Niệm An về nhà, điện thoại bật lên. Có khá nhiều số gọi tới, trong đó không có số của Huệ Mẫn.
Hắn thoáng mỉm cười…
Trò chơi, một trò chơi ái tình chơi hoài không chán…Lâm Huệ Mẫn. Đương nhiên Niệm An thừa biết,
cô muốn tiếp cận hắn vì mục đích gì.
Khác với anh hai, với Vĩnh Lạc, Niệm An từ nhỏ đã theo ba học hỏi. Trình Vân là một con cáo già trên thương trường. Tuy nhiên “ba nuôi” Từ Thành
Luân mới là người lợi hại. Với sự dạy dỗ của hai người đàn ông xuất xắc
đó, mới mười tám tuổi, Niệm An đã kiếm được tiền từ cổ phiếu, 20 tuổi
dần dần tiếp quản công việc trong công ty.
Tuy nhiên, ba Từ Thành
Luân lại không muốn hắn lộ hết “nanh vuốt”quá sớm. Niệm An đóng vai trò
một người quản lý giấu mặt, núp đằng sau cha ruột. Sau khi tốt nghiệp
đại học, Niệm An mới đến Trình thị làm việc trong lớp vỏ bọc một thiếu
gia mới từ nước ngoài về, ham chơi, con người chẳng có mưu mô.
Thực chất mưu mô trong
đầu Niệm An nhiều còn hơn sao trên trời. Bản tính lại tưng tửng, thích
đùa cợt. Lúc nhỏ thì có anh hai giám sát, nhắc nhở nên không có nhiều cơ hội phát huy “sáng tạo”. May mà khi lớn lên, Thiên Hằng theo nghề kiến
trúc, không cùng nghề với em trai. Thằng bạn thân nối khố Thiệu Vĩnh Lạc tính tình thẳng thắn, hiền lành, lại là giáo sư đại học càng chẳng thể
xen vào chuyện của Niệm An được. Sự đùa cợt trong con người Niệm An mới
có cơ hội “dâng tới đỉnh cao”.
Hắn gặp Huệ Mẫn trong một buổi tiệc. Đó là một cô gái xinh đẹp, bị người ta đùa bỡn. Rõ ràng là
cô ấy rất khó chịu khi người đàn ông lớn tuổi kia tay chân táy máy. Song lại không dám phản đối…Chỉ có ánh mắt long lên, phẫn hận, đau đớn. Đôi
môi đỏ mọng mím lại rất nhanh.
Niệm An cũng không thích
bàn tay nhơ bẩn của lão già kia chạm vào làn da mịn màng trắng trẻo đó.
Hắn can thiệp. Là đại thiếu gia của Trình thị, Niệm An được nể trọng. Cô gái kia cũng nhìn hắn với đôi mắt khác.
Sau đó, cô ta tìm cách tiếp cận anh…
Niệm An nhận ra ý đồ của
Huệ Mẫn. Cô định lợi dụng, lấy thân phận bạn gái thiếu gia Trình thị để
công ty nhà được người khác nể mặt, có thể tìm được các mối làm ăn. Chỉ
là…Công ty của cô ta chính là công ty trước của anh hai, đã “sa thải”
anh hai vì không làm theo ý ông chủ. Niệm An từng nghĩ, sau khi anh hai
và chị dâu ổn định sẽ trút hận giùm anh hai.
Thế mà “nguyên nhân
chính” trong chuyện đó, cô tiểu thư đỏng đảnh này lại tìm cách tiếp cận
Niệm An. Cô rất xinh đẹp, làn da mịn màng như da em bé, môi đỏ mọng,
quyến rũ…Thực sự là cực phẩm nhân gian.
Niệm An “gặp dịp thì
chơi” hay mèo thì không bao giờ chê mỡ. Hắn tỏ ra như thể mình là người
mê muội, tặng hoa, đeo đuổi, không tiếc công sức làm người đẹp vui lòng.
