Hoàng tử rắn

THUYỀN TRƯỞNG CRADDOCK-HAYES ĐÃ ĐÚNG VỀ ĐIỀU GÌ ĐÓ, với cách thể hiện mang phong cách chau chuốt kiêu kỳ đã ăn sâu từ trong máu của giới quý tộc mà Simon đã thể hiện sau buổi tối này. Bất kỳ người đàn ông nào, nhất là khi đó là một người đàn ông cực kỳ khôn ngoan, có một đôi mắt tinh tường như chim ưng và tấm lòng của một người cha — điều tốt nhất mà ông có thể làm để bảo vệ một thiên thần tốt như nàng Lucinda Craddock-Hayes là giữ cho hắn tránh xa nàng càng nhiều càng tốt.
 
Như chính ông chẳng hạn.
 
Simon dựa lên thành cửa sổ trong buồng ngủ của mình, ngắm nhìn khung cảnh buổi đêm ngoài trời. Nàng đã ở trong vườn gần như cả buổi tối, mặc độc một chiếc áo bó, dường như không còn cảm thấy lạnh sau bữa tối tuy ngon mà thật sự chẳng khiến người ta dễ chịu chút nào. Hắn nhìn ngắm những chuyển động trên khuôn mặt trái xoan của nàng, còn một phần khuôn mặt bị bóng tối che khuất. Thật khó để hiểu được tại sao nàng cuốn hút hắn đến như vậy. Có lẽ chỉ đơn giản như một bức tranh tương phản giữa bong tối và ánh sáng, về sự tranh đua giữa ác quỷ và thiên thần, mà cũng có lẽ không phải. Chắc chắn ở nàng có một điểm đặc biệt cuốn hút, một phần nghiêm trang, một phần nhạy cảm, một sự thông minh tinh tế làm Simon cứ thấy choáng váng, băn khoăn mãi.
 
Nàng mê hoặc hắn bởi mùi hương của nước hoa chốn thiên đường, với một hi vọng rất mong manh. Có lẽ Simon nên để một thiên thần hạ giới như nàng ở lại một mình. Nàng sẽ dần chìm vào giấc ngủ và như vậy là đã hoàn thành tốt công việc trông nom ngôi nhà mà cha nàng đã nhọc công xây dựng. Chẳng nghi ngờ gì khi đã một ngày nào đó sẽ có một quý ông đến cầu hôn nàng, một người chỉ quan tâm đến địa vị của nàng mà không cảm nhận được sự sâu sắc ẩn dấu phía sau khuôn mặt ấy. Một quý ông hoàn toàn không giống hắn. Thật may là Simon không phải là người như vậy.
 
Simon thở dài và lùi ra xa khỏi khung cửa sổ. Hắn thật sự đã có quá nhiều khó khăn trong việc giải quyết các vấn đề cá nhân của mình, những điều nên làm, và những điều không nên. Hắn rời khỏi phòng, và khẽ bước xuống cầu thang. Có lẽ là để tránh làm kinh động đến người cha luôn cảnh giác với mình. Hắn sử dụng cánh tay phải của mình càng nhiều càng tốt có lẽ là để vận động nó, nhưng hắn vẫn chẳng thể nào nhấc lên nó được, nó như thể là một phần xa lạ với cơ thể hắn. Viên quản gia và người hầu gái đang ở trong bếp khi hắn lướt nhanh qua. Simon mỉm cười và cứ đi tiếp, rất nhanh.
 
Đang tiến ra phía cửa sau thì bỗng hắn nghe tiếng bà Brodie: “Thưa -”
 
Và rất tự nhiên, hắn khép cửa lại.
 

Tiểu thư Craddock-Hayes có lẽ đã nghe thấy. Tiếng sỏi lạo xạo dưới chân khi nàng quay lại. “Bên ngoài lạnh lắm đấy.” Trong bóng tối, thật khó để nhìn thấy nàng, nhưng từng câu chữ của nàng bay đến chỗ hắn như cơn gió thoảng qua trong đêm.
Khu vườn nhà nàng rộng khoảng vài trăm mét. Mọi thứ mà Simon trông thấy qua khung cửa sổ đều thật gọn gàng ngăn nắp. Một bếp ăn ngoài trời, một mảnh vườn nhỏ trồng nhiều loại cây ăn trái, và phía gần đó là một vườn hoa. Giữa hai mảnh đất ấy là một hàng sỏi, và mọi thứ dường như đang chìm vào giấc ngủ đông, thật chẳng thể nghi ngờ gì là nhờ vào đôi bàn tay của nàng.
 
Dưới ánh trăng lưỡi liềm mờ ảo, thật khó mà thấy Simon đang đứng ở đâu. Và tất nhiên, hắn cũng chẳng thể nhìn thấy nàng trong bóng tối. Điều đó làm hắn thấy không thoải mái. “Nàng có thật sự nghĩ rằng trời lạnh không vậy? Ta không cảm thấy như vậy. Chỉ là không khí thoáng đãng thôi mà.” Simon xỏ tay vào trong túi áo khoác. Sự thật là ngoài vườn lạnh cóng, máu trong cơ thể hắn dường như đang đông lại.
“ Ngài vẫn chưa thực sự khỏe mà, lẽ ra nên ở trong phòng.”
 
Simon lờ đi. “Nàng làm gì giữa đêm hôm khuya khoắt vậy?”
 
“Ngắm những vì sao.” Giọng nói của nàng văng vẳng như thể nàng đang bước đi. “Thường vào mùa đông chúng đâu có sáng như đêm nay.”
 
“Vâng?” Simon vẫn chưa hiểu ý nàng là gì.
 
Mmm, “ngài có thấy chòm sao Hiệp Sĩ kia không? Nó đang tỏa sáng đêm nay.” Nàng hạ giọng. “Nhưng bên ngoài này lạnh lắm, ngài nên quay vào đi.”
 
“Ta cần phải vận động liên tục-ta khá chắc chắn là cha nàng luôn nói vậy mà-và khí trời mùa đông có lẽ sẽ tốt hơn ột kẻ ốm yếu như ta.”
 
Nàng vẫn lặng thinh.
 
Simon có lẽ đang tiến về phía Lucy, nhưng hắn không chắc lắm. Đáng lẽ hắn không nên nhắc tới cha nàng.
 
“Cho tôi xin lỗi vì hành động của cha mình trong bữa ăn.”
À, cần tiến xa hơn về bên phải. “Tại sao? Ta cho rằng đó là một câu chuyện khá lí thú ấy chứ. Hơi dài dòng một chút, nhưng thật sự rất-”
 
“Cha tôi không thường khó tính như vậy.”

 
Simon đã tiến rất gần tới Lucy, đủ gần để có thể ngửi thấy từng mùi hương trên cơ thể nàng. Một cảm giác gần gũi kì lạ mà đầy kích thích. Thật là tệ. Có lẽ vết thương trên đầu đã làm hắn bắt đầu có những suy nghĩ lung tung.
 
“À, chuyện đó. Đúng thế, ta có nhận thấy ông ấy có thái độ hơi dò xét, nhưng cũng phải thôi, vì ta vừa ngủ trong nhà của ông, mặc bộ đồ của con trai ông, và thậm chí là dùng bữa trong khi không được mời.”
 
Simon trông thấy khuôn mặt nàng, trông thật huyền bí dưới ánh trăng. “Không, ông ấy tỏ ra khó tính không phải vì điều đó ở ngài.” Hắn gần như cảm nhận được hơi thở của nàng đang phả ra bên cạnh má hắn. “Dù rằng ngài có lẽ cũng nên cư xử lịch thiệp hơn.”
 
Hắn cười thầm. Mà cũng có thể là khóc thầm. “Ta không nghĩ vậy.” Và lắc đầu, dù nàng không thể thấy. “Mà không, hẳn phải là vậy. Chắc do ta chẳng thể cư xử tử tế hơn được. Ngoài cái đó ra thì chẳng còn điều gì khác. Ta cũng như con rắn trong câu chuyện của cha nàng, tấn công trong một tình huống không nên. Và đối với trường hợp của ta, có lẽ ta đã châm chọc cha nàng không đúng lúc.”
 
Những ngọn cây đung đưa trong gió, như những ngón tay xương xẩu cào lên nền trời đen kịt.
 
“Đó có phải là cách mà ngài đã kết thúc cuộc sống của mình, nằm dưới cái mương ở Maiden Hill, gần như đã chết?” Nàng khẽ rón rén lại gần. Bị thu hút bởi sự thẳng thắn của Simon. “Có phải do ngài đã xúc phạm và chọc giận người ta không vậy?”
 
Simon khựng lại lấy hơi. “Sao nàng nghĩ là do lỗi của ta?”
 
“Tôi cũng chẳng biết nữa. Nhưng có phải vậy không?”
 
Hắn ngồi tựa vào bức tường của nhà bếp, nơi đang dần bị đóng băng và bắt chéo hai cánh tay. “Nàng sẽ là người phán quyết, thưa tiểu thư của sự công bằng. Ta giao vụ án này cho nàng và nàng chỉ việc đưa ra phán xét cuối cùng.”

 
“Tôi chẳng có tư cách gì để phán xét ai cả.”
 
Nàng đang cau mày thì phải. “Ồ, tất nhiên là có chứ, thiên thần ngọt ngào.”
 
“Không có mà-”
  “Yên lặng nào. Hãy lắng nghe. Ta đã ở đây vào buổi sáng ấy, mặc một bộ quần áo hoàn toàn không hợp thời trang, có một cuộc tranh luận nhỏ với người hầu của mình về việc làm thế nào để có thể nhanh chóng trở nên giàu có chỉ với một chiếc máy bơm, và rồi gì nào, đó là cách mà anh ta đã thắng – Henry hoàn toàn áp đảo ta—”
 
“Dù gì thì tôi cũng rất nghi ngờ điều đó.”
 
Simon đặt tay lên ngực, mặc dù chẳng có ai trông thấy khi mà trời tối như thế này. “Ta xin thề với nàng. Khi mà ta bước đến trước mặt đối diện với anh ta trong cái áo khoác bằng nhung xanh thẫm và bộ tóc giả xoăn tít đã được rắc phấn và nói về cách để có thể trở nên giàu có với chiếc máy bơm như đã nói lúc nãy—”
 
Lucy khụt khịt mũi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận