Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

CHAPTER 19: Death City
Mặc dù đã vác được cái xác tới thành phố Tử thần nhưng hi vọng về một tương lai sáng lạn hơn của tôi vẫn chưa khá khẩm thêm một chút nào.
Thật không ngờ trong cái địa ngục giàu sang này lại có một nơi tối tăm, bẩn thỉu và nghèo đói như thế này. Ở xung quanh chúng tôi là những con người đen đúa, quần áo rách rưới, đi lại lù đù và phản ứng rất chậm. Thậm chí nếu họ có vô tình đâm vào nhau thì họ cũng chỉ lừ mắt đi tiếp chứ chẳng có phản ứng gì cả. Tôi thấy... hơi sợ.
Nơi này làm tôi liên tưởng tới một thành phố ma, và mấy con người kia là thây ma. Amen! hi vọng không phải vậy. Tôi vẫn còn một chút hi vọng rằng họ không phải thây ma bởi da dẻ họ trông khá trắng chứ không xám xịt như thây ma.
Bên canh, Yuu vẫn im lặng. Không khí tĩnh mịch đến đáng sợ.
Sau một hồi đi hết chỗ này đến chỗ khác, tôi và Yuu cũng dừng chân ở một khách sạn. Thực ra nếu nói chính xách thì đó chỉ là một cái chòi không hơn không kém, trừ cái biển ghi chữ
" khách sạn
".
Thuê hai phòng cạnh nhau, chúng tôi ai về phòng nấy, chẳng nói lời nào. Thôi! Có chỗ ngủ là tốt rồi! hi vọng là họ có đủ nước để cho tôi tắm rửa sau một ngày dài đầy bụi bặm.
***********************
Đúng như sự mong muốn của tôi, trong căn phòng có hẳn một phòng tắm. Tuy chỉ là một phòng tắm với vòi hoa sen, không bồn tắm nhưng cũng đủ để tôi hả hê lắm rồi. Tôi muốn mình thật là sạch sẽ, ít nhất cho tới ngày mai.

Tôi luôn tự hỏi tại sao ở cái địa ngục tưởng như chẳng kém gì thiên đường này lại có một chốn như thế này nhỉ? Có phải là mấy cái địa ngục mà người sống đề cập đến là nơi này không? Thật là kinh khủng!
Vừa nằm xuống giường, một mùi hôi thối, tanh ngòm xộc lên mũi của tôi. Mùi này... giống như mùi... máu!
Tôi bật dậy.
May mà không phải là máu! may quá!
Đó chỉ là một chất lỏng nhơn nhớt màu xanh. Và nó có mùi rất khó chịu. Tuy không phải là máu, nhưng nó cũng làm cho tay của tôi nhầy nhụa cái mùi kinh khủng đó.
Vào nhà tắm, tôi vặn vòi nước rửa tay.
Một chất lỏng màu đen như nước cống chảy ra. Ọe! Tại sao lại có một nơi kinh khủng như thế này cơ chứ?
Tôi thấy... nơi này... hình như hơi lạ thường.
" Cốc cốc cốc!
" Có tiếng gõ cửa.
Tôi uể oải mở cửa. MỘt cô tiếp viên với bộ quần áo rách rưới đang bê trên tay một cái khay
" Tôi đến để thay nước
"

" Cô cứ tự nhiên!
" TÔi khẽ cười, quay vào thu dọn đồ vào trong vali. hi vọng đồ của tôi không bị làm bẩn bởi những thứ chất lỏng kinh khủng ấy.
Ngày mai, hi vọng ngày mai sẽ đến thật nhanh.
Lạnh. tôi thấy gáy mình lạnh quá.

Tôi quay lại, nhanh nhất có thể.
Cô tiếp viên ấy đang đứng ngay sau lưng tôi, mắt trợn tròn. Tôi thậm chí còn có thể thấy rõ từng mạch máu trong mắt cô ta. Đôi mắt trăng dã, và đỏ lòm.
Trong giây phút ấy, tôi thề rằng đó không phải là con người. Không phải là con người.
Trên tay cô ta là một con dao vẫn còn dính máu khô. Cô ta... định giết tôi ư?
Câu trả lời là: tôi nói đúng. Cô ta đúng là đang định giết hại tôi! Thật sự là cô ta đang định giết hại tôi. Cô ta vừa đâm tôi, vừa lẩm bẩm
" Con người.. không được đặt chân tới đây! Không được!
"
Cái hành động của cô ta làm cho tôi sợ hãi nhiều hơn là thích thú, dù rằng tôi rất thích chơi trò mạo hiểm. Tôi không hề muốn đối đầu với thứ sinh vật như thế này! Không!
Tránh được lưỡi dao đầy máu của cô ta, tôi xanh mặt. Mọi sức lực như biến đi đâu mất hết. Phen này....
Chợt, tiếng một kim loại sắc nhọn xé gió lao đến, và cái bóng của sinh vật đó đổ xuống nền nhà.

" Yuu!
" những từ cuối cùng mà tôi có thể thốt lên trước khi ngất đi.

Choáng váng. Tôi cảm thấy choáng váng.
Một màu đen. Tất cả đều là một màu đen.

" Đồ ngốc! Không ngờ lại bị phát hiện sớm thế. Mau rời khỏi đây thôi!
" Tiếng nói cứ vang vọng, và một ai đó nhấc bổng tôi lên.
Tiếng lá khô.
Tiếng bước chân.
Và tiếng gió.
Vẫn là một màu đen vô tận.
END CHAP 19


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận