"Đây là..." Lão phu nhân mở nắp hộp ra, một loại mùi hương khiến tinh thần thêm vui vẻ phiêu tán ra ngoài, bà nhìn thấy bên trong từng châm hương có hình dạng con cá chép, nhất thời trong lòng bà có chút nghi hoặc.
"Đây là châm hương con cố ý làm để tặng cho người." Bách Lí Thu Thủy nói, "Hai tháng nay con ở Bảo Khoáng viện không có gì làm nên cho Hoa Quỳnh đi mua vật liệu để thử làm một chút hương, thật ra trước đây ta ở thôn trên con có học được mấy ngày, chỉ là làm không được tinh xảo bằng người khác thôi."
Trong lòng lão phu nhân thầm kinh ngạc, bà biết sau khi Bách Lí Thu Thủy trở về liền suy tính đến việc học chế tác hương liệu, ban đầu bà còn tưởng nàng chỉ là muốn thử làm chơi, hương mới đưa tới cũng rất đơn giản và phổ thông, nhưng bà không nghĩ tới trong vòng chưa đầy hai tháng, nàng tiến bộ một cách thần tốc như thế khiến cho bà có chút kinh hãi.
Lão phu nhân lấy ra đuôi của một con cá chép nhỏ tấm tắc khen thưởng, "Đứa nhỏ này thật khiêm tốn, không cần châm lửa mà ta đã cảm nhận ra được mùi hương này không tầm thường, hình dáng có những chi tiết rất đẹp, tay nghề khéo léo như thế sao có thể nói là không tinh xảo, vậy thì hương phải có hình dạng như thế nào mới được gọi là tinh xảo? Mùi hương này có mùi hơi đặc trưng, Thu Thủy, đây là loại hương gì?
"Lão phu nhân quá khen, bản thân con cũng chỉ suy nghĩ làm loạn mà làm ra được thôi." Bách Lí Thu Thủy cười nói, "Lão phu nhân luôn nói bản thân ngủ không yên giấc nên con liền làm hương này, nguyên liệu bên trong, tất cả đều có thể giúp người ngưng thần tĩnh khí, đây cũng chỉ là một loại hương an thần phổ thông mà thôi.
Trước khi ngủ người cho Vương ma ma châm lửa để mùi hương xông khắp phòng, bảo đảm ngài sẽ ngủ say tới khi mặt trời mọc."
Vừa dứt lời, Bách Lí Thu Thủy dường như nhớ ra cái gì đó, nàng lại nói: "Cũng chỉ là trước mắt người không nên vội dùng nó."
"Vì sao thể thể dùng?" Lão phu nhân nỏi, "Hương này ta chỉ mới ngửi là đã cảm thấy thân thể rất thoải mái.
Đồ tốt như vậy, tại sao không thể dùng ngay?"
Bách Lí Thu Thủy ngượng ngùng cười cười, nàng mở miệng nói: "Lão phu nhân, người cũng biết đó, con chỉ biết làm ra hương nhưng không biết y thuật, gần đây ngài còn phải uống thuốc, nếu muốn dùng hương này thì vẫn nên tìm đại phu đến xem một chút, để đại phu xem bên trong có loại dược liệu phục hồi sức khỏe nào tương xung với vật liệu bên trong hay không, nếu như không có thì mới có thể yên tâm mà sử dụng."
Lão phu nhân sau khi nghe nàng nói xong cũng mỉm cười, ánh mắt của bà nhìn Bách Lí Thu Thủy cũng không tầm thường, "Vẫn là ngươi cẩn thận, tốt, ta sẽ cho người đi tìm đại phu đến."
Nói xong, lão phu nhân liền gọi Vương ma ma vào, bà phân phó vài câu với ma ma rồi đưa hộp gỗ trong tay cho bà ấy, Vương ma ma gật đầu liên tục rồi nhận lấy hộp gỗ.
Kỳ thật trong lòng Bách Lí Thu Thủy biết rõ, an thần hương này do nàng chế ra tuyệt đối sẽ không tương xung với thuốc phục hồi sức khỏe của đại phu nhân, sở dĩ nàng làm như vậy chỉ vì phòng ngừa người khác sẽ động tay động chân lên châm hương.
