Dịch: Minmin
Chỉnh dịch: Charon
“Nếu ngài không phiền, thưa đức ông?” một trong những người phụ tá của Christian hỏi. Đó là một người đàn ông ngực nhỏ với đôi bàn tay to, xương xẩu vươn ra một cách kì lạ từ cái cổ tay tinh tế của một người con gái. Anh ta lo lắng chớp mắt trong ánh sáng của chiếc đèn xách và gần như bẽn lẽn khi Simon quay mặt về phía anh ta. Ôi, tuyệt. Kết thúc cuộc đời chàng là bị chỉ huy bởi một cậu bé mới mọc râu. “Ừ, ừ,” Simon lầm bầm một cách không kiên nhẫn. Chàng giật mở cổ áo mình, rơi mất một cái cúc. Nó rơi xuống lớp tuyết mịn dưới chân chàng và chìm sâu xuống, tạo nên một lỗ nông. Chàng không buồn nhặt nó lại.
Cái thứ hai ở ngang ngực chàng, đoán chừng như khẳng định rằng chàng không mặc áo giáp ở dưới áo sơ mi.
“Hãy tiếp tục việc này.” Simon vung tay, cố làm ấm. Không có ích gì khi mặc lại cái áo gi-lê và cái áo khoác. Chàng sẽ nhanh ra mồ hồi kể cả trong áo sơ mi.
Cách đấy 10 feet, chàng có thể nhìn thấy De Raaf. Người đàn ông to lớn càu nhàu và đưa trả lại kiếm cho Christian. Người đàn ông trẻ gật đầu và đi về phía Simon. Simon xem xét chàng Mặt Christian trắng và gọn, mái tóc màu gừng của chàng như một ngọn lửa sẫm. Cậu trai cao và đẹp. Không có đường nét nào làm hỏng đôi má. Chỉ một tháng trước đây ở học viện của Angelo, Christian đã đi về phía chàng như lúc này. Người đấu cặp mọi khi của Simon đã không giữ lời, và Angelo đã gửi hắn cho chàng để đấu tập thay vào đó. Lúc đấy, khuôn mặt của chàng trai trẻ đã phản bội lại, bộc lộ ra sự lo lắng, tò mò và một chút sự sợ hãi. Giờ đây khuôn mặt hắn không cảm xúc. Hắn đã học tốt chỉ trong vài tháng.
“Sẵn sàng?” Giọng Christian không chút ngữ điệu.
Người phụ tá có cổ tay gầy lần đến gần để đưa trả lại Simon thanh kiếm. “Liệu chúng ta có nên đơi cho đến khi trời sáng hơn? Mặt trời vẫn còn chưa mọc.”
“Không.” Simon cầm lấy kiếm và chĩa mũi kiếm ra. “Để đèn lồng ở bên cạnh đi.”
Chàng nhìn khi De Raaf và người phụ tá kia nhìn theo hướng chàng.
Simon cong đầu gối và nâng tay trái ra phía sau đầu. Chàng bắt gặp ánh mắt của De Raaf. “Nhớ đến Lucy.”
De Raaf gật đầu một cách dữ tơn.
Simon quay mặt về hướng đối thủ. “Sẵn sàng.”
“Allez!” (*tiếng Pháp: Lên nào!)
Christian nhảy lên như một con cáo—khỏe, trẻ và hoang dã. Simon kịp thời giương kiếm, thầm chửi thề. Chàng gạt cú đòn và đánh trả lại, chân sau của chàng lướt trên lớp tuyết phủ. Chàng đâm dưới lớp phòng thủ của người đàn ông kia, gần như bắt được bên sườn, nhưng Christian quá nhanh. Tiếng thép vang lên khi kiếm của hắn chếch xuống. Hơi thở của Simon lớn tiếng bên chính tai chàng. Không khí đập vào phổi chàng với cái lạnh mỗi lần hít vào. Chàng làu nhàu và gạt thêm cú tấn công. Mạnh mẽ và nhanh nhẹn, Christian di chuyển như một vận động viên kì cựu. Simon nhăn răng cười.
“Mày thấy nó thú vị không?” Người đàn ông trẻ hổn hển nói.
“Không.” Simon ho bởi không khí lạnh dường như đã đã di chuyển quá sâu vào trong phổi chàng và lại trở ra dưới một luồng gió. “Tao chỉ ngưỡng mộ dáng người của mày.” Cổ tay chàng đau nhức và cơ bắp phía cánh tay dưới bắt đầu bừng cháy, nhưng quan trọng là tao nên buổi trình diễn tốt.
Christian nhìn chàng đầy nghi hoặc. “Thực sự. Mày đã tiến bộ rất nhiều.” Simon mỉm cười và phóng tới kẽ hở.
Christian lùi lại. Mũi kiếm của Simon sượt qua má trái của hắn, để lại một vệt xước. Nụ cười của Simon sâu hơn. Chàng không nghĩ chàng sẽ chạm được tới.
“Máu!” Phụ tá của Christian kêu lên.
De Raaf không buồn bận tâm. Cả hai đấu thủ đều lờ đi tiếng hét. “Đồ khốn,” người đàn ông trẻ hơn nói.
