Simon nhìn chằm chằm vào người con trai đang đứng trước mặt. Sau đó, cái nhìn của chàng lướt qua đầu chàng trai, gương mặt của Lucy dần hiện ra trước mặt chàng. Thẳng thắn, trung thực, cặp chân mày giản dị, mộc mạc, mái tóc màu nâu sậm, màu của gỗ gụ được buộc thành một búi đơn giản gọn gàng ở phía sau, đôi môi mím chặt lại thành một đường thẳng. Đôi mắt tuyệt đẹp mang màu xanh của đá topaz của nàng mở to, vẻ cầu khẩn. Anh lơ đãng phát hiện ra rằng nàng vẫn còn đang mặc trên người chiếc áo khoác đi đường.Newtonhẳn đã gọi nàng vào ngay khi nàng trở về nhà.span>
Không, thật không thể liều mạng đánh cược với sự an toàn của nàng được.
“Được rồi. Sáng ngày kia. Như thế cả tôi và cậu sẽ đều có đủ thời gian tìm kiếm người thứ hai làm phụ tá ình.” Đôi mắt chàng quay lại lướt nhìn qua Fletcher. “Giờ thì đi ra.”
Christian quay người và bỏ đi.
ĐÃ QUÁ TRỄ. LUCY ĐỨNG LẶNG CHÔN CHÂN TRONG NHÀ KÍNH và chứng kiến thế giới của nàng sụp đổ quanh mình, mặc cho tất cả những nỗ lực của nàng trong suốt cả chiều nay. Nàng đã trở về nhà quá muộn màng.
Khuôn mặt của chồng nàng gần như đông cứng lại. Đôi mắt của chàng hoàn toàn mất đi những màu sắc mà lẽ ra nó phải chứa đựng. Chúng lạnh lẽo như làn sương đêm có thể giết chết cả những chú chim sẻ ngay cả khi chúng đang ngủ. Ngài Fletcher đã đi lướt qua nàng, nhưng Lucy không thể, không thể ngăn được nước mắt bởi những gì nàng nhìn thấy từ những biểu hiện của Simon. Nàng chưa nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng nàng đã nhìn thấy chàng giơ tay đánh Christian và cũng đã nhìn thấy máu đọng lại trên má của Simon.
“Chuyện gì đã xảy ra? Anh đã làm gì Ngài Fletcher thế?” Nàng không cố ý, nhưng giọng nàng nghe như đang kết tội chàng.
Nàng nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng nàng. Họ đang ở một mình với nhau trong cuộc đối thoại này. Newton đã rời đi rồi.
“Anh không có thời gian nói chuyện.” Simon xoa xoa hai tay như thể đang xóa đi những bụi bẩn bám trên người. Chúng đang run rẩy. “Anh cần phải đi tìm một người thứ hai.”
“Em không quan tâm. Anh phải nói chuyện với em.” Nàng cảm thấy gần như choáng váng bởi mùi hương từ những cây hoa hồng nằm dập nát trên nền đất. “Em đã tới để gặp Phu nhân Fletcher. Bà ấy và em -”
Chàng ngước nhìn lên, khuôn mặt không hề bị dao động, nói chen vào và cắt ngang lời nàng. “Anh sẽ đấu tay đôi với Christian Fletcher sau hai ngày nữa.”
“Không.” Không thể lại là một lần nữa. Nàng không thể chịu nổi lại có một cuộc đấu nữa, một người đàn ông nữa phải chết, một phần linh hồn của Simon lại bị hủy hoại. Ôi chúa ơi, đừng thêm nữa.
“Anh xin lỗi.” Chàng sải bước đi lướt qua người nàng.
Nàng chộp lấy cánh tay của chàng và cảm thấy nó đang gồng cứng lại dưới tay nàng. Nàng cần phải ngăn chàng lại. “Simon, đừng làm điều này. Quý bà Fletcher đã đồng ý sẽ nói chuyện với chồng mình. Bà ấy nghĩ ông ấy sẽ nghe ra lý lẽ, rồi sẽ có một cách khác -”
Chàng lại cắt lời nàng một lần nữa, đầu chàng cúi xuống, mắt chàng không nhìn thẳng vào nàng. “Đó là Christian, anh sẽ đấu với cậu ấy, Lucy, không còn là với cha cậu ta.”
“Nhưng kỳ vọng ẩn sau nó thì vẫn thế,” nàng khăng khăng. Nàng đã phải cố gắng với tất cả những nỗ lực của mình để nghĩ ra một kế hoạch, nàng đã có được sự tin tưởng của Quý bà Fletcher. Mọi thứ dường như đã kết thúc, chỉ mới nửa tiếng trước thôi. Tại sao chàng lại không hiểu điều đó chứ? “Anh không thể làm việc này.”