Nàng khuyên lão phu nhân sớm đem hương liệu đi kiểm tra sẽ bớt đi được những phiền toái không cần thiết.
"Lại nói, sáng sớm ngày hôm nay, ta cũng vừa nhận được đồ do Tích Niên nhờ người mang về, tất cả đều là đồ bổ tốt nhất, cũng thật làm khó đứa nhỏ này, ở bên ngoài du học còn có thời gian nhớ đến lão già sắp hóa thành xương cốt này." Trên mặt lão phu nhân chỉ còn có ý cười thỏa mãn, "Mấy ngày nữa đứa nhỏ ấy có thể trở về, lúc về còn muốn người khác mang đồ trở về giúp nó để tặng cho ta."
Con ngươi của Bách Lí Thu Thủy hơi co rút nhưng nụ cười trên mặt lại chẳng thay đổi, "Sao có thể gọi là làm khó, hiếu kính với người, vốn dĩ là bổn phận của vãn bối chúng con, lão phu nhân nói như vậy mới khiến chúng con khó xử."
"Được, được, coi như ta chưa nói gì." Cả khuôn mặt lão phu nhân chỉ còn ý cười vui vẻ, nhưng bà không để ý thấy, tuy Bách Lí Thu Thủy đang đứng một bên cười nhưng đáy lại xẹt qua ý lạnh khác thường.
Bách Lí Tích Niên muốn trở về.
Bách Lí Thu Thủy còn nhớ khuôn mặt của người đó, tuy rằng khuôn mặt anh tuấn bất phàm nhưng lại hiện rõ ràng trên mặt vẻ lạnh lùng, cao ngạo.
Bách Lí Tích Niên là đích trưởng tử của Bách Lí phủ, là nhi tử của đại phu nhân cũng là đại ca của nàng.
Trong trí nhớ của Bách Lí Thu Thủy, lúc Bách Lí Tích Niên nhìn thấy nàng, đáy mắt luôn lộ ra tia khinh miệt, ở trong mắt hắn, thân phận thứ muội của nàng thậm chí còn không cao quý bằng hạ nhân hầu hạ hắn.
Nàng nhớ rõ ràng, lúc Bách Lí Tích Niên nhắm vào nàng, trên gương mặt cao ngạo kia chỉ hiện lên ý cười một lần duy nhất, cũng chính lúc ấy hắn đem nàng đưa đến bên cạnh Vũ Văn Dịch.
Hắn cười không phải vì muội muội của hắn xuất giá, mà hắn cười vui sướng vì từ việc nàng xuất giá hắn có thể lấy được nhiều lợi ích hơn trong tương lai, vì lợi ích mà hắn cười.
Trong lòng hắn, nàng cũng chỉ là một món hàng không nặng giá có thể trao đổi tùy ý với người khác.
Vị đại ca này đối với nàng mà nói, không những không có huynh trưởng như cha khiến nàng cảm thấy an tâm, ngược lại đã khiến nàng rơi vào ác mộng, nàng vĩnh viễn nhớ kĩ những gì hắn làm, bản thân nàng mỗi lần gặp hắn lại không dám ngẩng đầu lên mà nói nhiều quá một câu khiến nàng quẫn bách, nàng cũng nhớ rõ hắn dùng lời nói như thế nào để coi khinh, hạ thấp thân phận nàng.
Trong khoảng thời gian này, đầu tiên nàng khiến đại phụ nhân mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, lại để lão nhân phá lệ cho nàng mở một phòng bếp nhỏ trong phủ, hôm qua lại khiến Bách Lí Khả Thanh bị phạt quỳ trong từ đường, nàng khẳng định những việc này, sau khi Bách Lí Tích Niên trở về đều sẽ biết được hết những việc này.
Lần này, Bách Lí Tích Niên hồi phủ, nghe nói những gì nàng làm chắc cũng sẽ không có thiện cảm với nàng, khóe môi Bách Lí Thu Thủy khơi mào một tia cười lạnh.
