Lưu Bất Đắc quay người chắp tay với Lãnh Liệt Vương: “Không ngờ quý quốc lại tự tin về thơ từ ca phú của mình như vậy, vừa hay hai nước ta có thể mượn cơ hội này, so tài đường hoàng một trận, chỉ không biết Đại vương có đồng ý chăng?”
Lãnh Liệt Vương trầm tư giây lát, lạnh lùng đáp lời.
“Bất luận là thử thách nào, nam nhi Bắc Lương ta trước nay không nhận thua…”
Lưu Bất Đắc cười mỉm: “Vậy vi thần thay mặt học giả Đại Lương cảm tạ Lãnh Liệt Vương đã cho cơ hội so tài giao lưu”.
Lưu Bất Đắc vừa nịnh nọt Lãnh Liệt Vương, vừa nói: “Thật ra lần này vi thần đến, còn mang theo súng đạn Đại Lương vừa mới sáng chế, cũng muốn mời Đại vương xem xem”.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm Lãnh Liệt Vương đều mơ hồ khó hiểu? Rốt cuộc Lưu Bất Đắc định giở trò gì? Lúc thì muốn so tài thi ca, lúc lại muốn khoe vũ khí?
“Súng đạn? Chắc không phải Đại Lương đã phát minh ra súng đại bác rồi chứ?”
Lãnh Thiên Minh thầm nhủ, phải biết ở thời đại này, tuy thuốc súng đã được sử dụng rộng rãi, nhưng đại đa số đều dùng trong công nghiệp, thứ duy nhất dùng được trong chiến tranh là pháo đạn, nhưng chất lượng pháo đạn lại kém, cùng lắm có thể dùng để giữ thành, hơn nữa đến tộc độ bắn cũng vô cùng chậm, căn bản là chỉ bắn được một phát.
Trực giác của Lãnh Thiên Minh nói rằng, tất cả những gì Lưu Bất Đắc làm chắc chắn không hề đơn giản như thế, nhất định có bí mật không thể nói với ai, không ngờ một ông già nhìn thì tao nhã lịch sự lại là lão cáo già…
Lãnh Liệt Vương cũng đầy sự nghi ngờ.
“Được, vậy thì xem vũ khí của quý quốc nào”.
Dưới ngọn núi Thủ Thần ở hướng chính bắc của hoàng cung Bắc Lương là thao trường lớn nhất của vương triều Bắc Lương, cũng chính là diễn ra các cuộc duyệt binh từ trước đến nay của Bắc Lương, lúc này đã có rất nhiều người đang chuẩn bị.
Lãnh Việt Vương và các quan đại thần bước lên đài quan sát, Lưu Bất Đắc ra lệnh bắt đầu cho đoàn tùy tùng của mình.
Lãnh Thiên Minh kinh ngạc khi nhìn thấy phía dưới xếp thành ba hàng và vũ khí trong tay bọn họ.
Fuck, súng kíp! Hóa ra Đại Lương chế tạo ra súng kíp, kể từ khi hắn đến thế giới này đã lật xem ghi chép của các nước, hắn luôn cho rằng súng kíp vẫn chưa được sinh ra trong đời đại này, nhưng theo lý mà nói đây là loại vũ khí bí mật nên phải cất giấu thật kỹ mới đúng chứ? Tạo sao Đại Lương còn phô ra?
Lúc này Lưu Bất Đắc ở một bên mở miệng nói.
“Đại vương, đây là súng kíp do Đại Lương chúng ta nghiên cứu ra, được sử dụng để chống lại các cuộc tấn công của kỵ binh”.
Một vị đại thần Bắc Lương bên cạnh tức giận nói: “Lưu đại nhân, lẽ nào ông đang nhắm vào Bắc Lương chúng ta, ai chẳng biết kỵ binh Bắc Lương chúng ta dũng mãnh thiện chiến, nổi danh khắp thiên hạ, chắc ông sẽ không cho rằng chỉ bằng mấy khẩu súng kíp này, kỵ binh Bắc Lương chúng ta sẽ sợ đó chứ?”
Lưu Bất Đắc vội vàng giải thích: “Đại nhân đừng hiểu lầm, súng kíp này chỉ dùng để phòng thủ, tầm bắn và độ chính xác không cao, tấn công cũng không có tác dụng gì, đại nhân nhìn là biết”.
Lúc này, cuộc diễn tập bên dưới đã bắt đầu, hàng chục con chiến mã được dồn về phía hàng ngũ súng kíp đã xếp thành hàng, trong khi đám xạ thủ vẫn án binh bất động.
Sau đó, chỉ thấy đám binh lính cầm súng kíp đó bắt đầu từ hàng thứ nhất châm lửa đốt ngòi súng rồi lần lượt đến hàng hai hàng ba.
Tốc độ bắn của súng kíp rất chậm, cách con chiến mã gần nhất khoảng 20 mét, ngòi súng của hàng đầu tiên được bắn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...