“Nhưng anh phải làm điều này.” Ánh mắt anh lảng tránh đi chỗ khác.
“Không.” Họ – cuộc hôn nhân của họ – sẽ không thể vượt qua nổi thử thách này. Chàng không nhận ra sao? “Em sẽ nói chuyện lại với Quý bà Fletcher, một lần nữa. Chúng ta sẽ tìm ra được cách khác để giải quyết – ”
“Không còn cách nào khác cả.” Cuối cùng thì chàng cũng ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy sự giận dữ và tuyệt vọng trong đôi mắt của chàng. “Đây không phải việc của em. Việc nói chuyện với Quý bà Fletcher sẽ chẳng giải quyết được việc gì cả.”
“Ít nhất chúng ta cũng nên thử.”
“Đủ rồi, Lucy!”
“Anh không thể cứ giết người như thế!” Nàng hất tay chàng ra, môi nàng mím chặt lại. Việc đó không đúng. Anh không biết điều đó ư? Việc đó trái đạo đức. Simon, việc đó thật đồi bại. Đừng để ma quỷ hủy hoại trái tim anh, linh hồn anh. Em cầu xin anh, hãy đừng làm việc này!”
Quai hàm chàng nghiến chặt lại. “Em không hiểu -”
“Tất nhiên là em không hiểu!” Ngực nàng thít chặt lại. Nàng đã chẳng thể nắm bắt được hơi thở của mình. Bầu không khí ẩm ướt, nặng nề xung quanh dường như quá dày để có thể hô hấp. Cô ngả lên phía trước và nói một cách gay gắt, “Em đã đi dự lễ nhà thờ ngay từ khi còn là một cô bé. Em biết việc đó là quá quê mùa so với những người giàu có, sành sỏi như anh, nhưng em đã làm việc đó. Và nhà thờ đã dạy em rằng – hay cũng chính như Kinh thánh đã phán rằng – đó là một tội lỗi khi cướp đi sinh mạng của một kẻ khác.” Nàng phải dừng lại để lấy hơi, và cũng lúc đó hương hoa hồng đã tràn cả vào trong miệng nàng, nàng có thể nếm thấy cả hương thơm của nó trên lưỡi của mình. “Và em tin điều đó. Đó là một loại tội trọng, cái việc giết hại đồng loại của mình, ngay cả khi anh cố dấu và biến nó thành một cuộc đấu tay đôi. Nó vẫn là giết người, Simon. Dù có muốn chối cãi thế nào chăng nữa thì cuối cùng việc này vẫn biến anh thành một kẻ sát nhân, và rồi nó cũng sẽ hủy hoại anh, hoàn toàn.”
“Vậy thì, anh là một kẻ tội đồ và là một tên sát nhân,” chàng lặng lẽ nói. Chân sải bước để đi qua nàng.span>
“Cậu ấy là bạn của anh,” nàng tuyệt vọng gọi với Simon.
“Đúng thế,” chàng dừng chân khi nghe đến điều này, tuy vậy chàng vẫn không quay lại đối mặt với Lucy. “Christian là bạn của anh, nhưng cậu ta cũng còn là con trai của Fletcher. Là con trai của kẻ đã giết Ethan. Cậu ta đã thách đấu với anh, Lucy, chứ không phải là ngược lại.”
“Hãy tự nghe những gì anh đang nói xem.” Nàng cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào. “Anh đang chuẩn bị để giết chết bạn mình. Một người đã từng dùng bữa với anh, đi dạo với anh, cười nói với anh. Cậu ta ngưỡng mộ anh hết sức, Simon. Anh biết điều đó chứ?”
“Có, anh biết rằng cậu ta ngưỡng mộ anh.” Cuối cùng thì chàng cũng quay người lại, và nàng nhìn thấy những giọt nước lóng lánh đọng lại ở trên bờ môi của chàng. “Cậu ta đã dùng cả tháng vừa rồi của mình chỉ để đi theo anh khắp mọi nơi, cậu ta bắt chước trang phục cũng như cách cư xử của anh. Làm sao anh lại có thể không biết rằng cậu ta ngưỡng mộ anh kia chứ?”
“vậy thì -”
Chàng lắc lắc đầu. “Việc đó không quan trọng.”
“Simon -”
“Em muốn anh làm gì kia chứ?” Chàng nghiến răng hỏi. “Từ chối đấu với cậu ta ư?”
“Đúng thế!” Nàng xiết chặt tay mình, cầu khẩn. “Đúng vậy đó. Hãy bỏ qua chuyện này đi thôi. Anh đã giết bốn người rồi. Sẽ không có ai nghĩ rằng anh là người nhát gan đâu.”
