Cổ Bách Vạn cười nói: “Ha ha, tuy nhiên, hẳn là Thất hoàng tử cũng biết, đầu tư vào sáu mươi tám tòa thành này đòi hỏi một số tiền rất lớn, thương hội của ta sẵn sàng ủng hộ toàn lực, thế nhưng chỉ sợ gặp phải vấn đề tài chính, làm trì hoãn sự phát triển của Sơn Đông”.
Lúc này, Lãnh Thiên Minh mới hiểu ra, vậy mà lão cáo già này cũng dám mở miệng, muốn tay không bắt sói à? Cửa hàng đã không tốn tiền, giờ tiền hàng cũng không muốn bỏ ra, vì vậy, Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ta nghĩ Cổ lão gia cũng biết khu vực Sơn Đông của ta đang trên đà cải cách, thời điểm hiện tại quả thật không có dư tiền”.
Cổ Bách Vạn cười nói: “Không mượn không, chỉ cần tương tự với dân chúng Sơn Đông là được, chúng ta mong muốn vay với lãi suất như người dân, ta có thể để tất cả thương hộ thuộc thương hội chuyển đến đây”.
Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ: “Một lượng lớn cửa hàng chuyển đến vốn là chuyện tốt, nếu như có thể kiếm thêm chút lãi thì cớ sao không làm?”
“Được rồi, nếu Cổ lão gia đã nói vậy, vậy thì cứ làm theo ý ông đi”, Lãnh Thiên Minh cười nói.
“Ha ha, nếu vậy thì xin cảm tạ Thất hoàng tử”.
(Chuyện sau này mới kể: Nửa tháng sau, trong thương hội Đại Lương, Cổ Bách Vạn nói năng khí phách: “Nhờ vào mối giao tình giữa ta và Thất hoàng tử, hơn nữa ta còn đồng ý giảm một nửa phí vận chuyển hàng hóa cho ngài ấy, mới thỏa thuận được điều kiện này cho mọi người.
Vay 10 lượng bạc một năm chỉ cần trả 1 lượng tiền lãi”.
Bởi mới nói, cái gọi không gian không phải thương nhân được phát huy vô cùng tinh tế trên người Cổ Bách Vạn…)
Bất kỳ ai hay bất kỳ một vụ làm ăn nào, đó không chỉ đơn giản là giao dịch hàng hóa, mà đó là một phần sự nghiệp.
Khi ngươi nhận ra được điều này, và sẵn sàng dốc hết sức vì nó, vậy thì chắc chắn ngươi sẽ đạt được thành tựu.
Phía bắc Bắc Lương.
Đại quân đã tiến quân hơn mười ngày những vẫn không phát hiện tung tích tộc Hồng Mao, Lãnh Liệt Vương nhìn bản đồ, thầm nghĩa: “Phía trước đã là lãnh địa của tộc Hồng Mao rồi, sao vẫn không phát hiện động tĩnh gì, chẳng lẽ tình báo có sai sót?”
Lúc này, đột nhiên có binh sĩ chạy đến bẩm báo: “Đại Vương, phát hiện quân đội tộc Hồng Mao ở phía trước, cách đây 20 dặm”.
Lãnh Liệt Vương tỏ vẻ nghi ngờ: “Hai mươi dặm? Vì sao không nghe tiền quân báo lại?”
Binh sĩ đáp: “Mạt tướng không biết, nhưng phạm vi dò xét lớn nhất của trung quân ta là 20 dặm”.
Lãnh Liệt Vương nhìn bản đồ, tỏ vẻ nghiêm túc: “Mau truyền Dụ Long”.
Lúc này, trong doanh trướng của tộc Hồng Mao, một tên thị vệ nói với người đang ngồi trên ghế: “Bẩm báo thân vương Ngải Lợi Đặc, Lãnh Liệt Vương đã tiến vào khu vực mai phục”.
Ngải Lợi Đặc gật đầu nói: “Những cánh quân khác của Bắc Lương thì sao?”
“Ngoại trừ 8 vạn Mãnh Hổ Quân do nhị hoàng tử Bắc Lương dẫn đầu thì các cánh quân khác đều đã sớm quay đầu!”, thị vệ đáp.
Ngải Lợi Đặc cười nói: “Xem như bọn họ giữ chữ tín, truyền lệnh xuống, không cần để ý đến Mãnh Hổ Quân phía sau, nhanh chóng hình thành vòng vây đối với 5 vạn cấm quân của Lãnh Liệt Vương, đợi lệnh, ta muốn tiêu diệt toàn bộ cấm quân của Lãnh Liệt Vương trong một lần hành động”.
Lãnh Liệt Vương lo lắng chờ đợi hồi lâu, cuối cùng, binh sĩ truyền lệnh cũng trở lại: “Đại Vương, không hay rồi, mạt tướng đã phái người liên hệ với tất cả các quân đoàn, nhưng ngoại trừ Mãnh Hổ Quân của nhị hoàng tử ở đằng sau thì các đội quân khác đều không rõ tung tích”.
Lãnh Liệt Vương đứng bật dậy: “Sao có thể thế được?”
Lãnh Liệt Vương lại lần nữa bước đến trước bản đô, trong đầu ông ta vụt qua vô sế khà năng, nhưng tất cả đều chíơng minh một điểu, đó là Dụ Long đã phản bội ông ta.
Thống soái liên quân Bắc Lương, người đã bắt đầu phụ tá ông ta từ lúc ông ta còn là một đica trẻ, trợ giúp ông ta đoạt được vương vị, thậm chí còn gà con gái ruột cho ông ta thật sự đā phản bội?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...