Hoàng tử rắn

… Tôi nghĩ rằng việc sửa chữa cái mái trong nhà thờ tại chỗ bị dột sẽ phải kéo dài thêm một chút thời gian nữa. Thomas Jones cam đoan chính ông ta sẽ làm chứ không phải anh chàng cẩu thả kia. Eustace dừng lại bài nói chuyện của anh ta về việc xử lý những cải tiến của nhà thờ để hướng dẫn ngựa vượt qua một cái ổ gà trên đường đến nhà thờ.
“ Thật tốt!” Lucy xen vào ngay khi nàng có thể.
Mặt trời đã lặn giống như nó đã từng như vậy vào thứ ba tuần trước. Họ lái xe hướng vào Meiden Hill bằng con đường mà Eustace đã luôn đi qua, qua cửa hàng bánh mì, thấy hai bà cụ đang mặc cả trả giá với người làm bánh. Hai bà cụ quay lại như đã làm tuần trước và vẫy tay với họ. Không có gì thay đổi. Simon Iddesleigh, không còn có thể một lúc nào đó bất ngời xuất hiện và lại hạ cánh đáp xuống trong cuộc đời nàng một lần nữa.
Lucy bất chợt cảm thấy sợ hãi cực độ và có một thôi thúc điên cuồng là muốn hét lên.
“ Vâng, nhưng tôi không chắc chắn lắm với gian giữa của nhà thờ.” Giọng Eustance đều đều vang lên.
Đây là một vấn đề mới trong những vấn đề liên quan đến nhà thờ. “Có gì sai với nó vậy?”
Anh ta nhíu mày, một đường nhăn nhỏ hiện lên giữa vầng trán: “Trên mái bắt đầu rò nước, không nhiều lắm chỉ đủ để lại vết nhỏ, nhưng nó sẽ trầm trọng hơn và gây thiệt hại cho những mái vòm. Tôi không chắc rằng ông già Tom sẽ thích làm việc này. Chúng ta có thể phải trả công cho ông ấy nhiều hơn.”
Lucy không thể giúp được gì. Nàng quay đầu về phía sau và cười lớn, tiếng cười như tiếng chế nhạo một trò hề vang vọng trong không khí của buổi sáng mùa đông. Eustace nửa cười một cách xấu hổ khi dường như không nghĩ rằng đây là một trò cười. Hai người phụ nữ lớn tuổi đứng trước những cái cây chợt dừng lại như đang chờ xem chuyện gì đang xảy ra. Ông Smith và con trai đã rời cửa hàng của ông ấy.
Lucy cố lấy lại sự bình tĩnh. “Tôi xin lỗi.”
“Không, không cần phải xin lỗi.” Eustace liếc nhìn nàng, đôi mắt nâu màu cà phê mang vẻ nhút nhát. “Tôi vui vì thấy sự vui vẻ của em. Em không hay cười.”
Tất nhiên điều đó chỉ khiến nàng cảm thấy tồi tệ hơn.
Lucy nhắm mắt lại. Nàng nhận ra rằng mình nên kết thúc cuộc nói chuyện này trước. “Eustace-”
“Tôi muốn nói-.” Hai người cùng cất tiếng nói cùng một lúc, với cùng một câu nói. Anh dừng lại và mỉm cười. “Xin mời.” Anh chỉ ra rằng nàng nên tiếp tục.
Nhưng Lucy cảm thấy không thoải mái và nàng không muốn bắt đầu một cuộc thảo luận trong tâm trạng lúng túng. “Không, tôi xin lỗi. Anh đã muốn nói điều gì?”