“Anh sẽ nghĩ vậy.”
“Tại sao chứ?” Sự tuyệt vọng khiến giọng nàng trở nên run rẩy. “Anh đã trả thù được cho Ethan rồi. Làm ơn. Hãy đến Maiden Hill hay điền trang của riêng anh hoặc bất cứ nơi nào khác. Nó đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần chúng ta rời đi mà thôi.”
“Anh không thể.”
Những giọt nước mắt tức giận cùng tuyệt vọng lăn dài trên má tạo thành một tầng sương mờ che đi tầm nhìn của nàng. “Vì Chúa, Simon -”
“Cậu ta đe dọa sẽ động đến em.” Chàng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, và Lucy có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng, những giọt nước mắt và sự quyết tâm trong ánh mắt của chàng. “Christian đã dám động đến em.”
Nàng lau đi những giọt nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên má. “Em không quan tâm.”
“Anh thì có.” Chàng tiến lại gần nắm lấy và nâng tay nàng lên. “Nếu em nghĩ anh là loại đàn ông có thể lờ đi bỏ qua lời thách đấu của một kẻ đã muốn đe dọa đến an nguy vợ mình thì -”
“Cậu ta chỉ nói thế để khiến anh phải đồng ý mà thôi.”
“Kể cả như thế.”
“Em sẽ đi theo anh.” Giọng nàng run rẩy và nghẹn ngào. “Em sẽ theo anh tới địa điểm của cuộc đấu, và em sẽ chạy xen vào giữa hai người nếu em thực sự cần phải làm vậy. Em sẽ tìm ra mọi cách ngăn anh lại khi hai người đấu với nhau. Em không thể để cho anh làm việc này, Simon, em – ”
“Thôi nào. Không thể có chuyện đó đâu.” Chàng nhẹ nhàng nói. “Bọn anh sẽ không đấu ở địa điểm cũ nữa. Em sẽ không thể biết được nơi diễn ra cuộc đấu. Em chẳng thể nào ngăn anh lại được, Lucy.”
Nàng khóc nức nở. Simon kéo nàng vào lòng mình, và nàng có thể cảm nhận thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim chàng, ở đó, bên má của nàng. “Làm ơn, Simon.”
“Anh cần phải kết thúc việc này.” Môi chàng đặt nhẹ lên trên trán nàng, thì thầm trên làn da của nàng.
“Làm ơn đi mà, Simon.” Nàng nhắc đi nhắc lại như thể đang cầu nguyện. Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận những dòng nước mắt nóng hổi đang thiêu đốt hai má nàng. “Làm ơn đi mà.” Nàng giữ chặt lại cái áo khoác của chàng, và lập tức cảm nhận thấy mùi hương của vải len xen lẫnvới mùi hương riêng của chàng – mùi hương của chồng nàng. Nàng muốn nói gì đó để thuyết phục chàng, nhưng nàng lại chẳng thể thốt ra nổi một từ nào. “Em sẽ mất đi anh. Chúng ta sẽ mất nhau.”
“Anh không thể thay đổi chính mình, Lucy.” Nàng nghe tiếng chàng thì thầm. “Kể cả khi là vì em.”
Chàng buông ra để nàng ở lại và quay lưng bỏ đi.
“TÔI CẦN CẬU,” SIMON NÓI EDWARD DE RAAF một tiếng sau đó trong quán cà phê tên Agrarians. Chính chàng cũng ngạc nhiên khi thấy giọng nói của mình lại trở nên khản đặc đến mức đó, cứ như thể mình đã nốc vào người cả một chai dấm to vậy. Hoặc có lẽ bởi phiền muộn. Đừng nghĩ tới Lucy. Lúc này chàng cần tập trung vào những thứ cần thiết để hoàn thành việc này.
De Raaf cũng có lẽ đã rất ngạc nhiên. Hoặc có lẽ đó chỉ là bởi cách nói của chàng. Anh ta do dự, rồi vẫy tay chỉ vào cái ghế còn trống bên cạnh mình. “Ngồi xuống đi. Hãy uống một chút coffee.”
Simon cảm thấy được sự cáu gắt dâng lên ngang cổ ngay khi chàng cất tiếng nói. “Tôi không muốn uống coffee chút nào.”
Edward lờ chàng đi. Anh ta ra hiệu với một chàng trai – anh chàng ngẩng đầu nhìn lên một cách ngạc nhiên và gật đầu. Sau cùng thì De Raaf cũng quay lại đối diện với chàng và cau cau mày, “Tớ nói cậu hãy ngồi xuống.”
Lần này, Simon nghe theo lời anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...