Hoàng Tử Truyền Kỳ

Chiều đó, ngay trước mặt vài tân khách và nha hoàn, ma ma hồi môn của Hải Linh San, ta xốc khăn voan che mặt tân nương giả lên, tức thì khắp nơi vang lên tiếng thét chói tai, tiếng chất vấn, người thì biến sắc mặt, người thì chờ xem náo nhiệt, … vở tuồng chính thức mở màn. Ta vào vai thực hoàn mỹ, sửng sốt, phẫn nộ, …

Đợi cho thái giám kia giải thích rõ sự tình, lại dập đầu nói với ta, công chúa và thị vệ kia là thật tâm yêu nhau, cầu ta thả cho bọn họ một đường sống, còn nói công chúa đã có thai, hắn nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ta, chỉ cầu ta tha cho công chúa … Sắc mặt của tân khách mang đủ mọi màu, biến đổi rất là đẹp mắt. Mọi người đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn ta, không chỉ cưới phải một cô dâu giả lại còn sớm bị mây xanh phủ lên đầu (aka đội nón xanh – bị cắm sừng). Bọn họ nhất định còn nhớ cảnh tượng ta cùng mỹ nhân du ngoạn kinh thành, mà khi đó mỹ nhân đã sớm cùng người ám độ trần thương.

Tự nhiên có người bẩm báo với phụ hoàng. Vì thế phụ hoàng phát cơn thịnh nộ lôi đình, ném Hải Lan Úy và sứ thần cùng tên thái giám kia vào thiên lao, sau đó lại theo ý của ta, công bố chuyện này cho mọi người biết.

Sau đó đến ta phát chiến thư, thề san bằng Viêm quốc rửa nhục … Chúng ta đúng là có thực lực làm chuyện này, chỉ là chẳng đáng, cho nên thực tế sẽ không động thủ.

Hải Linh San và tên thị vệ kia bị tìm ra rồi, Viêm quốc không thể chống chế, trình quốc thư nói sẽ đưa một công chúa khác đến bồi thường cho ta. Bọn họ mơ đến là đẹp. Ta đương nhiên trực tiếp cự tuyệt, nói rõ sẽ không nhận bất cứ người nào của Viêm quốc nữa.

Sau đó là thương lượng nên bồi thường thế nào, ca ca đòi không ít thứ, quốc khố cũng đầy lên bao nhiêu.

Tiếp sau nữa là thả Hải Lan Úy về Viêm quốc.

Mọi chuyện đều dựa theo dự tính của ta mà tiến hành.

Vì vậy ta và Như Ý lại có được cuộc sống bình lặng.


Chuyện này qua đi, phụ hoàng giao ám vệ cho ta. Tuy là một hệ thống hoàn toàn bất đồng nhưng cũng may qui chế và phương thức tuyển chọn đều đã hoàn chỉnh, ta có thể thong dong ứng phó.

※※※z※※y※※z※※z※※※

Sau bữa trưa, Như Ý lại buồn ngủ rồi, không muốn khiến y khó tiêu, ta liền sai người đem đàn cổ ra chòi nghỉ mát bên hồ nước, lại trải thêm thảm mềm. Ta dẫn Như Ý tới đó, nói muốn nghe y đánh đàn. Như Ý liền ngồi vào lòng ta, vươn bàn tay mảnh khảnh phủ lên đàn, chơi một khúc trước đây thường đàn cho ta nghe.

Khi Như Ý đánh đàn thì thập phần tập trung, sắc mặt bình thản, ánh mắt lại hàm tình. Từ khúc y đàn rất có hồn, khiến ta thường quên thời gian, quên xung quanh, quên cả chính mình.

Chờ y đàn xong một khúc, quay đầu ẩn tình nhìn ta, ta ôm y hôn lên gương mặt xinh đẹp, khẽ nói, “Ta rất thích những từ khúc Như Ý đàn, có thời gian, Như Ý đàn cho ta nghe được không?”

Như Ý cười cong cong mắt, lúc này trong đình gió hiu hiu, khiến ta không khỏi chìm đắm trong nét cười ấy.