Từ lời của lão phu nhân, Bách Lí Thu Thủy biết được thời gian này cách ngày Bách Lí Tích Niên trở về còn vài ngày.
Lão phu nhân nóng lòng chờ đợi, mong đứa cháu mà mình coi trọng có thể về nhanh một chút, trong lúc chờ đợi, Bách Lí Thu Thủy nhắc đi nhắc lại vô số lần, tất cả sự tình xảy ra đều có liên quan đến Bách Lí Tích Niên.
Thời gian vài ngày này nhanh chóng qua đi, rốt cuộc cũng đến ngày Bách Lí Tích Niên hồi phủ.
Xe ngựa của Bách Lí Tích Niên vào lúc trời chạng vạng tối mới về tới trong phủ, để nghênh đón vị đích trưởng tử này trở về nà đám người của lão phu nhân đã ở sảnh trước chờ sẵn.
Vì lần này ý nghĩa của gia yến không có yêu cầu quá nghiêm khắc về thân phận người đến dự nên ngoại trừ lão phu nhân thì cũng chỉ có vợ chồng Bách Lí Vu Đạo, cùng theo họ là đại phòng nhi tử đích thứ.
Đại phu nhân nóng lòng chờ không được nên đã sớm đi đến trước cửa chờ, sau một lúc lâu mới nghe đến tiếng bước chân truyền đến, vẻ mặt đại phu nhân tràn đầy vui mừng, nàng cùng Bách Lí Tích Niên tiến vào trong phủ.
Khi vừa gặp mặt Bách Lí Tích Niên, Bách Lí Thu Thủy cũng âm thầm đánh giá gương mặt kia của hắn, sống mũi thẳng, mặt mày sáng sủa, đôi môi góc cạnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân của hắn đều toát ra vẻ phong độ, không thể nghi ngở hắn là được đào tạo trong gia đình gia giáo tốt đẹp, vừa anh tuấn lại còn mang theo vẻ công tử đĩnh đạc.
"Tôn nhi ngoan, cuối cùng ngươi cũng đã trở về, ở bên ngoài ngươi có phải chịu khổ hay không, có phải ngươi gầy đi rồi không?" Lão phu nhân kêu Bách Lí Tích Niên lại gần mình, bà kéo hắn qua lại, ngó trái ngó phải khắp người hắn mà đau lòng nói.
Bách Lí Tích Niên cũng cười đáp: "Thân là nam nhi, muốn trở thành người tài có ích cho giang sơn xã tắc thì nhất định phải trải qua tôi luyện, chịu đựng được hết những đau khổ.
Chỉ là ở bên ngoài đi du học, tuy nói đường xá gian truân nhưng cũng không thể tính là chịu khổ, nếu như nuốt không trôi những khó khăn này thì làm sao có thể xứng đáng làm hậu nhân Bách Lí gia đây."
Lời này hắn nói nghe thật đường hoàng, dễ nghe, nhưng trong lòng Bách Lí Thu Thủy chủ biết cười châm biếm.
Lần này người cùng hắn du học bên ngoài kia có ba tên hoàng tử, hắn ra ngoài cũng có thể coi như tạm thời làm nô bộc, một văn tiền cũng chẳng mang theo, hắn chỉ cần đi theo ba vị hoàng tử kia thì cũng coi như hưởng không hết lợi lộc.
Lần này Bách Lí Tích Niên ra ngoài, thay vì nói là đi du học thì chi bằng nói hắn đi hầu hạ ba vị hoàng tử du sơn ngoạn thủy nghe có vẻ hợp lý hơn
Đợi sau khi Bách Lí Tích Niên ngồi xuống, lão phu nhân dời tầm mắt của hắn lên người Bách Lí Thu Thủy, bà cười nói: "Đã nhiều năm trôi qua, sợ rằng ngươi sẽ không nhận ra đây là tam muội muội của ngươi, mấy tháng trước Thu Thủy mới từ thôn trang quay về."
Nghe lão phu nhân nói vậy, Bách Lí Thu Thủy liền đứng lên, doanh doanh nhất bái với Bách Lí Tích Niên, nàng hành lễ nói: "Thu Thủy bái kiến đại ca ca."
