Lại từ Bảo Khoáng Viện đi về sảnh ngoài, đi được nửa đường, mẹ con tam phu nhân đột nhiên la hét lên, rồi lập tức trở về viện của mình.
Bọn họ đến đây cũng chỉ muốn xem náo nhiệt nhưng bây giờ cũng không còn gì để xem, đôi mẹ con ích kỷ này có quan hệ với phủ chỉ là vì tiền bạc, cũng không đáng để nàng quan tâm làm gì.
Đèn đuốc bên trong sảnh vẫn còn sáng trưng, lúc Bách Lí Thu Thủy nhìn thấy người đang ngồi ở bên trong, trong lòng nàng lại cảm thấy nao nao.
Dưới ánh nến lay động mờ nhạt, thoạt nhìn sườn mặt của Hoàng Phủ Dực Thần nhu hòa hơn so với ban ngày mấy phần, ở dưới ánh nến ấm áp, hai hàng lông mày đen nhọn hẹp dài của hắn mang mấy phần mị hoặc không nói nên lời.
Thời khắc này hắn đang bày một tư thế oai phong lẫm liệt mà ngồi trên ghế, trên người hắn chỉ có bộ dáng cà lơ phất phơ, còn mang theo vài phần bĩ khí ở trên người, có chút cảm giác xuất trần duy mỹ.
Tay hắn đang đổ một bình rượu, trên ngón tay nhỏ dài còn cầm theo một chén rượu bạch ngọc tinh xảo, nhìn lướt qua người hắn liền cảm thấy hắn có hơi say, nhìn thấy bọn họ tiến vào, hắn cũng chỉ lười biếng duỗi người, khóe môi hơi nhếch lên rồi ôm quyền đi ra tiếp đón.
Hành vi của hắn quá đáng, không có một chút lễ nghĩa nào, nhưng vào lúc này hành vi ấy ở trong mắt Bách Lí Vu Đạo mà nói chẳng đáng là gì, điều ông muốn làm ngay bây giờ, chính là đem cái kẻ đã hạ độc làm ông bực bội vô cùng kia bắt lại.
Trên khuôn mặt của Bách Lí Vu Đạo giăng đầy mây đen, những người khác cũng không dám nhiều lời mà chỉ đi theo sau, ông đi vào phòng, những người kia hoặc là đứng hoặc là ngồi chờ người của ông điều tra ra kết quả.
Bách Lí Thu Thủy cũng quy củ đứng chờ, sau khi ổn định chỗ đứng được một lúc, mùi rượu nhàn nhạt không biết từ đâu bay đến chỗ của nàng, nàng vừa quay đầu thì mới phát hiện Hoàng Phủ Dực Thần đang ngồi bên cạnh nàng.
Đôi mắt Hoàng Phủ Dực Thần có hơi lờ đờ, nhập nhèm do say, hắn hơi ngửa đầu lên rồi vỗ vỗ cái ghế dựa ngay bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống.
Bách Lí Thu Thủy làm như không nghe không thấy, nhưng vừa mới thu tầm mắt lại, âm thanh vừa rồi lại truyền đến nhưng so với lúc nãy còn kêu "bộp bộp" lớn hơn, lại quay đầu nhìn thì thấy Hoàng Phủ Dực Thần mặt cười tủm tỉm, còn một tay kia thì vỗ lên ghế, rất có khí thế hăm dọa rằng nếu nàng không chịu ngồi xuống liền kiên quyết không cho qua.
Bách Lí Thu Thủy lại nhìn xung quanh, ngoại trừ Bách Lí Khả Thanh còn đang đứng như trời trồng, những người còn lại đều đã ngồi xuống, nếu không thì cũng đang tìm vị trí thích hợp để ngồi, Bách Lí Thu Thủy cũng dứt khoát ngồi xuống, chỉ là nàng không hề nhìn qua khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt kia.
Hoàng Phủ Dực Thần không phải dạng người chịu ngồi yên một chỗ, càng không phải là một người chịu đựng được sự nhàm chán, nhưng tối nay, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn ôm ghế giữ chỗ ở đây chưa từng rời nửa bước, chẳng lẽ...!Lại có nguyên nhân?!
