Thiên Hằng thường thức dậy rất sớm. Đó cũng là một thói quen tốt. Nhưng Lạc Ân còn dậy sớm hơn.
Cô lần lượt mang các món ăn ra để trên bàn. Cháo trắng ăn kèm với trứng muối, cạnh đó là rau cải chua giòn rụm, ăn rất ngon.
Thiên Hằng yên lặng ăn cháo. Lạc Ân lại có vẻ háo hức nhìn cậu bé, hỏi nhanh:
-Ngon không con?
-Ngon.- Sực nhớ ra chuyện gì, Thiên Hằng lại lảng đi- Mẹ không đi làm sao? Hơn 7giờ rồi.
-Hôm nay ba sẽ chở mẹ đi làm. Không cần phải đón xe buýt.
Thiên Hằng liếc Thiệu Tường Phong đang thong thả múc từng muỗng cháo, dự định sẽ thốt ra vài lời châm chọc theo thói quen. Chỉ khi về nhà này mới thấy ba trên bàn ăn sáng…Mọi khi…
Ở biệt thự rất rộng, Thiên Hằng hay ngồi ăn với bà nội. Ông nội thường ăn trong phòng. Ba lại không về.
Hai bà cháu lặng lẽ ăn hết phần ăn, sau đó Thiên Hằng về phòng đợi gia sư đến, còn bà nội làm việc của bà. Có khi bà đi cùng một nhóm người đi làm từ thiện. Mở tivi lên, Thiên Hằng thường thấy bà. Nội cười vui vẻ nhưng đôi mắt lại không có niềm vui.
Lời nói đã ngừng lại nơi đầu lưỡi. Thiên Hằng lại húp tiếp một ngụm cháo. Thật tình thì không ngon như cháo bát bửu, nhưng mà…lại ăn và còn vô thức cầm luôn chén cháo thứ hai Lạc Ân mới múc cho.
-Tiểu Hằng à…Mẹ phải đi làm. Ba cũng vậy. Tiểu Hằng có thể rửa chén không?
Đó là một câu nói làm Thiên Hằng lẫn Tường Phong đều ngẩng lên. Rửa chén? Thiên Hằng nhìn xuống bàn tay mình. Những ngón thon dài mảnh khảnh, chưa hề nhúng vào nước rửa chén bao giờ.
-Giúp mẹ với nhé! -Lạc Ân lại mỉm cười- Không sao đâu. Nếu con làm bể chén cũng không cần phải ngại. Khi mẹ còn nhỏ, 5 lần đầu tiên rửa chén, bà ngoại đều phải mua thêm chén mới mà.
….Lạc Ân đoán chuyện như thần. Hay là người nào lần đầu tiên làm chuyện gì đều vậy. Thiên Hằng rửa đến cái chén thứ ba thì theo thói quen lại vung tay sang trái khiến hai cái chén rửa trước đó bị hất xuống sàn.
-Xoảng…
Lúng túng…Tiếng chén bể làm cậu bé lúng túng. Nhưng nghĩ lại, bể thì đã bể. Cúi xuống lượm càng mất thời gian hơn nữa. Thiên Hằng quan sát xung quanh thật kỹ, sau đó tiếp tục rửa những cái chén còn lại, úp xung quanh mình cho ráo nước. Đã có kinh nghiệm, lần này cậu bé nhớ rõ vị trí đặt nên không quơ tay sang vị trí kia.
Cuối cùng chỉ có hai cái chén bị bể. Thiên Hằng tìm một bọc nhỏ gom mảnh vỡ vào trong, bỏ vào thùng rác, lau sạch tay rồi mới bước ra ngoài.
Trên tủ lạnh lại có một hàng chữ từ giấy dán, nội dung đơn giản, nét chữ lại nắn nót hơn bình thường:
-Tiểu Hằng…Trong tủ lạnh hết rau rồi. Con khóa cửa rồi đi thang máy xuống tầng dưới, quẹo phải 10m sẽ có một siêu thị gia đình nhỏ. Con mua rau nhé, mua thêm mấy thứ con thích ăn nữa. Tối mẹ sẽ nấu cho con.
Trên nóc tủ lạnh là 100 đồng. Thiên Hằng cầm lấy. Đây là lần đầu tiên trong đời trong tay cậu bé cầm tiền.
Trước đây, chỉ cần Thiên Hằng thích, sẽ có đồ tốt nhất được đưa đến. Cậu bé 8 tuổi, chưa hề tự mình mua một thứ gì.