Hợp đồng cũng nhường cho
người đẹp, mặc hội đồng quản trị phản đối. Bọn người ấy không thấy được, bản hơp đồng phía bên kia dành được nhìn thì có vẻ ngon lành, lợi nhuận cao nhưng lại gắn với vấn đề bảo vệ môi trường và phát triển du lịch.
Những hội nhóm đấu tranh vì môi trường nhất định không để yên…Rắc rối sẽ còn lâu dài.
Để “hậu tạ” cho Niệm An,
Huệ Mẫn mời anh dự tiệc. Bữa tiệc chỉ có hai người. Trong tiệc, cô khéo
léo đề cập tới một bản hợp đồng khác. Cô gái này…vẫn còn ngây thơ non
nớt nhưng cứ nghĩ mình đã dày dặn lắm rồi.
Niệm An đã làm gì lúc đó
nhỉ? Giả vờ say đắm, mắt không rời cô, gật đầu liên tục. Còn ôm lấy Huệ
Mẫn trong vòng tay mình nữa. Được một lúc thì bàn tay ấy không còn an
phận, chui vào trong áo Huệ Mẫn, chạm vào vùng ngực nõn nà.
Cô giật nẩy mình, run rẩy, cố gắng đẩy Niệm An ra…
Hắn lại lúng túng:
-Xin lỗi em…Em đẹp quá…Anh không kiềm được…Anh…
Sau đó lại là một câu buông lỏng:
-Chuyện đó anh về xin
phép ba rồi mới trả lời em được. Dù sức khỏe của ba không tốt nhưng anh
không dám tự quyết định một mình đâu.
Trình Vân mà biết thằng
con dám “trù mình” như thế chắc cũng không để yên, thế nào cũng la toáng lên, còn ba nuôi thì sẽ cười sắng sặc. Con nai tơ kia nghe thấy chuyện
đó bắt đầu lo lắng….Trình Vân mệnh danh là con cáo già trong thương
trường, nếu ông biết chuyện thì sẽ không đồng ý…Cô đành…
Chủ động ôm lấy Niệm An…Còn hôn anh. Chiếc lưỡi nhỏ như rắn chui vào khoang miệng, mút mát, cuốn lấy lưỡi Niệm An…
Hương vị tuyệt vời. Niệm An thử luồn tay vào áo cô lần nữa. Không phản đối, chỉ có run rẩy, chỉ có cam chịu thoáng qua.
Khi hắn cởi cúc áo, khi
hắn lột trần mình, Huệ Mẫn chỉ nằm yên như một pho tượng…Đôi mắt đẹp
nhắm ghiền, không thấy ánh mắt Niệm An, sự tàn nhẫn, sự khinh bạc, sự
lạnh nhạt lẫn vào mê đắm lần lượt thoáng qua.
Món ngon tới miệng, không ăn là đồ ngốc. Niệm An cởi dây lưng, nhanh chóng tiến vào…
-A!
Trên bàn ăn, nước mắt Huệ Mẫn tuôn ra như suối. Cô đã không thể hoàn thành vai diễn…Cảm giác tủi
nhục, cảm giác đau đớn khi mang thân thể mình ra đánh đổi cho một bản
hợp đồng…
Niệm An hơi ngẩn người
bởi món quà bất ngờ đó. Hắn nhìn thấy cô khóc…Hắn nhìn thấy cô cố gắng
trốn tránh bằng cách nhủi người vào ngực mình, cố như say đắm, tìm cách
lau đi nước mắt của mình.
Huệ Mẫn từng là một cô
gái kiêu ngạo, tùy hứng…Nhưng hôm nay vì đâu lại đánh đổi cả cuộc đời
con gái? Vì sao phải cam chịu nhục nhã….Niệm An chợt thừ người.