Anh hít một hơi thở sâu, lồng ngực anh mở rộng ra dưới chiếc áo khoác len màu nâu. “Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em ngay bây giờ.” Anh quay lại với việc di chuyển ra phía sau nhà thờ, đột nhiên họ bị ngăn cách với nhau.
Lucy chợt có một dự cảm khủng khiếp. “ Em nghĩ rằng -”
Nhưng lại một lần nữa, Eustace đã không giúp gì được cho cô trong việc trì hoãn. Anh tiếp tục nói, phớt lờ mặc kệ cho cô nghĩ gì: “ Anh muốn nói với em rằng anh rất ngưỡng mộ em nhiều như thế nào. Anh thích dành nhiều thời gian ở bên em. Chúng giúp anh cảm thấy rất thoải mái, em có nghĩ vậy không, sự đồng hành của chúng ta?”
Lucy đã cố gắng một lần nữa: “Eustace-“
“Không, đừng cắt ngang. Hãy để anh nói ra điều này. Em sẽ nghĩ rằng anh không nên quá lo lắng, như anh luôn biết rằng em rất tốt.” Anh hít mạnh vào và thở ra. “Lucy Craddock- Hayes, em có thể cho tôi vinh dự khi trở thành cô dâu của tôi không? Ở tại đây. Và lâu hơn nữa.”
“Em-“
Eustace bất ngờ kéo nàng lại gần và tiếng nói của nàng kết thúc trong một tiếng rít. Anh xiết chặt nàng trước ngực mình và nó giống như được bao bọc bởi một người khổng lồ, không khó chịu nhưng cũng không hoàn toàn thoải mái. Cả khuôn mặt anh ấy che phủ lên khuôn mặt nàng trước khi cúi xuống hôn nàng.
“Ôi, chúa trên cao!” Một làn sóng giận dữ như đang rơi xuống trên đầu nàng. Không, nàng đã chắc chắn đó là điều người ta nên cảm thấy khi được một người đàn ông đẹp trai hôn. Nói một cách công bằng, nụ hôn của Eustace thật sự khá là … tuyệt. Đôi môi anh ấy rất ấm áp và anh di chuyển chúng nhẹ nhàng và thoải mái trên đôi môi nàng. Anh ấy có mùi bạc hà- anh ấy chắc chắn đã phải chuẩn bị rất kỹ cho nụ hôn này bằng cách nhai kẹo thường xuyên, vì thế mà sự thiếu kiên nhẫn của Lucy đã thay đổi chuyển thành sự cảm thông.
Anh phá vỡ sự im lặng, có vẻ rất hài lòng với chính mình. “Khi nào thì chúng ta nói với cha em?”
“ Eustace-”
“Gadzooks! Anh nên xin phép ông trước tiên.” Đôi lông mày của anh nhíu theo dòng suy nghĩ.
“Eustace-“
“ Đúng rồi, nó không thể đến như một bất ngờ lớn, đúng không? Anh đã theo đuổi em trong suốt một thời gian dài. Dân làng mặc nhiên đã coi như chúng ta đã thành hôn.”

“Eustace!”
Anh bắt đầu hơi có vẻ hiểu việc tăng âm lượng trong giọng nói của cô. “Gì thế, em yêu?”
Lucy nhắm mắt lại. Nàng không nên hét lên nhưng anh ta sẽ lại tiếp tục nói nữa. Nàng lắc đầu. Tốt nhất là nên tập trung nếu nàng nhất định phải nói điều này “Em rất vui về sự tôn trọng anh dành cho em, Eustace, em…” Nàng đã mắc một sai lầm khi nhìn anh ấy.
Anh ấy ngồi đó, một lọn tóc nâu thổi vương qua má, nhìn trông hoàn toàn vô tội. “Sao thế?”
Nàng cau mày. “Em không thể kết hôn với anh.”
 
Ồ, tất nhiên em có thể chứ. Tôi thật sự không nghĩ rằng thuyền trưởng  sẽ phản đối. Ông chắc đã đuổi tôi rất lâu từ trước, nếu như ông không chấp thuận. Và em cũng đã qua tuổi để cần có được sự đồng ý rồi.”
“Cảm ơn.”
Anh đỏ mặt. “Ý anh là-”
“Em biết anh có ý gì.” Lucy thở dài “Nhưng em … Em thật sự không thể kết hôn với anh, Eustace.”
“Tại sao lại không?”
Nàng không muốn làm tổn thương anh. “Chúng ta không thể chỉ dừng lại tại đó thôi sao?”

“Không.” Anh khoác lên mình một phong thái tôn quý một cách kì cục. “Tôi xin lỗi, nhưng nếu như em đang từ chối tôi, ít nhất tôi xứng đáng được biết lý do tại sao.”
“Không, em xin lỗi. Em đã không có ý muốn đi cùng với anh mỗi ngày. Chỉ là-” Cô cau mày nhìn xuống bàn tay, cô đã cố gắng tìm từ ngữ “-nhiều năm qua, chúng ta đã rơi vào một loại thói quen, một điều mà em không còn tự hỏi. Nhưng em nên có.”
Con ngựa lúc lắc cái đầu, chiếc yên kêu lên những tiếng chói tai.
“Anh là một thói quen?”p>
Nàng rùng mình. “Em không có ý đó.” Anh đặt hai tay lên trên đầu gối và bóp chặt chúng. “ Tất cả thời gian, anh luôn hy vọng rằng chúng ta sẽ cưới nhau.” Bàn tay anh ấy nổi gân xanh “Em cũng đã có những kỳ vọng về một đám cưới tốt đẹp, đừng nói với anh em đã không muốn điều đó.”
“Em xin lỗi-”
“Và giờ thì em mong tôi sẽ từ bỏ tất cả chỉ vì một ý muốn chợt nảy ra của em sao?”
“Đó không phải là một ý muốn chợt nảy ra.” Nàng đã lấy lại được nhịp thở đều đặncủa mình. Khóc sẽ là một cách hèn nhát để giành được sự cảm thông của anh ấy. Eustace xứng đáng được nhiều hơn từ cô. “Em đã suy nghĩ rất nhiều ngày qua. Em đã bị dằn vặt suy nghĩ về những gì chúng cùng ta chia sẻ, tự hỏi chúng ta là gì đối với nhau. Nó chỉ đơn giản là không đủ.”
“Tại sao?”Eustace nhẹ nhàng hỏi “Tại sao em lại tự hỏi về những gì chúng ta có, những gì chúng ta làm cùng nhau. Nó vốn có vẻ rất tốt với anh.”
“Nhưng nó chỉ đến thế.” Lucy nhìn vào đôi mắt anh “ Nó tốt, nhưng không đủ với em. Em muốn, em cần- nhiều hơn thế.”
Anh im lặng trong giây lát trong khi cơn gió thổi những chiếc lá còn sót lại đập vào cánh cửa nhà thờ. “Có phải là lý do này không, vì trong lòng em đã có Iddesleigh?”
Lucy quay đi, hít một hơi sâu rồi thở ra một hơi dài “Em hi vọng là vậy, đúng như thế.”
“Em biết rằng anh ta sẽ không quay lại.”
“Em biết.”
“Vậy tại sao?” anh đột nhiên đập mạnh vào đùi mình “Tại sao em lại không thể cưới anh?”

“Như thế không công bằng với anh. Anh phải biết điều này.”
“Anh nghĩ rằng em nên để anh tự phán xét điều đó.”
“Có lẽ nên thế.” Lucy thừa nhận. “ Nhưng anh cũng nên để em tự phán xét điều đó cũng là để công bằng với em. Sống một cuộc sống trong sự thỏa hiệp, trong một cuộc hôn nhân tốt đẹp, em không thể chịu đựng được điều đó.”
“Tại sao?” Giọng của Eustace khàn khàn.Trong âm thanh của anh ấy có vẻ gần với sự tuyệt vọng.
Lucy cảm thấy đôi mắt mình thoáng có bóng nước. “Làm thế nào mà nàng có thể lại mang đến điều tồi tệ này, cho người đàn ông quá tốt đến vậy?”p>
“Em nghĩ em yêu người đàn ông đó sao?”
“Em không biết.” Nàng khép mắt lại nhưng những giọt nước mắt vẫn cứ trào ra. “Tất cả những gì em biết là anh ấy đã mở ra một cánh cửa, của một thế giới hoàn toàn mới mà em chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nó. Em đã bước qua cánh cửa đó, và em không thể quay trở về.”
“Nhưng-”
“Em biết.” Nàng lấy tay gạt mạnh mái tóc. “Em biết anh ấy sẽ không bao giờ quay trở lại, rằng em sẽ không còn thấy hay nói chuyện với anh ấy nữa. Nhưng điều đó không quan trọng, anh không thấy sao?”
Anh lắc đầu, dường như một khi đã bắt đầu, là không thể dừng lại. Đầu anh lắc lư trong một chuyển động cứng nhắc.
“Nó giống như…” Lucy. Đưa tay mình lên giống như một cử chỉ cầu xin giống như cô đang suy nghĩ như thế. “Nó giống như bị mù từ khi mới sinh rồi đột nhiên một ngày có thể nhìn thấy ánh sáng. Và không chỉ nhìn thấy, mà còn chứng kiến mặt trời tỏa sáng với tất cả vinh quang hiện ra trên bầu trời xanh biếc. Những đốm đen, nâu sẫm và ánh sáng chuyển từ xanh đến hồng và đỏ trải rộng tới đường chân trời, cho đến khi Trái Đất được chiếu sáng toàn bộ. Cho đến khi người nhìn phải chớp mắt, rơi xuống đất trong sự kính sợ ánh sáng phát ra đó.”
Anh im lặng và nhìn chằm chằm cô, chết lặng giống như vừa bị cô giáng ột đòn chí mạng.
“Anh có hiểu được không.” Lucy thì thầm “ Nếu sau đó người này lại bị mù, họ sẽ ghi nhớ mãi mãi ký ức đó, không bao giờ có thể quên và luôn biết mình đã bỏ qua những gì. Đó là những gì đã xảy ra.”
“Vậy, em sẽ không lấy anh.” Anh nói một cách lặng lẽ.
“Không.” Lucy buông rơi hai cánh tay, rũ xuống như quả bóng xì hơi, mệt mỏi và kiệt sức. “Em sẽ không lấy anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận