Tôi, Vương Sơ Vũ, một cô gái ngoan ngoãn, xuất thân gia giáo.
Nhưng cư dân mạng đã làm hư tôi.
Tuần trước, tài khoản của tôi đạt hơn một triệu người theo dõi, tôi hỏi fan muốn quà gì.
Bình luận đầy những ý nghĩ "đen tối":
【Thần thiếp không thích mấy người đàn ông nhạt nhẽo.
】
【Đói quá, muốn ăn món thịt thơm ngào ngạt.
】
【Bà ơi, cầu kịch bản xe ngựa và tắm suối nước nóng.
】
Trí tưởng tượng của tôi bùng nổ, suốt đêm vẽ liền mấy tấm, không ngờ lại rơi vào tay Thẩm Quan nhanh như vậy.
Thẩm Quan liếc qua bản vẽ, cười khúc khích:
"Vương Sơ Vũ, sao anh không biết em thích mấy cái này nhỉ?
"Trước kia anh chỉ hôn em một cái là em đã đỏ mặt rồi! "
Mặt tôi lập tức nóng bừng, trong lòng tự nhủ, không phải anh ấy đã phát hiện ra đấy chứ?
Người đàn ông trong bản vẽ, chính là lấy anh làm hình mẫu.
Chúng tôi chia tay ba năm, tôi vẫn tưởng mình đã quên anh, nhưng khi vẽ những bức tranh đó, tôi lại không kìm được mà vẽ gương mặt của anh; mỗi lần thấy ai đó dùng hình đại diện giống anh trên mạng, tôi sẽ đờ đẫn một lúc lâu.
Những ký ức đó ăn sâu vào trái tim, chỉ cần bất cẩn sẽ khuấy động những gợn sóng.
Gợn sóng tan biến, chỉ còn lại đắng chát.
Thẩm Quan nghĩ rằng tôi đang giận, vội vàng thu lại nụ cười trêu chọc, dịu dàng nói:
"Đừng giận mà, xin lỗi, là lỗi của anh.
"
Tôi giật lấy bản vẽ, bực bội nói:
"Từ nay không được động vào đồ của tôi nếu chưa có sự cho phép.
"
"Được.
"
"Anh đi tắm trước đi.
"
"Được.
"
Thẩm Quan ngoan ngoãn đáp, rồi đi tới tủ giày nhìn quanh:
"Có dép nam không?"
Tôi còn đang chìm trong cảm xúc khi nãy, buột miệng nói:
"Tôi sống một mình, lấy đâu ra dép nam!"
Thẩm Quan thở phào nhẹ nhõm một cách kỳ lạ.
Anh nhếch môi cười, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ thích thú:
"Không có thì tốt.
À nhầm, ý anh là không có cũng được.
"
"! ! "
3
Nhân lúc anh ấy đi tắm, tôi đi siêu thị gần đó mua một ít đồ dùng cho nam.
Khi về đến nhà, đúng lúc Thẩm Quan bước ra từ phòng tắm.
Anh vừa lau tóc, vừa quấn khăn tắm quanh eo.
Phần trên cơ thể anh còn ướt đẫm, những giọt nước từ tóc liên tục nhỏ xuống, lăn dọc theo eo và bụng, rồi thấm vào khăn tắm.
Tôi đã từng thấy anh trần truồng, biết rõ anh có một cơ thể rất đẹp.
Vì vậy tôi không thể tỏ ra như thể chưa bao giờ thấy.
Nhưng cũng không thể tỏ ra quá quen thuộc.
Nếu không, anh sẽ tưởng tôi luôn vương vấn cơ thể anh.
Tôi lặng lẽ quay đi, giọng nói cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn lẫn chút bực bội:
"Sao anh lại dùng khăn tắm của tôi?"
"Hả? Nhưng anh chỉ tìm thấy mỗi cái này, mà anh cũng không có quần áo sạch để thay, nên đành dùng tạm.
"
Thẩm Quan nhìn tôi đầy tội nghiệp, đôi mắt ướt át như một chú cún đáng thương.
Giọng tôi bất giác dịu xuống:
"Vậy anh cởi ra đi, tôi mua quần áo ngủ cho anh rồi.
"
"Được.
"
Thẩm Quan ngoan ngoãn đáp, rồi thản nhiên tháo nút khăn tắm ra.
Hành động của anh tao nhã và tự nhiên đến lạ thường.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì anh đã đứng trước mặt tôi mà gần như không mặc gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...