Tên lưu phỉ trọc đầu đó oan ức nói: “Việc này sao có thể trách ta được, bọn chúng tập kích vào ban đêm, người ngựa của ta căn bản không thể phản ứng kịp được”.
Dịch Thiên tức giận quát: “Cho dù không phản ứng kịp, nhiều người như vậy cũng phải kéo dài được mấy ngày chứ? Các ngươi đi đâu hết cả rồi?”
Tên lưu phỉ trọc đầu bất đắc dĩ nói: “Ta đã tổ chức nhiều lần phản kích nhưng trời còn tối như vậy, khắp nơi đều là tiếng kêu gào, căn bản không có tác dụng”.
Dịch Thiên lạnh lùng nhìn hắn ta nói: “Vậy để ngươi lại có tác dụng gì”, nói rồi bèn một đao chém bay đầu tên lưu phỉ thủ lĩnh đó xuống.
Tất cả người có mặt ở đó đều hoảng sợ…
Dịch Thiên nhìn mọi người nói: “Nếu như các ngươi vẫn còn những ý định tệ hại khác vậy trận chiến này của chúng ta ắt sẽ thất bại, quân Hắc Kỳ không giống với Đại Lương hay quân đội Hồ Lang trước đây, tính kỷ luật và đoàn kết của họ hiếm thấy, tiếp theo nếu như không thể dốc toàn lực ra để ứng phó thì mọi người đều chỉ có một con đường chết thôi”.
Một tay thành chủ bên cạnh đứng lên nói: “Dịch thành chủ cũng không cần quá tức giận, quân Hắc Kỳ xem ra là vội vã bỏ chạy, cho nên căn bản không hề truy đuổi đào binh, chúng ta mau chóng đuổi theo, không thể thả hổ về rừng được”.
Rất nhanh, gần 50 vạn đại quân lưu phỉ tập kết lại với nhau từ đầu vội đuổi tới cửa Tây Hà cốc, còn Lãnh Thiên Minh để phòng ngự bị kẻ địch phát hiện nên đã cho đội quân mai phục ở khu rừng phía sau cách xa hẻm núi.
Dịch Thiên nhìn hẻm núi hun hút nói: “Phái người đến hai bên hẻm núi kiểm tra một lượt”.
“Báo cáo Dịch thành chủ, đã kiểm tra rồi, phía trước không có người”.
“Được, cho đại quân lần lượt tiến vào”.
Lúc này điều mà bọn họ không chú ý đến là trên vách đá nham thạch của cả hẻm núi đều được giấu lượng lớn hỏa dược, đợi khi đại quân tiến vào hẻm núi, dây dẫn lửa sẽ được đốt cháy…
“Mau nhìn kìa, đó là cái gì?”, một tên binh lính hô lớn lên.
“Dường như là dây dẫn pháo…”
“Không hay rồi, có mai phục…”
“Ầm ầm ầm…”, tiếng nổ khổng lồ vang lên khắp nơi trong cả hẻm núi, đất đá hai bên lần lượt bị nổ rơi xuống, đè chết tươi đám lưu phỉ bên dưới…
“Dịch thảnh chủ, không hay rồi, đại quân phía sau gặp phải mai phục, bị chia cắt thành mấy đoạn, bây giờ căn bản không thể liên lạc”, một binh lính chạy tới nói.
Dịch Thiên nghe được vô số tiếng nổ phía sau, thở dài nói: “Xem ra, chúng ta thật sự phải thua rồi…”
Người bên cạnh lên tiếng: “Thành chủ đừng nản lòng, chúng ta quay về Tế Nam thủ vững thành trì, quân Hắc Kỳ muốn hạ được thành Tế Nam không dễ dàng vậy đâu”.
Dịch Thiên đáp: “Tế Nam là thành cổ trăm năm, lại có trăm vạn dân chúng, sao có thể vì ta mà gây nên khói lửa chiến tranh được…”
Cùng lúc vô số tiếng nổ vang lên, quân Hắc Kỳ mai phục trong rừng hai bên mặt sườn cũng đã xông ra, không bao lâu liền đuổi đến bên vách núi, bắt đầu trận chiến chém giết đơn phương một phía…
Đám lưu phỉ bị vây trong hẻm núi hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu, còn đám lưu phỉ phía sau thấy tình hình không ổn liền quay đầu bỏ chạy, cả trận chiến đấu kéo dài đến ngày hôm sau, trong ngoài hẻm núi chất đầy thi thể, Dịch Thiên cũng chỉ có thể đưa 10 vạn người ngựa còn lại của mình chạy về Tế Nam thành.
“Thất hoàng tử, lần mai phục này đã tiêu diệt được gần 20 vạn lưu phỉ, nhưng vẫn có lượng lớn lưu phỉ bỏ chạy, có điều trải qua một trận bọn chúng đã hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu rồi, ngày Đông Sơn thống nhất ở trong tầm tay rồi”, Đa Đoạt nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...