Trong khi hai người đang thảo luận thì một binh sĩ khác đi đến và nói: “Hai người còn ngồi đó tám chuyện à? Không thấy mọi người đều đang luyện tập sao? Nếu còn lười biếng, e là sẽ không được tuyển vào đội ngũ duyệt binh tháng sau đâu”.
“Đúng, đúng đó, chúng ta phải cố gắng lên”.
Toàn bộ sáu tòa thành của Duy huyện, ngoại trừ việc dân chúng ngày càng ăn nên làm ra, thay đổi to lớn nhất chính là việc ngày càng có nhiều người xuống đường kinh doanh, việc buôn bán cũng ngày một phát triển.
Lại nói, trong tòa thành cổ phủ Thanh Châu, bỗng có thêm một phong cảnh đặc sắc.
Đó chính là hình ảnh của Mộ Như Tuyết và Tiểu Hoa.
Một thiếu nữ trẻ tuổi cưỡi trên một con Tuyết Sơn hổ trăm tuổi dạo bước trong thành cổ, đó là cảnh tượng như thế nào? Ban đầu, rất nhiều người đều cảm thấy sợ chết khiếp, nhưng dần dần, mọi người cũng cảm thấy quen, đặc biệt là Gấu đại và Gấu nhị, chúng đã sớm trở thành những người bạn thân thiết của trẻ nhỏ trong thành.
Lãnh Thiên Minh hết cách, chỉ đành phái người hộ tống bọn họ mỗi ngày, đề phòng mấy con vật này đả thương người.
Hôm nay, sau khi Mộ Như Tuyết cưỡi Tuyết Sơn hổ đi tuần một vòng ngoài thành, vừa tiến vào cổng thì đã thấy Lãnh Thiên Minh cười ha hả bước tới.
“Tiểu Tuyết, thương lượng chuyện này một chút!”, Lãnh Thiên Minh nói.
“Việc gì?”
Lãnh Thiên Minh: “Cô xem, ha ha, có phải Tiểu Hoa là do ta phát hiện trước không? Có phải chính ta đã giới thiệu cho đôi bên quen biết không?”
“Đúng vậy, thì sao?”
“Vậy thì… có phải nên để ta cưỡi Tiểu Hoa một chút không? Ta cũng muốn thử…”, Lãnh Thiên Minh ngượng ngùng nói.
Mộ Như Tuyết nhoẻn miệng cười rồi nói: “Muốn thì ngài cứ nói, sao phải thẹn thùng như thế, đây cũng không giống tác phong của ngài”.
Nói xong, Mộ Như Tuyết nhảy xuống, kề sát mặt Tuyết Sơn hổ, nói: “Thất hoàng tử, ân nhân cứu mạng của ngươi muốn ngươi mang ngài ấy đi ra oai một vòng, có được không?”
Tuyết Sơn hổ chỉ gầm nhẹ một tiếng, Mộ Như Tuyết mỉm cười nói: “Nó không phản đối, chắc là có thể!”
“Có thể?”, Lãnh Thiên Minh bước đến vuốt ve lưng Tuyết Sơn hổ, cuối cùng, hắn vẫn cảm thấy chân có hơi nhũn ra, lẩm bẩm nói: “Hay là thôi đi!”
Nói xong liền quay đầu định đi.
“Quay lại!”, Mộ Như Tuyết kêu lên: “Nhìn lá gan của ngài kìa, lúc ra chiến trường giết giặc sao không thấy ngài sợ như vậy hả? Lại đây, ta và ngài cùng đi”.
Nói xong, Mộ Như Tuyết nhảy lên lưng Tuyết Sơn hổ, rồi duỗi tay về phía Lãnh Thiên Minh.
Nhìn Mộ Như Tuyết mỉm cười đưa tay về phía mình, đột nhiên Lãnh Thiên Minh có cảm giác hạnh phúc, hắn vô thức giữ chặt tay nàng, rồi nhảy lên.