Bách Lí Thu Thủy liếc mắt, âm thầm đánh giá Hoàng Phủ Dực Thần, hành động này của hắn không được bình thường cho lắm, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra điểm khác thường nào sao?
Nàng chưa kịp thu hồi ánh mắt, thì Hoàng Phủ Dực Thần cũng hơi nghiêng người rồi đáp lại ánh mắt của nàng, một chút ôn nhuận nơi đáy mắt của hắn bị nàng nhìn thấy, ngay sau đó, trước mắt nàng lại có thêm một ly rượu, đằng sau chén rượu kia là khuôn mặt tuấn mỹ của Hoàng Phủ Dực Thần, khuôn mặt hắn tỏ vẻ bất cần đời rồi nói với nàng: "Muốn thử một ngụm?"
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của nàng, Hoàng Phủ Dực Thần lại cười, rồi đem ly rượu thu về, "Đại bá phụ đang tìm gì thế?"
Người mà hắn muốn hỏi chính là Bách Lí Vu Đạo, nhưng giọng nói của hắn lại ép xuống rất thấp, Bách Lí Thu Thủy là người duy nhất có thể nghe thấy.
Bách Lí Thu Thủy cũng nhỏ giọng trả lời: "Có khả năng độc dược vẫn còn bị giấu ở đây, phụ thân đang phái người đi tìm."
Lời nói của Bách Lí Thu Thủy vừa dứt, liền nghe thấy âm thanh cười nhạo rõ ràng của Hoàng Phủ Dực Thần, tiếng cười nhạo này lập tức thu hút sự chú ý của Bách Lí Vu Đạo, nhưng bây giờ ông lại không có tâm trạng để mắng hắn, vì người của ông đã đem tất cả ngõ ngách ở sảnh ngoài lục tung hết lên, mỗi chỗ đều dùng ngân châm thử đâm một lần, nhưng màu sắc của ngân châm cũng chẳng hề thay đổi dù chỉ một chút...
Ngoại trừ chén canh lá sen kia của Bách Lí Thu Thủy, bên trong những món ăn khác cũng không tìm ra một chút chất độc nào, đến nỗi lục soát trong phòng cũng không tìm ra Thiên Lôi Đằng.
Sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, nếp nhăn ở ấn đường của Bách Lí Vu Đạo cũng ngày càng sâu hơn.
Sự chú ý của mọi người cũng tập trung ở trên người hạ nhân đang bẩm báo với Bách Lí Vu Đạo, bỗng nhiên hơi thở ôn hòa phả vào ngay sau tai của Bách Lí Thu Thủy, hơi thở kia ngoại trừ mùi rượu nhàn nhạt, còn mang theo một loại mùi hương khó có thể miêu tả nhưng lại cực kì dễ chịu.
Là Hoàng Phủ Dực Thần?!
Cổ của Bách Lí Thu Thủy cứng đờ, không biết từ khi nào mà hắn đến gần nàng như thế rồi, hơi thở của hắn cứ áp vào mang tai nàng, nàng có thể mơ hồ cảm nhận ra độ ấm của gương mặt hắn.
Hơi thở mềm mại kia, pha chút mùi rượu nhàn nhạt, tạo thành một cỗ mùi hương ôn nhu khó tả, mùi hương ấy cứ giao thoa ở trên mặt nàng.
Gương mặt của Bách Lí Thu Thủy hơi mất khống chế mà đỏ bừng lên, nơi đáy lòng đang trống rỗng liền bị chất thêm ba phần buồn bực.
Cứ cho là huynh muội ruột thịt đi, nhưng tư thế như bây giờ, cũng thật quá mức ái muội rồi...!Đúng lúc Bách Lí Thu Thủy đang định di chuyển ra chỗ khác, nàng lại bị hắn nhéo một cái không mạnh không nhẹ ở trên tay, còn nhanh chóng phun mấy chữ vào tai nàng, "Nhìn thật kĩ xem, có phải có người đánh tráo đồ của ngươi hay không?"
Không đợi nói xong âm cuối, Hoàng Phủ Dực Thần đã trở về vị trí ban đầu, hắn vẫn bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ, trên tay lại cầm lên ly rượu bạch ngọc kia, thần sắc vẫn là vẻ hờ hững bất cần đời.