Simon nhún vai. “Điều gì đó gợi nhớ đến ta.”
Christian tấn công vào bên sườn chàng.
Simon trụ lại, chân chàng đã lại trượt trên lớp băng tuyết “Liệu mày có làm tổn thương Lucy?”
Christian bước sang bên cạnh, tay hắn vẫn di chuyển dễ dàng bất chấp máu đang đẫm bên nửa khuôn mặt.
“Liệu mày có giết bố tao?”
“Có lẽ”
Người đàn ông trẻ tuổi phớt lờ câu trả lời và sự vờ vịt của chàng, kéo lưỡi kiếm của Simon xuống. Ánh lửa lóe qua lông mày chàng.
“Chết tiệt!” Simon giật đầu lại. Máu chảy vào mắt phải của chàng, làm nó nhắm lại. Chàng nháy mắt. Mắt chàng cay xè, Chàng nghe thấy de Raaf chửi thề bằng giọng nhỏ, trầm.
“Thứ gợi nhớ đến tao.” Christian không cười lặp lại lời nói.
“Tao sẽ không có lâu đâu.”
Christian nhìn chằm chằm, rồi hung tợn vươn về phía trước. Simon chặn cú tấn công. Trong một giây, hai người bị khóa vào nhau, Christian kéo xuống, Simon giữ người hắn với sức lực của vai chàng. Rồi, chậm chạp—khó tin—tay Simon đưa ra. Thanh kiếm đâm tới, rít lên, hướng tới chàng. Chàng hấp hơi và cảm thấy lưỡi kiếm đã cắt qua xương ức của chàng, cảm nhận được sự va chạm thời điểm đánh vào thanh kiếm ngang vai chàng và dừng lại. Chàng giương thanh gươm giữa cơ thể đầy mồ hôi, cồn sóng của họ và nhìn thấy mắt Christian mở to hơn khi chàng hiểu ra sự nguy hiểm. Người đàn ông trẻ nhảy lùi lại, cán gươm lướt ra khỏi bàn tay đang ghì lấy của chàng. Simon nguyền rủa khi đầu kiếm đang đâm sâu và kéo ra như một con rắn chết tiệt, nhưng vẫn mạnh mẽ cắm sâu vào da thịt chàng.
Giờ vẫn chưa đến lúc.
Simon lờ đi sự đau đớn ở trên vai chàng và liếc qua Christian, giữ cho người đàn ông cách cái cán dao đang nhô lên. Thiên đường ngọt ngào làm sao, chàng chắc phải trông như một chú chó nhỏ với một cây gậy nhô ra khỏi từ vai nó. Thật là một cách chết nhục nhã. Đối thủ của chàng nhìn chàng chằm chằm, ngoài tầm với mà lại không có vũ khí. Thanh kiếm trên ngực chàng lún xuống và kéo trên cơ bắp của chàng. Simon cố gắng với tới cái cán. Chàng có thế nắm lấy nó nhưng không có lực đòn bẩy để kéo nó ra khỏi cơ thể chàng. Máu thấm đẫm áo chàng, trở nên lạnh đi mỗi phút trôi qua. Phụ tá của Christian kinh hãi đứng trên đống tuyết đầy máu. Bản thân Christian dường như rối loạn. Simon hiểu được sự khó xử của người đàn ông kia. Để thắng được trận đấu. Christian phải kéo kiếm của hắn ra khỏi vai Simon. Nhưng để chạm tới kiếm, hắn đầu tiên phải đổi mặt với thanh kiếm của Simon trong khi không có vũ khí. Và thêm đó Simon có thể làm được gì với cái thứ chết tiệt đang dính ở bên trên chàng? Chàng không thể kéo nó ra và không thể thực sự chiến đấu với nó lắc lư và phập phồng bên trên chàng.
Chiếu tướng.
De Raaf đã lặng lẽ đứng dậy, nhưng giờ anh ta nói. “Kết thúc rồi”
“Không,” Simon hích mũi. Chàng giữ ánh mắt ở trên người đàn ông trẻ hơn. “Lấy đi.”
Christian nhìn chàng một cách cảnh giác—cũng như hắn nên làm.
Trong khi đó, de Raaf vẫn van nài. “Cậu ấy là bạn cậu. Cậu không thể kết thúc thế này, Fletcher.”
Christian lắc đầu. Máu từ vết cắt trên má hắn đã nhiễm xuống cổ. Simon quệt máu ở mắt chàng và mỉm cười. Chàng sẽ chết ngày hôm nay; chàng biết điều dó. Có gì để sống mà không có Lucy? Nhưng chàng sẽ có một cái chết vinh quang. Chàng sẽ để cậu bé hoàn thành việc giết chàng. Dù áu thấm đẫm áo chàng, dù cho ngọn lửa đang ăn mòn ở vai chàng, dù cho sự mệt mỏi đang đè nặng lên linh hồn chàng, chàng đã có một trận đấu thật sự. Một cái chết thật sự.
“Lấy đi” Chàng nhẹ nhàng nhắc lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...