Cứ như vậy, hai người một hổ phóng như bay trong thành cổ, mà Lãnh Thiên Minh ngồi sau bất giác ôm chặt lấy Mộ Như Tuyết, nàng cũng không phản kháng.
Khi Tuyết Sơn hổ chạy thẳng đến dốc núi, hai người cứ thế cùng ngắm mặt trời đang từ từ lặn xuống ở đằng xa.
Mội Như Tuyết nhịn không được reo lên: “Đẹp quá!”
Lãnh Thiên Minh ôm chặt nàng, ngẩng đầu nhìn trời, tâm trạng hắn vô cùng phức tạp nhưng cũng rất phấn khích, vô thức nói: “Tiểu Tuyết, chúng ta kết hôn nhé?”
Câu hỏi bất ngờ của hắn khiến Mộ Như Tuyết giật mình, cả người nàng run lên, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Vậy còn Tiểu Lan thì sao? Tuy nàng chỉ là nha hoàn của ngài, nhưng ta xem nàng như muội muội ruột thịt, mà nàng ấy… vẫn luôn thích ngài!”
Lãnh Thiên Minh nghẹn lời, hắn không biết nên đáp lại thế nào?
Mộ Như Tuyết lại hỏi: “Ngài thích Tiểu Lan ư?”
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước kia, là sự yêu thích của một ca ca đối với muội muội, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, quả thực đã có tình cảm, trong lòng ta, nàng ấy đã sớm là người nhà của ta rồi!”
Mộ Như Tuyết đột nhiên nở nụ cười, rồi đỏ mặt nói: “Thật ra có một cách!”
“Cách gì?”, Lãnh Thiên Minh ngơ ngác.
Mộ Như Tuyết cắn cắn môi, nói: “Ngài có thể lấy hai người chúng ta cùng lúc!”
“Hả?”
Mãi một lúc lâu sau, Lãnh Thiên Minh mới kịp phản ứng.
Đúng vậy, ở thời đại này, nam nhân có thể ba vợ bốn nàng hầu, việc có nhiều vợ là rất bình thường, nhưng… làm vậy có được không? Là một người xuyên không, mặc dù trong lòng hắn cũng có hơi phấn khích, thế nhưng…
“Ngài không muốn sao?”, Mộ Như Tuyết nói.
Lãnh Thiên Minh cười đáp: “Đương nhiên ta bằng lòng, chỉ sợ khiến các ngươi uất ức!”
Mộ Như Tuyết cúi đầu nói: “Ngài bằng lòng là được, ta sẽ nói với Tiểu Lan”.
Rốt cuộc Lãnh Thiên Minh cũng không khống chế bản thân được nữa, hắn nhìn vào mắt Mộ Như Tuyết và nói: “Ta sẽ đối tốt với các ngươi mãi mãi!”, nói rồi liền hôn nàng…
Mấy ngày nay, Lãnh Thiên Minh rất vui vẻ, cứ như đã tìm được ý nghĩa sinh mệnh và động lực sống.
Việc này khiến mọi người cảm thấy rất khó hiểu.
Sắp đến ngày mùng một, sau khi cùng mấy vị quản sự quan trọng thảo luận xong về vấn đề duyệt binh, đột nhiên, Lãnh Thiên Minh đứng dậy nói: “Các vị, ta còn có một chuyện muốn thông báo… Ta chuẩn bị thành hôn.
Sau rất nhiều chuyện, ta đã hiểu được một điều, nhất định phải nhân lúc có cơ hội mà làm những chuyện mình muốn, ở bên cạnh những người mình thích, có như vậy, cũng không uổng phí một kiếp này!”
Trình Khai Sơn kinh ngạc hỏi: “Thất hoàng tử, là ai? Tiểu Lan hay Tiểu Tuyết?”
Lãnh Thiên Minh nhịn hồi lâu mới ngượng ngùng nói: A.
hai người cùng một lúc!”
Tất cả mọi ngườời lập tức sôi trào.
“Hay nha.
Thất hoàng từ.”
“Lại hại.
lại hại!”
“Thật hâm mệ nha!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...