Không ai chú ý đến Hoàng Phủ Dực Thần bộ dáng như nhị thế tổ này vừa làm một số hành động quái dị với Bách Lí Thu Thủy.
Bách Lí Thu Thủy hơi nheo mắt, khuôn mặt đỏ ửng đã nhanh chóng khôi phục bình thường, trong đầu lặp lại từng câu từng chữ mà vừa rồi Hoàng Phủ Dực Thần nói ra.
Đây là muốn nhắc nhở nàng sao, đúng thật là hắn đã phát hiện ra gì rồi sao? Hay là...!Bách Lí Thu Thủy lại rơi vào trong nghi hoặc.
Nhìn có vẻ như hắn muốn giúp nàng, cứ coi như hắn đứng về phía nàng, nếu hắn đã nói ra lời này, lại nhìn thấy nàng bị bôi nhọ rồi lại phải chịu tội danh đầu độc lão phu nhân, mà hắn có phát hiện ra điều gì đó, thế thì tại sao hắn không đứng ra, thay nàng lấy ra chứng cứ để biện bạch, hoặc là nói ngắn gọn rõ ràng cho nàng biết, rốt cuộc là bẫy rập được đặt ở đâu?
Hắn chỉ cho nàng một câu nói chung chung làm thế nào cũng được, nhìn qua thì giống như nhắc nhở, nhưng lời này có ý nghĩa gì không? Bách Lí Thu Thủy nghĩ không ra, nhưng khiến nàng không nghĩ ra chính là nguyên nhân vì sao Hoàng Phủ Dực Thần lại làm như vậy.
Lúc này, hạ nhân kia đã bẩm báo xong xuôi, đúng lúc Bách Lí Vu Đạo đang muốn cho bọn họ lui xuống, lại có người do dự mà mở miệng nói: "Bẩm lão gia, còn có chuyện này, tiểu nhân hẳn nên nói ra thì hơn.
Lúc tiểu nhân lục soát trên người của một tỳ nữ, có soát ra được một cái muỗng, chắc là chân tay nàng ta không sạch sẽ, nên mới trộm tang vật đi mất."
"Tìm được một cái muỗng?" Hàng lông mày của Bách Lí Vu Đạo nhíu chặt lại, chỉ là một cái muỗng thì có gì đáng nói?!
Nhìn thấy ông đang dần mất kiên nhẫn, hạ nhân kia lại vội vàng nói thêm một câu, "Là loại muỗng chuyên dùng cho các chủ tử, làm từ ngà voi *mạ bạc ạ."
*Ở CV thì đoạn này là mạ vàng, nhưng vì ở dưới đây và những chương sau đều ghi là mạ bạc, nên ta xin mạn phép thay đổi một chút cho câu trên câu dưới được khớp với nhau.
Nghe một câu như thế, thái dương của Bách Lí Vu Đạo lập tức nổi lên gân xanh, tối hôm nay thật loạn! Mọi chuyện phiền phức đều lựa tối nay để bộc phát sao!
"Là con tiện tỳ hỗn trướng nào?! Gia nghiêm của Bách Lí phủ vô cùng nghiêm cẩn, tuyệt đối không chấp nhận được chuyện gà gáy cẩu trộm này! Là kẻ nào to gan lớn mật đến như thế!?"
"Lão gia, xin bớt giận.
Đây là chuyện xảy ra ở nội trạch, cứ để thiếp xử lý, lão gia đừng quá tức giận." Đại phu nhân vội vàng kéo cánh tay ông, ý khuyên ông bớt giận mà ngồi xuống, rồi nàng quay sang bảo Bách Lí Y Nhân, "Y Nhân, con mau bưng trà đến cho phụ thân."
Nghe thấy vậy, Bách Lí Y Nhân cũng ngoan ngoãn bưng một tách trà nóng đến, sau đó lại ra sức săn sóc, khuyên nhủ: "Phụ thân, chuyện này cứ giao cho mẫu thân xử lý, người không cần phải tự làm mình tức đến mức như thế đâu, nha đầu kia làm ra chuyện như thế cũng chỉ là nhất thời bị lòng tham che mắt, không đáng để phụ thân tức giận cực độ như thế."