Ôm Như Ý, vùi đầu vào vai y, lại nhè nhẹ mở miệng, “Như Ý, mấy năm nay ngươi vẫn theo ta, ta đi đâu ngươi liền theo đó. Cho tới nay ta chưa từng hỏi ngươi, ngươi muốn làm gì, muốn đi đâu. Ừm, hiện tại nói cho ta biết đi, để ta biết rồi sẽ có phương hướng phấn đấu.”

Như Ý tựa vào ngực ta, nhìn trời xanh, nói, “Lúc ở trong cung, khi còn chưa trúng độc, thỉnh thoảng cũng hình dung xem thế giới bên ngoài như thế nào, liệu có loại tự do không giống thế này chăng, tuy rằng khi đó còn rất nhỏ, ta đã khát khao được lớn lên, khát khao được đi ra bên ngoài. Thế nhưng sau đó ra bên ngoài rồi, thấy đủ dạng người, người tốt người xấu, người giàu người nghèo, có người làm quan, cũng có người là trộm cướp, có hòa thượng, cũng có thợ săn, có quân nhân, có tướng quân, có người làm ruộng, có người ở ẩn. Mỗi người đều có hỉ nộ ái ố(mừng, giận, vui, buồn) của mình, mỗi người đều bị những thứ bên trong hay bên ngoài hạn chế, ta dần dần hiểu ra, đâu cũng không là niết bàn, đâu cũng không có tự do mà ta đã tưởng tượng.”

“Như Ý thấy không hạnh phúc sao?”


Như Ý mỉm cười lắc đầu, “Đương nhiên không phải. Trước khi ta trúng độc, Tiểu Thu là bạn chơi duy nhất của ta ở trong cung, tuy sau đó trúng độc nhưng ta vẫn theo bản năng nhớ ngươi. Mấy năm đó, tuy khi ấy ta đang ở trạng thái kia nhưng ta vẫn ghi nhớ từng chút từng chút ngươi làm cho ta. Ta dần dần phát hiện, niết bàn ta tìm không thấy ở ngoài kia, thì ra ở ngay bên ngươi.”

Ta ôm Như Ý lên đùi, nhẹ giọng nói, “Vấn đề này làm ngươi thương cảm sao? Vậy không cần nghĩ nhiều, chỉ cần cứ ở bên ta là được.”

Như Ý ôm cổ ta, mỉm cười, “Ở bên Tiểu Thu, ta sẽ không thực sự đau buồn, chỉ cảm hoài một chút mà thôi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi, ta không có nơi nào đặc biệt muốn tới, thế giới này không có thiên đường chân chính. Không có nơi nào khiến cho người ta ở lại đó là cảm thấy hạnh phúc, phải tự mình nỗ lực mới được. Việc ta thích làm rất nhiều, tỉ như chế thuốc, tỉ như đánh đàn, hay như ngủ. Thế nhưng chuyện thích nhất là ở bên Tiểu Thu. Chỉ cần có thể bên Tiểu Thu, những chuyện thích làm ta có thể buông tay.”

Ta nhẹ nhàng hôn lên cái miệng hơi cong lên của Như Ý, thấp giọng, “Ở bên ta, không cần buông tha chuyện ngươi thích làm.”

Như Ý gật đầu, ta ôm y đứng dậy, “Được rồi, nên đi ngủ trưa nào.”

Như Ý trong lòng ta gật gật đầu buồn ngủ, kì thực Như Ý nói không sai, trên thế giới vốn không có niết bàn. Như Đào Uyên Minh ẩn cư là chuyện không thực tế, không ai có thể rời xa mọi người mà sinh sống vui vẻ. Muốn có cuộc sống hạnh phúc, chỉ có thể tự mình tạo ra. Vô luận là làm một hiền vương trong triều hay rời triều đình làm một nhàn vương, muốn có cuộc sống hạnh phúc của mình đều phải tự mình nỗ lực.

※※※z※※y※※z※※z※※※

Xử lí xong công vụ, báo cáo với phụ hoàng như thường lệ, ta liền hồi phủ. Hôm nay Như Ý không vào cung với ta, sáng sớm lúc ta đi, sắc mặt y hơi kì lạ, ta có điểm lo lắng.

Về đến phủ, Đông Nhi lặng lẽ dẫn ta tới phòng bếp, ta còn tưởng nàng ta muốn cho ta xem cái gì, thì ra là Như Ý đang ở đó. Ta ra hiệu cho Đông Nhi đi trước, còn mình tựa lưng vào tường nghe từng động tĩnh của Như Ý trong bếp.


