“Mẹ không tin rằng quen biết với quý ngài Iddesleigh là mối quan hệ tốt cho con, Christian, tử tước hay không tử tước cũng thế thôi.” Matilda nhìn thẳng vào đứa con trai duy nhất của họ lúc đưa miếng bánh mì cho cậu ta.
Ngài Rupert cau mày. Mái tóc đỏ của vợ ông vẫn mềm mại qua nhiều năm trong cuộc hôn nhân của họ, lấp ló một vài sợi bạc nhưng tính bà vẫn không thay đổi. Matilda là con gái duy nhất của một phòng nam tước (tương đương với tử tước nhưng không danh giá bằng) – một gia đình lâu đời bị suy sụp. Trước khi ông gặp bà, ông đã từng nghĩ rằng những người phụ nữ quý tộc trông giống như bông hoa huệ tây (hoa loa kèn) yếu ớt. Bà ấy không như vậy.Ông tìm thấy ở bà có ý chí sắt đá bên trong vẻ bề ngoài mỏng manh.
Ông nâng chiếc kính và xem cuộc đối đầu trên chiếc bàn ăn tối sắp diễn ra. Matilda luôn là một bà mẹ khoan dung và cho phép con mình tự lựa chọn bạn và sở thích. Nhưng bà luôn phản đối mối quan hệ giữa Iddesleigh và Christian.
“Tại sao, mẹ, sao mẹ cứ phản đối anh ấy?” Christian cười một cách quyến rũ với mẹ mình, mái tóc của anh cũng có màu đỏ của titian (nàu đỏ nâu rực rỡ) giống bà hai mươi năm trước.
“Hắn là một kẻ ăn chơi và không phải là một người tốt.” Matilda nhìn qua chiếc kính hình vầng trăng khuyết mà bà chỉ đeo khi ở nhà với gia đình. “Người ta nói rằng hắn đã giết hai người trong những trận quyết đấu riêng biệt.”
Christian đánh rơi rổ bánh mì.
Cậu bé kém cỏi. Ngài Rupert lắc đầu. Cậu vẫn không thể chịu được sự đả kích trực tiếp. May sao, cậu được cứu bởi người chị gái.
“Con nghĩ ngài Iddesleigh là một người đàn ông hoàn hảo và ngon lành.” Rebecca nói, sự thách thức hiện lên trong đôi mắt màu xanh của cô. “Những lời đồn đại chỉ làm tăng thêm sự hấp dẫn của anh ấy.”
Ông thở dài. Becca, đứa con thứ hai của họ và mang tất cả những đặc điểm đặc trưng của gia đình, đã bắt đầu chống đối với mẹ mình kể từ lần sinh nhật thứ mười bốn, khoảng mười năm trước. Ông vẫn mong rằng rồi cô sẽ không còn hằn học nữa, cho đến tận bây giờ. “Được rồi, con yêu, ta biết rồi.” Matilda, thở dài, bà đã quen với sự mở đầu của con gái và không muốn trở thành mồi nhử.
“ Mặc dù vậy, ta mong rằng con sẽ không dùng từ ngữ ngu ngốc như vậy. Ngon lành, chỉ người đàn ông khiến người ta liên tưởng đến miếng thịt xông khói.”
“Ôi, mẹ ơi-”
“Chị không thể hiểu cái gì khiến em thích hắn đến như vậy, Becca.” Julia, người chị lớn nhất, cau mày nhìn vào món gà nướng của cô.
Ngài Rupert từ lâu đã tự hỏi, phải chăng cô có thể thừa kế tật cận thị từ mẹ mình. Nhưng bất chấp sự thực, cô coi mình là một người thực tế và cô đã có một chuỗi những việc làm vô ích và đã cảm thấy bị xúc phạm trước lời gợi ý cô nên đeo kính.
Cô tiếp tục “Sự hài hước của anh ta không giống như những người bình thường và anh ta nhìn người khác theo một cách kỳ lạ.”
Christian cười “Đúng vậy, Julia.”
“Em vẫn chưa được thấy tử tước Iddesleigh.” Sarah, đứa bé nhất và giống cha nhất, nói. Cô quan sát anh chị mình qua đôi mắt nâu.
“Em không cho rằng anh ta béo giống em. Anh ta trông như thế nào?”
“Anh ấy là một người vui vẻ, tốt đẹp. Rất vui tính và là một kiếm sĩ tuyệt vời với một thanh kiếm. Anh ấy đã dạy anh vài chiêu…” Christian , bắt gặp cái nhìn của mẹ và ngay lập tức lấy một phần đậu Hà Lan vào trong bát của mình.
Julia quay lại “Tử tước Iddesleigh có chiều cao trên trung bình, nhưng không quá cao như anh của em. Có khuôn mặt đẹp với một thân hình hoàn hảo. Ngài ấy được xem như một người khiêu vũ xuất sắc.”
“Anh ấy nhảy rất giỏi.” Becca lắc lư.