Muốn con hòa nhập vào thế giới của mẹ sao? Muốn con từ từ cảm nhận cuộc sống này còn có những thứ mà con chưa biết. Con là một thiên tài nhưng chỉ là thiên tài troong phòng kín. Với cuộc sống này, con còn thua rất nhiều đứa nhóc bình thường, có phải không?
Môi Thiên Hằng thoáng hiện nụ cười nhàn nhạt. Được rồi, nếu mẹ muốn con nếm những mùi vị cuộc sống thường nhật đó, con cũng sẽ thử…Thử cho mẹ vui lòng. Thử để mẹ nghĩ rằng mẹ đã thay đổi được con nhiều lắm, đã từ từ đi vào trái tim con.
Cứ để mẹ nghĩ vậy….Cho đến khi con chết. Mẹ cứ nghĩ vậy để thanh thản mà sống tiếp đi.
-Làm ơn tính tiền.
Siêu thị gia đình dưới chung cư do hai vợ chồng vửa nghỉ việc ở công ty mở. Hàng hóa chủ yếu là các món trong nhà. Thiệu Thiên Hằng mua rau cải, vài củ cà rốt,thêm một ít nước hoa quả. Dạo này trong người có vẻ hơi mệt mỏi, cũng nên uống thêm nước hoa quả bổ sung dưỡng chất. Chết quá sớm, chuyện còn gì thú vị đâu.
Bỗng nhiên dưới chân cậu bé có cái gì ngậm lấy. Khi nhìn xuống thì….
-Gâu….
Là một con chó. Con chó khoảng 3-4 tháng tuổi chợt ngậm lấy ống quần của Thiên Hằng, day day.
-Chó….
Thiên Hằng không có ấn tượng tốt với động vật, nhưng cũng không quá bài xích chúng. Chỉ là hiện tại, sự có mặt bất ngờ của nó làm cậu bé giật mình, co chân theo bản năng.
-Ẳng…
Con chó nhỏ bị đá trúng, kêu lên ăng ẳng…Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên:
-Anh xấu. Sao lại đá con chó của em chứ?
…Người lên tiếng là cô bé Tiểu Đang Đang cũng sống ở chung cư này. Đang Đang đi cùng A Tú, chị hai của cô bé, cũng trạc tuổi Thiên Hằng.
- Xin lỗi em tui đi!
-Sao lại phải xin lỗi chứ?
-Ông làm cho nó khóc. Phải xin lỗi…
A Tú trong chung cư này là một cô bé hung dữ, thường hay kiếm chuyện gây gổ cùng những đứa trẻ khác. Khác hẳn Đang Đang ngoan ngoãn, thường hay đưa đôi mắt trong trẻo nhìn mọi người.
Tuy nhiên A Tú với Đang Đang hết sức bảo vệ. Là một người chị tốt. Rất tốt.
Thiên Hằng không phải là dạng dễ dàng xin lỗi người khác. Nhưng hôm nay lại quay sang cô bé con có đôi mắt to tròn, đen láy, nhẹ nhàng:
-Xin lỗi vì đã đá trúng con chó của em.
-Không có gì…Em không giận anh đâu.
Thiên Hằng còn đưa tay bẹo đôi má bầu bĩnh của cô bé rồi mới quay sang A Tú.
-Tôi xin lỗi rồi.
-Tốt. Đi thôi Đang Đang…
-Tạm biệt anh.
Cô bé Đang Đang còn quay lại vẫy tay với Thiên Hằng, trong khi A Tú lầm lì đi thẳng. Ông chủ tiệm nhìn theo hai chị em, vừa lấy tiền thối cho Thiên Hằng, vừa nói nhanh:
-Con bé đó thật là…Mới có mười mấy tuổi đầu đã chua ngoa như vậy. Không bù với con em nó, rất ngoan.
Thiên Hằng không nói gì, chỉ nhận lấy túi đồ của mình và số tiền thối. Bà chủ đứng cạnh vui vẻ bắt chuyện:
-Cháu là con trai của nhà mới chuyển hồi đầu tháng phải không?
-Dạ.
-Ba mẹ cháu có vẻ bận rộn nhỉ? Cô chỉ gặp mẹ cháu đi chợ lúc sáng thôi.
-Vâng.
-Cháu học trường nào vậy? -Bà chủ lại hỏi tiếp- Con trai bác học trường Tiểu học Môn Áo đấy. Nó đang ôn bài chuẩn bị thi giữa kì, chăm chỉ lắm, nói nhất định kì này sẽ giành hạng nhất. Còn cháu?