Bách Lí Vu Đạo hầm hừ một tiếng, lời khuyên bảo của viên ngọc quý được nâng trên tay này xem ra cực kì hữu dụng, hắn cầm tách trà lên, tuy sau đó sắc mặt vẫn còn âm trầm như cũ, nhưng lại không hề nổi giận.
Đại phu nhân hơi nghiêng người, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn chằm chằm nha hoàn kia, "Còn không mau đem đồ ra đây!"
Nha hoàn kia tuổi tác không lớn, xem ra đây là nha hoàn mới vào phủ không lâu nghe thấy một tiếng quát lạnh như thế, cả người lập tức run bần bật rồi vội quỳ xuống, nàng lấy ra một cái muỗng từ trong tay áo, lời nói lắp bắp không thành một câu hoàn chỉnh, "Đại phu nhân, nô tỳ, nô tỳ..."
"Đôi mắt của nha đầu này thật đúng là độc, lại dám trộm món đồ mà lão phu nhân thích nhất!" Đại phu nhân lạnh giọng quở trách, "Tay chân không trong sạch, ta phải dạy dỗ cho ngươi thật tốt, người đâu, kéo nàng ra ngoài rồi đánh ba mươi trượng thật mạnh cho ta!"
"Không, đừng mà đại phu nhân! Nô tỳ, nô tỳ bị oan, nô tỳ không có trộm, nô tỳ..." Nô tỳ kia bật khóc ngay tại chỗ, cả người nàng run bần bật.
Còn không đợi nha hoàn kia kêu oan xong, trong nháy mắt một giọng nói bén nhọn át đi mất lời nói của nha hoàn kia.
"Thứ hạ tiện, còn không mau trả đồ vật về!" Bách Lí Khả Thanh vẫn luôn đứng yên tại chỗ, bây giờ lại nhanh chóng tiến lên đoạt lấy cái muỗng trong tay nha hoàn kia, chiếc muỗng cũng nhanh chóng nằm trong lòng bàn tay của Bách Lí Khả Thanh.
Chuyện về chiếc thìa này nàng chỉ biết sơ qua, nhưng Bách Lí Thu Thủy vẫn hiểu rõ lời mà bọn họ nói có ý gì.
Lão phu nhân với lão thái gia đã qua đời đều có hai bộ dụng cụ ăn uống giống nhau như đúc, được hai người thường xuyên sử dụng, chất liệu của hai bộ đều được chế tạo từ ngà voi và mạ bạc mà thành, ngày thường ăn cơm đều dùng bộ dụng cụ này để mà ăn.
Sau đó, từ khi lão thái gia qua đời, lão phu nhân liền đem bộ dụng cụ ăn uống của mình với lão thái gia cất cùng nhau, chỉ vào những ngày quan trọng mới lấy ra một bộ để dùng, ví dụ như sinh thần, ngày lễ tết linh tinh.
Nhưng những chuyện này không khiến Bách Lí Thu Thủy chú ý, vừa rồi nàng nhìn thấy rõ ràng, Bách Lí Khả Thanh kia đột nhiên cất cao giọng để nói, rồi nàng ta nhanh chóng đoạt chiếc muỗng, sau đó là động tác đem nó nắm chặt trong lòng bàn tay, tất cả những hành động đó giống như đang âm thầm gạt cái gì đó ra...
Bách Lí Thu Thủy hơi nhíu mi tâm, tầm mắt quét qua chén canh lá sen, đột nhiên lại nhớ đến nhắc nhở của Hoàng Phủ Dực Thần, đôi mắt trong trẻo của nàng chợt lóe sáng, sau đó liền bật dậy rồi hơi nâng giọng lên nói: "Đợi đã!"
Hai tên hạ nhân đang đem nha hoàn trộm muỗng lôi xuống, bị gọi như vậy hai người cũng dừng động tác lại, rồi nhìn nàng một cách khó hiểu, không biết nàng luôn làm cái gì.
"Thu Thủy, ngươi lại muốn làm gì?" Bách Lí Vu Đạo trầm mặt, ngữ khí có pha chút bực bội cùng không vui.
#MạnThanh
Theo dõi bọn mình để xem những chap mới nhất nhé.
????????????
Nhớ bình chọn cho bọn mình nhé ????
Luôn tiếp nhận ý kiến đóng góp của bạn❤️.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...