Khi Huệ Mẫn về tới nhà đã thấy bà giúp việc đẩy ông Lâm ra cửa, như đang chờ đợi. Thấy cô, bà vội giải thích ngay:
-Ông chủ muốn chờ cô về nên tôi….
-Không có gì đâu. Dì vào trong đi. Để tôi…
Nếu là ngày trước Huệ Mẫn sẽ quát vào mặt người giúp việc. Nhưng trải qua bao nhiêu biến cố, cô
gái kiêu ngạo, coi trời bằng vung ngày nào nhận ra trên đời này, mình
không là gì cả. Cô chỉ đang sống trong một cái tháp ngà lấp lánh, tách
rời hoàn toàn thế giới bên ngoài. Để khi tỉnh lại, bước ra chỉ có mình
lạc lõng, mình đau đớn khi bên cạnh, người sẵn sàng đùm bọc mình đã
chẳng còn ai.
Người cha luôn che chở,
luôn yêu thương Huệ Mẫn vì lần tai biến ngày nào mà phải ngồi xe lăn.
Huệ Mẫn không muốn ông phải thêm lần nào thương tổn nữa. Công ty là tâm
huyết của ba, để giữ lại nó cô sẽ làm mọi giá. Đem thân thể ra đánh đổi, lần đầu tiên cũng có gì quan trọng….Dù thế nào, con gái cũng phải mất
đi lần đầu tiên cho người đàn ông nào đó. Nếu…nếu lần đầu tiên ấy có giá trị thì…thì còn hơn miễn phí phải không?
-Ba ơi!
Đó cũng chỉ là một cách
tự an ủi. Huệ Mẫn vẫn đau lòng lắm…Từng tấc da thịt trên người cô đều đã là một món hàng đem ra rao bán. Trước đây vì những mối hợp đồng, cô cắn răng không gạt những bàn tay khả ố lướt trên người mình. Hiện tại để
tìm con đường cho công ty khỏi cảnh phá sản, Huệ Mẫn trở thành một cô
gái vô sỉ. Cô đã từng khinh bỉ những người lấy thân xác của mình trục
lợi, nhưng bây giờ bản thân mình có khác gì họ? Hay là càng đê tiện hơn, đáng khinh hơn?
-Mẫn….mẫn….
Tay ông Lâm run rẩy vuốt lên tóc Huệ Mẫn. Ông vẫn nhận ra nỗi đau lòng bên trong của con gái. Bảo bối của ông. Tất cả của ông…
Huệ Mẫn lau vội nước mắt, gượng cười, giả vờ nũng nịu:
-Ba đừng lo ạ! Do con…Con mệt quá thôi ba. Công ty của mình lớn quá, con gái của ba mệt ơi là mệt nè…Ba ơi!
Những hình ảnh kia lại
quay về trong đầu cô. Huệ Mẫn gặp lại Thiên Hằng. Nhưng sau khi cố gắng
lạnh lùng, cố gắng khiêu khích anh, cô mới cảm thấy mình đáng chán. Thì
ra mình là một người vừa phiền phức, lại vừa không biết trời cao đất
rộng như thế. Bản thân Huệ Mẫn còn thấy mình ấu trĩ, thấy mình cư xử
chẳng khác nào một đứa trẻ con.
Vậy mà….ba luôn bao dung mọi lỗi lầm của con gái. Chỉ có ba, chỉ có ba là tốt và yêu Huệ Mẫn thật lòng thôi.
-Ba ơi….Trời lạnh rồi, con đẩy ba vào nhà nghỉ nha ba…
….Trong phòng tắm, Huệ
Mẫn tắm rửa thật kỹ, chà xát khắp thân thể rồi mới bước ra ngoài. Những
dấu vết khác lạ trên thân thể, còn có dấu răng trên ngực…Dù sao trao lần đầu cho một thanh niên trẻ trung đẹp trai vẫn tốt hơn, có phải không?
