Trong mắt Thiệu Tường Phong, Lạc Ân là một cô gái yếu đuối, từ thể chất đến tinh thần.
8 năm trước, cô bất lực và hoảng loạn trong vai trò đẻ mướn. Từ đầu đến cuối đều thụ động. 8 năm sau, trong khách sạn, trên giường cô vẫn là một cô gái yếu ớt, không sức phản kháng. Thiệu Tường Phong đã nghĩ, có lẽ anh sẽ phải làm nhiều hơn nữa. Làm nhiều hơn để cho cô thêm dũng khí, cho cô thêm niềm tin đối diện với những gì sắp diễn ra.
Thiệu Thiên Hằng là một đứa trẻ “thiên tài” nhưng nó không đặc biệt. Thực sự, nó cũng chỉ là một đứa trẻ, không nhiều kinh nghiệm sống. Cuộc sống của nó chỉ ở trong bốn bức tường của Thiệu gia, xung quanh không có bạn bè. Khi còn nhỏ, Thiệu Thường Phong từng bị bắt cóc tống tiền nên khi có Thiệu Thiên Hằng, ông Thiệu sai người bảo vệ nó rất kỹ, không được đến trường học, gia sư toàn những người giỏi, nhưng người giỏi lại thường chuyên chú với công việc, ít khi quan tâm đến người khác nghĩ gì.
Hôm nay, tại căn phòng bệnh, dự định của Thiệu Tường Phong là Lạc Ân sẽ bật khóc. Sau đó là bất lực tự trách mình.
Đúng là cô đã khóc. Nhưng sau những dòng nước mắt là một nụ cười, nụ cười rất dịu dàng:
-Nếu cho mẹ chọn lựa lại lần nữa, mẹ cũng sẽ để con sống với ông bà nội.Mẹ sẽ không đem con theo mẹ, tuyệt đối không!
Gương mặt Thiên Hằng thoáng tối lại. Nhưng Lạc Ân vẫn rất dịu dàng:
-Khi mẹ sinh con, mẹ mới có 18 tuổi. Đáng lẽ người được tìm đến để đẻ mướn là dì hai của con. Nhưng dì hai lúc đó có bạn trai rồi. Mẹ từ nhỏ đến lớn, không thông minh cho lắm,học hành không giỏi, toàn là dì hai kèm cặp, giúp đỡ, lo lắng cho mẹ…Lúc ấy, người giới thiệu bảo, bỏ qua cơ hội này là không có lần hai đâu. Mẹ có đi bán thân cũng không được số tiền lớn như vậy. Nên mẹ đánh liều một lần. May là so với những người dự tuyển, bề ngoài của mẹ là xinh đẹp nhất. Nếu có con, con chắc sẽ giống ba hoặc mẹ, là một bé trai thanh tú, đáng yêu.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô lướt qua những đường nét trên khuôn mặt Thiên Hắng. Quả là cả hai rất giống nhau. Thiên Hằng thừa hưởng những nét đẹp trên gương mặt cha và mẹ, mới 8 tuổi nhưng đã mi thanh mục tú, hứa hẹn sẽ là một “mỹ nam tử” sau này.
-Con có thể trách mẹ…Nhưng từ đầu đó đã là chọn lựa của mẹ. Mẹ sinh con là để đổi lấy tiền chữa bệnh cho ông ngoại con. Ông ngoại cả đời vất vả vì mẹ, còn con, có chăng chỉ là một cái trứng trong bụng mẹ, sau đó lớn lên từng ngày…Sự gắn bó của mẹ con mình chỉ là 9 tháng. Còn ông ngoại con, ngoại con đã thương yêu mẹ mười mấy năm. Con không có mẹ, con sẽ không chết. Nhưng ngoại con không có số tiền kia, ngoại con sẽ chết. Mẹ chọn ông ngoại con, nếu là con, con có làm như mẹ không hả Thiên Hằng?
Thiên Hằng là một đứa trẻ miệng lưỡi cay độc. Xưa nay chỉ có nó chỉ trích người khác. Chưa ai đáp lại, chưa ai….
-Đến bây giờ, ngoài việc con đang bị ung thư máu thì cuộc sống của Tiểu Hằng không phải như mẹ năm 8 tuổi. Khi đó, ông bà ngoại con rất nghèo, sống chen chúc trong khu ổ chuột. Cả nhà chỉ sống và sinh hoạt trên một cái giường, muốn có nước phải đi xa lắm mới có. Năm mẹ mười tám tuổi, do ông ngoại bị bệnh nên căn hộ khó khăn lắm mới mua được cũng mang đi rao bán. Nhờ số tiền kia mà mẹ cứu được ông ngoại, còn dư trả góp đợt đầu một căn hộ nhỏ…Nếu mẹ mang theo Tiểu Hằng, tiền sữa bột, tiền quần áo, tiền thuốc khi con bị bệnh sẽ phải làm sao đây? Mẹ không muốn dì hai con phải bỏ dở việc học, không muốn ông ngoại con đã bệnh nặng như vậy lại phải tìm cách kiếm tiền nuôi mẹ. Mẹ thà giao con cho ông bà nội và ba con…Họ rất giàu có…Họ có thể lo lắng cho con….
Thiên Hằng im lặng. Thiệu Tường Phong chợt nhận ra một chuyện. Thằng bé ấy thường hay nói lời cay độc, nhưng cũng rất biết lắng nghe lời người khác. Chẳng qua là chưa bao giờ có ai nói qua cho nó mọi khó khăn họ đang gánh chịu. Mọi người đều lẳng lặng nhường nhịn nó nên Thiên Hằng cứ nghĩ, chỉ có xung quanh xấu xa với nó. Nó không sai…Nó không làm tổn thương ai.
Lạc Ân lại nhẹ nhàng nhìn sâu vào mắt của Thiên Hằng:
-Mẹ không quên con, nhưng mẹ xấu hổ vì đã bỏ rơi con. Tiểu Hằng, mẹ có lỗi với con…Nhưng con hiểu cho mẹ. Mẹ không nỡ nhìn con chết….Con muốn chết là quyền của con, nhưng tìm mọi cách cứu con là quyền của mẹ. Tiểu Hằng, coi như con cho mẹ một cơ hội cũng được….Mẹ muốn cùng con sống một cuộc sống bình thường nhất. Mẹ mong con được như một đứa trẻ bình thường…Về sống với mẹ đi Tiểu Hằng….Được không con?
Thiên Hằng không quyết định ngay. Nhưng Thiệu Tường Phong thì đã quyết. Ra khỏi bệnh viện, anh nhấc máy lên:
-Ba mẹ, ngày mai con sẽ cùng Tiểu Hằng chuyển ra ngoài sống….Chỉ có cách đó mới khiến Tiểu Hằng đồng ý phẫu thuật. Ba mẹ thu xếp đồ đạc của Tiểu Hằng giúp con….Con cảm ơn ba mẹ nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...