Trẻ con bình thường thì sẽ đi học. Còn Thiên Hằng từ nhỏ đến giờ đều có gia sư đến tận nhà kèm cặp, hoàn toàn không biết, cảm giác đến trường là thế nào? Cảm giác thi cử là thế nào?
-Cháu không đi học ạ!- Thiên Hằng thẳng thắn- Nhưng chắc cháu sẽ đi học ở trường Môn Áo. Chào dì…
Trường Tiểu học Môn Áo. Thiên Hằng bước qua đường, trở về chung cư…Trước khi vĩnh biệt cuộc sống, cũng phải làm quen với những thứ mà một đứa bé bình thường trải qua chứ. Đi học…Và sau đó dành ngôi hạng nhất của một đứa bé nào đó chưa quen biết. Thiên Hằng muốn nhìn thấy gương mặt rạng ngời, đầy tự hào của người phụ nữ dưới siêu thị kia khi nói về con trai sẽ tắt đi nhanh chóng. Cậu bé đó rồi cũng sẽ không còn vui vẻ. Như Thiệu Thiên Hằng của bây giờ….
…-Con muốn đi học!
Đề nghị đột ngột của Thiên Hằng trong buổi cơm chiều làm cho không chỉ Lạc Ân bất ngờ mà Tường Phong cũng dừng đũa, nhìn chăm chăm vào nhân vật vừa đưa ra lời đề nghị:
-Con muốn đi học…Hôm nay con thấy các bạn đi học về, con muốn đi học.
Sức khỏe Thiên Hằng đã không tốt, đi học sẽ làm tăng áp lực và gánh nặng nên nhà họ Thiệu không đồng ý. Lạc Ân hơi do dự. Đi học có nghĩa là đã tiến thêm một bước vào cuộc sống. Chỉ là….Cô cảm thấy vấn đề không đơn giản như thế. Nhưng lại không biết, có phải mình nghĩ ngợi quá nhiều không?
-Em thấy thế nào? -Thiệu Tường Phong hỏi Lạc Ân -Nếu được thì chúng ta đi liên hệ một số chỗ xem sao. Thiên Hằng chưa đi học bao giờ, làm quen cũng tốt. Biết đâu sẽ làm nó khá hơn.
Thiên Hằng cười mỉm…Không biết có phải cha con tâm linh thường tương thông mà cậu bé lại thấy trong giọng nói Thiệu Tường Phong ẩn bên trong là cảm giác tò mò, soi mói: “Con muốn làm gì? Con thật sự có ý gì đây vậy Thiệu Thiên Hằng?”
-Nhưng mà…giờ đã nửa học kỳ rồi. Thiên Hằng…
-Tôi có thể lo cho nó vào được trường. Đừng lo!
Bình thường cũng có thể là cái nhếch môi kèm theo câu bình phẩm “Con nhà có khác”, thậm chí Thiệu Tường Phong bất chợt tưởng tượng ra cảnh Thiên Hằng quay sang nói chuyện với người bên cạnh:” Giờ con mới cảm thấy, làm con cháu Thiệu gia là một hạnh phúc lớn. Rất lớn nữa là khác. Sau này con sẽ như ba vậy. Không cần làm gì cả mà vẫn làm được những chuyện mà không ai cũng có thể làm.”.
Nhưng bây giờ Thiệu Thiên Hằng lại im lặng, thậm chí còn nhìn anh mỉm một nụ cười nhẹ. Nó mới có 8 tuổi, nụ cười này…có phần giống đứa trẻ trong lứa tuổi vốn còn lắm ngây ngô.
-Tiểu Hằng à…- Lạc Ân chợt cúi xuống cạnh Thiên Hằng- Mẹ quyết định rồi. Gần đây có trường tiểu học Môn Áo. Ngày mai mẹ sẽ….sẽ cùng ba tới đó nói chuyện, để Tiểu Hằng được đi học với bạn bè….
-Cảm ơn mẹ!
Thiên Hằng lại cúi xuống và tiếp chén cơm. Căn phòng lại im lặng như cũ. Chỉ có đôi mắt sắc như dao của Thiệu Tường Phong vẫn chăm chăm nhìn Thiên Hằng dò hỏi. Nhưng rồi anh cũng thu tầm mắt lại. Chuyện gì chưa đến thì vẫn không thể có cách giải quyết toàn vẹn nhất. Cứ đợi và chờ kịch hay thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...