Đã nói là phải lạnh lùng
quên hết mà….Xem như giấc mộng, xem như một lần giao dịch, nhưng sao bây giờ nước mắt lại rơi ướt má thế này.
Điện thoại có tin nhắn, Huệ Mẫn cầm lấy xem.
Là tin nhắn của Niệm An:
-Anh nhớ em!
Huệ Mẫn khựng lại một chút, rồi mới đáp lại:
-Em cũng vậy…..
Có thật là cũng vậy? Môi Niệm An thoáng nhếch lên.
Từ Thành Luân khẽ lên tiếng:
-Cười gì vậy?
-Không có gì ạ, tiếp tục đi ba nuôi!
-Ừ. – Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp- Bên phía công trình kia của chúng ta có chút vấn đề. Về phía nhà cung cấp thì..
-Ba ơi…Vai diễn khờ khạo diễn có khó không? Chỉ con với.
Từ Thành Luân dừng quay
cây bút theo thói quen. Đứa trẻ này, ông càng nhìn càng thấy giống Niệm
Kiều. Ngày đó, con bé sau khi phát hiện ra chuyện Trình Vân chỉ muốn trả thù nó đã gục đầu trong lòng ông mà khóc. Khóc tức tưởi, khóc rất
nhiều. Sau đó tự lau nước mắt. Cũng ánh mắt lạnh nhạt thế này nhìn thẳng vào anh:
-Chỉ em diễn tiếp thế nào đi anh hai. Anh ta muốn trả thù em, em sẽ cho anh ta hiểu, cái giá của
việc lợi dụng tình cảm chân thành của một cô gái lớn đến thế nào.
Thêm gen di truyền của
cái gã đất không sợ trời không sợ, thêm cái máu liều mạng trong người
kia nữa. Từ Thành Luân rùng mình khi hình dung lại chuyện ngày xưa, mình đã phải làm gì để tránh được sự giận dữ và trả đũa của anh ta. Thằng
nhóc này có cả hai thứ đó, cô bé kia cũng chỉ là con gái…ông xua tay:
-Ba nuôi ăn ở hiền lành
như vậy, cuối đời vẫn ở một mình. Cô bé kia không phải là mẹ con, ba
nuôi sợ con chưa đùa hết, con bé sẽ chết mất thôi.
-Ba đừng lo- Niệm An
thoáng mỉm cười- Con chỉ muốn biết, mình có thể làm được gì hơn nữa
thôi. Sẽ không làm cho cô ấy đau khổ tới chết đâu.
Ngày xưa vì yêu ba nên mẹ mới đau lòng, mới làm ra những hành động trả thù như vậy. Còn anh và
Huệ Mẫn, một bên thích chinh phục, một bên tư lợi về mình, sẽ không đi
tới bước đường như ba mẹ đã đi đâu:
-Ba không chỉ con làm gì
cả. Con muốn làm gì thì tùy con. Đừng vác mặt qua nhờ ba nuôi và anh hai con đi năn nỉ ba con là được. Vậy đi.
Từ Thành Luân bước ra khỏi cửa. Niệm An vẫn còn ngồi lại văn phòng.
Trước mắt anh là cô gái
rõ ràng rất sợ hãi, rõ ràng luống cuống đến nỗi cuống quýt khi anh càng
lúc càng làm tới, cởi hết quần áo trên người. Cô muốn khóc, muốn chống
cự nhưng vì hai chữ “tình nồng ý thiếp”, vì không thể bỏ qua cơ hội hợp
tác giữa hai bên mà im lặng. Bây giờ thì…
Niệm An cầm điện thoại. Trong phần lưu chụp ảnh, bên cạnh những người trong gia đình, một vóc dáng nhỏ nhắn hiện ra…
Thật là….Không chừng mình mới là người ngốc nghếch trong cuộc chơi này.
* Hai bạn nhỏ này cũng có vài điểm khá dễ thương. Com nghen, tui chờ com….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...