Trên mặt Bách Lí Tích Niên mang theo ý cười nhạt nhẽo, thậm chí trong ánh mắt còn có vào tia khinh miệt.
Một muội muội nhi nữ của vợ lẻ, trong mắt hắn nàng chẳng là thá cái gì, nếu không phải vì ngại thể diện của lão phu nhân thì ngay cả một lời đáp lại, một cái mỉm cười hay gật đầu của hắn cũng thể hiện rõ sự khinh thường với nàng.
Huống chi, nàng là nữ nhi của ngũ di nương, Bách Lí Tích Niên biết năm đó đại phu nhân với ngũ di nương có ân oán với nhau, bây giờ tự nhiên muốn cùng có chung kẻ địch với mẫu thân của mình, hồ mị tử hạ tiện này lại sinh ra nữ nhi, trong lòng hắn cũng nảy sinh hàng vạn cảm giác chán ghét.
Thấy vẻ khinh miệt trong mắt hắn, Bách Lí Thu Thủy cũng chỉ coi như không thấy, sau khi thấy hắn cười thì cũng coi như đã hành lễ xong, nàng lại quay về chỗ ngồi.
Bách Lí Vu Đạo cũng mở miệng hỏi hắn: "Lần này con đi du học nhưng có học hỏi được gì không?"
Bách Lí Tích Niên nghe hết rồi cười đáp, trong giọng nói vẫn mang theo vẻ kính cẩn: "Con ra ngoài du học, có thể học được rất nhiều thứ có trong tự nhiên, cũng chỉ là thu hoạch lớn nhất vẫn là về ba vị hoàng tử điện hạ."
"A?" Bách Lí Vu Đạo bày ra bộ dạng hứng thú, nhìn nhi tử của mình nà nói, "Có thể kể cho ta nghe một chút."
"Ba vị hoàng tử đều là người học rộng tài cao, Tứ điện hạ ít nói, điện hạ từ nhỏ đã được Quách Thục phi dốc lòng dạy dỗ nên văn tài võ lược tất nhiên cũng hơn người thường.
Mà nếu so sánh Cửu điện hạ với Tứ điện hạ thì hai người cũng có thể gọi là kẻ tám lạng người nửa cân."
"Mà điều con thấy kỳ lạ chính là, Tứ điện hạ được rất nhiều danh sư dốc lòng dạy dỗ, có được thành quả như ngày hôm nay cũng không hiếm lạ, nhưng Cửu điện hạ có thể nói là chỉ dựa vào bản thân mà tự nghiên cứu cẩn thận lại có thể trở thành người học rộng tài cao như thế, đúng là người có tài thật hiếm thấy.
Về phần Thập Tứ điện hạ..."
Nhắc đến Thập Tứ hoàng tử, Bách Lí Tích Niên lại nở nụ cười, "Thập Tứ điện hạ tuổi còn nhỏ nên tâm tư đều để hết lên việc du sơn ngoạn thủy, người ngược lại với hai vị hoàng tử kia, tính cách rất hay nói chuyện."
Bách Lí Vu Đạo ngồi một bên nghe khẽ gật đầu, ánh mắt như đang suy tư đôi việc, ông cười nói: "Thập Tứ điện hạ tâm tính còn trẻ con nên mê chơi.
Con từ trước đến nay không phải là người ham chơi, lần này đi ra ngoài chắc hẳn không cùng thập tứ điện hạ tiếp xúc quá nhiều, mặt khác hai vị hoàng tử kia, trong quãng thời gian ở bên ngoài con cùng vị nào thân cận nhất?"
Lại nói, tuổi tác của Thập Tứ hoàng tử so với Cửu hoàng tử cũng chỉ nhỏ hơn một chút, Bách Lí Thu Thủy bưng cốc trà nóng ngay trước mắt rồi từ từ uống một ngụm, hai mắt quét qua đôi cha con đang chăm chú nói chuyện ở bên kia.
Nàng như nhìn không ra hai người này đang nói chuyện bình thường, mà thật ra hai người kia đều đang giấu diếm huyền cơ.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...