểu rằng muốn Tuyệt Mệnh Nhai là ý của ai, hy vọng ngài có thể hiểu rằng đây không phải là sự vô lễ của nước chúng thần, trên thực tế là để tự bảo vệ mình, quý quốc và Hồ Lang sẽ sớm có một trận chiến quyết định, nếu Hồ Lang bị tiêu diệt, vậy ngài chính là vị vua duy nhất ở phương Bắc, từ đó cho về sau, cả phương Bắc sẽ không có ai dám chống lại ngài nữa, lúc đó quý quốc có làm trái với minh ước mà tấn công Đại Lương chúng thần không, ai cũng không dám cam đoan, cho nên chúng thần muốn Tuyệt Mệnh Nhai chẳng qua chỉ là muốn tự bảo vệ mình”.
“Vậy nếu ta không cho thì sao?”
“Vi thần nhận được sự ủy thác của hoàng đế Đại Lương, nếu không giành được Tuyệt Mệnh Nhai, vi thần cũng không thể chắc chắn rằng liệu hoàng đế bệ hạ nước thần có liên minh với Hồ Lang hay không.
Xét cho cùng thì so với quý quốc, Hồ Lang là mối đe dọa nhỏ hơn nhiều, thứ bọn họ mưu cầu chỉ là thức ăn và tiền bạc, mà thứ quý quốc mưu cầu lại là đất đai và bách tính”.
“Ông đang lợi dụng điểm yếu để áp chế ta?”, Lãnh Liệt Vương lạnh lùng nói.
“Không phải là áp chế mà là thương lượng, huống hồ vi thần cũng đã nói rằng coi Tuyệt Mệnh Nhai là tặng vật trong hội thi thơ ca lần này, kết quả như thế nào vẫn chưa biết, đại vương ngài cứ suy nghĩ đi, cho dù kết quả thế nào, Đại Lương chúng thần không có lý do và cũng không cần can thiệp vào cuộc chiến giữa quý quốc với Hồ Lang, đối với yêu cầu như vậy, đại vương phải cảm thấy an tâm mới đúng”.
Lãnh Thiên Minh nhìn vào Lưu Bất Đắc, trong lòng hắn không khỏi cảm thán, ông ta chính là một thiên tài, chuyện này mà cũng có thể xoay chuyển được, rõ ràng tuyên bố là mình muốn lấy đồ của người khác, nhưng còn cho người ta cảm thấy rằng rất có đạo lý, đây chính là cảnh giới cao nhất của vô liêm sỉ…
Phải biết rằng, thái độ hiện tại của Đại Lương là mấu chốt cho việc Bắc Lương có dám dùng toàn lực chiến đấu với Hồ Lang hay không, tuy Lưu Bất Đắc ăn nói có chút thất lễ nhưng đã nói trúng đáy lòng của Lãnh Liệt Vương.
Nói trắng ra, đó chính là lấy Tuyệt Mệnh Nhai để đổi lấy việc Đại Lương không nhúng tay vào cuộc chiến giữa hai nước, nếu thật sự như vậy, đối với Bắc Lương mà nói chưa chắc là chuyện xấu, huống hồ nếu Bắc Lương thắng, Đại Lương chẳng khác nào trộm gà không được còn mất nắm gạo, rất đáng để thử.
Một lúc sau, Lãnh Liệt Vương lạnh giọng đáp: “Được, ta đồng ý”.
Lần đầu tiên tham gia buổi họp triều đình đã đưa nhận thức về thế giới của Lãnh Thiên Minh lên một tầm cao mới.
Bắc Lương không mạnh như hắn nghĩ, Đại Lương cũng không yếu như hắn nghĩ, đoạn lịch sử này giống với ký ức của hắn nhưng lại không tồn tại khiến cho hắn bắt đầu có chút mờ mịt.
Lẽ nào hắn xuyên không dẫn đến hiệu ứng bươm bướm sao? Lãnh Thiên Minh suy nghĩ miên man đi về phía thiên điện lại nhìn thấy Tiểu Lan đang lo lắng đứng đợi ở cửa.
“Thất hoàng tử, ngài về rồi, Lưu tỷ… mấy người đó bị bắt rồi”.
Lưu tỷ là một nô tỳ hầu cận túc trực ở điện của hắn từ khi hắn còn nhỏ, bởi vì lớn hơn vài tuổi nên Tiểu Lan luôn gọi cô ấy là Lưu tỷ.
“Bị bắt rồi, ai bắt? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Lan lo lắng nói: “Nô tỳ không biết, nghe nói là Dụ quý phi ra lệnh cho một nhóm người đến bắt”.
Dụ quý phi? Mẫu thân của tam hoàng tử, bà ta bắt người của hắn để làm gì, lẽ nào hắn đã đắc tội với bà ta? Lãnh Thiên Minh bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...