“Đúng vậy.”Julia cắt miếng thịt thành từng khối nhỏ. “Tuy nhiên, ngài ấy hiếm khi nhảy với phụ nữ chưa lập gia đình, mặc dù ngài ấy cũng còn độc thân và vì vậy nên tìm một người vợ phù hợp.”
“Em không nghĩ chị sẽ để ý đến sự thiếu quan tâm của anh ấy đối với vấn đề hôn nhân.” Christian phản đối.
“Đôi mắt của anh ta có một màu xám không được tự nhiên. Anh ta hay dùng nó để nhìn chằm chằm vào người khác một cách kinh khủng.”
“Julia-”
“Chị vẫn không hiểu tại sao mọi người lại yêu quý anh ta.” Julia đưa một trong những miếng thịt gà vào miệng và nhướn mày nhìn người em trai.
“Được, em thích anh ấy, mặc cho đôi mắt anh ấy không tự nhiên.” Christian mở to mắt nhìn lại người chị của mình.
Becca cười khúc khích sau đôi tay. Julia hít một hơi và lấy một miếng khoai tây nghiền.
“Hmm.” Matilda quan sát con trai mình. Nhìn thoáng qua, bà dường như không bị ảnh hưởng. ”Chúng ta vẫn chưa nghe thấy ý kiến của cha con về ngài Iddesleigh. ”
Mọi con mắt quay lại đổ dồn về phía ông, người đứng đầu gia đình nhỏ bé này. Làm thế nào để không đánh mất điều này. Để không phải kết thúc như một con nợ trong nhà tù, gia đình ông đã phải li tán, sống rải rác nhờ vào những người thân nghèo. Hai năm trước đây, Ethan Iddelesigh không hề biết đến điều đó này. Rằng ông đã sẵn sàng trả lời những câu hỏi, những chỉ dẫn về đạo đức, miễn sao có được thức ăn, quần áo, giữ lại mái nhà cho bọn trẻ và đảm bảo cho những đứa con gái ông được kết hôn đúng cách. Đó là lý do
vì sao mà Ethan đã bị loại bỏ.
Nhưng còn sau anh ta thì sao, có lẽ là nên giữ được như thế. ” Ta nghĩ Christian đã đủ tuổi để đánh giá tính cách của một người.”
Matilda mở miệng định nói rồi dừng lại. Bà là một người vợ tốt và biết lúc nào nên nhân nhượng quyết định của ông dù nó không hợp ý bà.
Ông mỉm cười với con trai mình. ”Làm thế nào mà tử tước Iddelesigh sống sót vậy?” Ông lấy ình miếng thịt gà từ chiếc đĩa được bày sẵn. ”Con nói rằng anh ta đã bị thương khi con đột ngột bỏ đi từ Kent. ”
”Anh ấy bị đánh.” Christian nói. ”Gần chết, mặc dù anh ấy không muốn nói nhiều đến nó, tất nhiên rồi.”
”Ôi, chúa ơi.” Becca kêu lên.
Christian cau mày. ”Và dừng như anh ấy biết kẻ tấn công mình. Một cuộc giao dịch kỳ lạ.”
”Có thể anh ta mất hết tiền vì cờ bạc.” Sarah nói.
”Lạy Chúa! ” Matilda liếc cái nhìn sắc bén về phía cô con gái bé nhất của mình. ”Con đã biết nhưng gì về vấn đề này, con gái?”
Sarah nhún vai. ”Chỉ là, đó là những gì mà con đã nghe được.”
Matilda cau mày, đôi môi của bà cong lên. Bà định mở miệng.
‘À vâng, nhưng giờ thì anh ấy đã tốt hơn rồi. Chirstian vội vã xen vào. ”Anh ấy nói, trên thực tế, anh có một cuộc giao dịch tối nay.”
Ngài Rupert mắc nghẹn và uống một ngụm rượu để vượt qua. ”Thật chứ? Cha tưởng việc hồi phục sẽ mất nhiều thời gian hơn theo những gì mà con đã nói ban đầu.” Ít nhất 1 tuần hoặc hơn, ông đã hy vọng thế. Tối nay James và Walker ở đâu? Ông có nên cảnh báo họ không? Bọn khốn, ông chắc chắn James đứng đằng sau việc tấn công Iddesleigh và Walker đã thất bại với khẩu súng của hắn ta. Ông liếc nhìn vợ mình chỉ để thấy bà đang lo lắng nhìn ông. Chúa phù hộ cho bà, bà đã không bỏ lỡ điều gì, nhưng ông có thể làm mà không cần có sự tinh ranh của bà vào lúc này.
”Không, Iddesleigh đã hồi phục đủ .” Christian chậm rãi nói. Đôi mắt anh bối rối khi nhìn cha mình. ”Con không ghen tị với ai đó, là người đâm sau lưng anh ấy.”
Ta cũng không. Ngài Rupert cảm thấy chiếc nhẫn mang dấu gia huy trong túi áo gilê của mình, chắc chắn và nặng nề. Ta cũng không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...