Nghe y luống cuống đập trứng gà, lại hỏi đầu bếp xem nhào mì thế nào, hình như cho nhiều mì quá, lát sau lại như là thêm nhiều nước rồi. Nghe được y không ngại phiền hà nhờ đầu bếp hướng dẫn làm mấy món ta thích ăn. Nghe được y thì thào nói thì ra nấu ăn còn khó hơn cả chế thuốc …

Đợi đến lúc y mài dao soàn soạt chuẩn bị mổ cá, ta rốt cuộc gõ cửa tiến vào, thực tế là vì y cầm dao nên hơi lo lắng.

Ta phất tay bảo đầu bếp lui xuống.

Như Ý bị bột mì trát đầy trên mặt, trên người, nhìn ta kinh ngạc, “Tiểu Thu, ngươi về rồi?”

Ta gật đầu, cầm lấy con dao trong tay y đặt sang bên cạnh, sau đó kéo y vào lòng, lau bột mì trên mặt y, nhẹ nhàng hỏi, “Ngươi làm gì ở đây? Ta tìm ngươi nửa ngày rồi.”

Như Ý cười meo meo nói, “Ta làm bánh bao cho ngươi, sắp xong rồi.”, y chỉa chỉa lồng hấp.

Té ra lúc thì mì, lúc thì nước để làm cái này, ta gật đầu, ôm y ngồi xuống cái ghế duy nhất chờ bánh chín, cầm khăn tay lau sạch tay y, lại nắm cái chân tiểu trư hôn một lượt mới tính là đã vệ sinh sạch sẽ.

Bánh bao ăn khá ngon, mặc dù lúc ở bên ngoài nghe thì có vẻ Như Ý tay chân vụng về.

Như Ý ôm bánh, ta ôm Như Ý, về phòng đi. Bởi vì Như Ý mặc tạp dề trông đặc biệt ngon miệng nên lúc trở lại phòng, ta ôm Như Ý làm vận động kịch liệt trên giường thật lâu.

Rất muốn nhìn một chút bộ dáng chỉ mặc mỗi tạp dề của Như Ý xem sao, kết quả … thấy hai quả anh đào như ẩn như hiện, vòng eo mảnh khảnh, cái lưng trần trụi và cái mông cong cong, còn có chồi non hơi lay động theo cơ thể, cặp chân thon dài trắng như tuyết … thoáng cái ta liền kích động cực kì …


Cho nên nói, nam nhân ở thời điểm này đều là cầm thú, hoàn toàn không có năng lực tự kiềm chế, chỉ biết bóc sạch y, hung hăng hôn lên thân thể y, hung hăng mà đẩy y theo tiết tấu của mình …

※※※z※※y※※z※※z※※※

Một năm sau, phụ hoàng thoái vị, ca ca kế vị. Bởi đã xử lí tốt, quân quyền biên cương và kinh thành đều trong tay ta nên hai phiên vương đều không có động tĩnh gì lớn.

Năm năm sau, ca ca muốn triệt phiên, đại quân của Thiết Y tiếp cận, rất có khí thế ngươi không đồng ý ta liền san bằng ngươi. Trên triều đường, thế lực của phiên vương đã bị phân rã hết, bởi vậy phiên vương đành đồng ý triệt phiên, trở lại kinh thành an hưởng tuổi già.

Mười năm sau, ca ca lập Phi Dương làm thái tử. Thiên triều quốc thái dân an, tứ hải thái bình.

※※※z※※y※※z※※z※※※

Mà cuộc đời của ta trước sau chỉ có hai người quan trọng nhất:

Một người là ca ca ta, cho dù anh ấy tại vị bốn mươi bảy năm, cho dù ta tay cầm quyền cao, ca ca trước sau đều chưa từng dùng thân phận hoàng đế đối đãi ta, ta cũng chỉ là đệ đệ của anh ấy, thân nhân của anh ấy, sau cũng là cánh tay đắc lực của anh.

Người còn lại là Như Ý của ta, người yêu của ta, y khiến ta hiểu được hạnh phúc là gì, hiểu được làm thế nào để người khác hạnh phúc. Hai cuộc đời, người đầu tiên ta yêu, người duy nhất ta yêu, người ta yêu nhất, chính là Như Ý.

HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui