Tư tẩm (司寝): phụ trách hầu hạ việc ngủ.
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Vân Chiêu nghi
Sau khi Lệ Phi hồi cung, giống như lúc trước từng nói với Bùi Thanh Thù, Hoàng đế một mực tiến hành điều chỉnh phân phối quyền lực hậu cung.
Từ sau khi Hoàng hậu bị giam lỏng, cơ bản Hoàng đế đều giao tất cả sự vụ hậu cung cho hai Quý phi, gần như chuyện gì cũng để các nàng chia nhau làm.
Tuy rằng Hoàng đế không quá lưu tâm hậu cung nhưng cũng biết Toàn Quý phi và Kính Phi thân thiết, Vinh Quý phi và Thục phi thân thiết. Cho nên hắn chấp nhận giao cung vụ cho Vinh Quý phi, Thục phi cũng sẽ hỗ trợ.
Nhưng từ sau lần trước Lệ Phi xảy ra chuyện, Hoàng đế ý thức được, ở thời khắc mấu chốt, Thục phi phân vị hơi thấp hơn một chút này lại đáng tin cậy hơn hai vị Quý phi.
Nhưng hai vị Quý phi này chiếm cứ ở hậu cung nhiều năm, không thể một sớm một chiều lay động được. Hoàng đế vô duyên vô cớ, lại không tiện hàng phân vị của các nàng, cũng không thể làm Lệ phi đột nhiên ngồi lên đỉnh đầu các nàng. Cho nên tạm thời Hoàng đế chỉ có thể một lần nữa phân chia quyền lực hậu cung.
Sau khi suy xét, Hoàng đế quyết định để Toàn Quý phi phụ trách chuẩn bị đủ loại yến hội và quà tặng trong ngày lễ, Vinh Quý phi lại nắm quyền quản lý tài chính trong cung, phụ trách điều phối chi phí sinh hoạt của người trong hậu cung.
Sở dĩ Hoàng đế phân chia như vậy là bởi vì hắn cảm thấy Vinh Quý phi xuất thân từ Ninh Quốc công phủ, khát khao quyền lực càng lớn hơn so với Toàn Quý phi xuất thân từ Kính Bình bá phủ.
1
Trù bị cung yến và các loại nghi thức là chuyện tương đối vẻ vang. Nếu để Vinh Quý phi phụ trách, chỉ sợ nàng ta sẽ sinh ra ý tưởng tiến thêm một bước, dần dần về sau sẽ tự cho mình là thân phận cao nhất trong cung.
Nhưng nếu để Vinh Quý phi quản tiền thì không có vấn đề gì. Vinh Quý phi là tiểu thư phủ Quốc công, mí mắt sẽ không hạn hẹp, không đến mức ham chút bạc này, cho nên phân chia như vậy là thích hợp nhất.
Về phần Thục phi, Hoàng đế quyết định để nàng ấy phụ trách quản lý cung nhân và phi tần phân vị thấp. Tính tình Thục phi mạnh mẽ, có thể quản được người, không giống hai người Vinh Quý phi và Toàn Quý phi, một người bát diện linh lung [1], một người bo bo giữ mình.
[1] bát diện linh lung: chỉ người khéo léo đối nhân xử thế, chu toàn mọi mặt. Ở đây ý nói khéo léo quá mức có phần giả tạo, lấy lòng.
Hoàng đế nghĩ, trước tiên để ba người các nàng làm như vậy một hai năm, chờ hắn chọn ra được vị Quý phi nào thích hợp ngồi lên vị trí Hoàng Quý phi, lại tấn vị cho Thục phi.
Về phần Lệ Phi, tạm thời Hoàng đế không định thay đổi phân vị của nàng ấy. Rốt cuộc tư lịch và gia thế của Lệ Phi sờ sờ ở đó, thật sự không đủ để lên phía trước Thục phi hoặc Kính Phi.
Dù sao ở trong cung, phân vị cũng không phải chính yếu, quan trọng nhất chính là Lệ Phi có hắn tự mình che chở, không ai có thể lại ức hiếp Lệ Phi.
Tương lai hắn không còn nữa, hắn cũng sẽ nghĩ kỹ rồi đường lui cho Lệ Phi. Chỉ là hiện tại còn sớm, không vội đi đến một bước kia.
Sau khi ý chỉ này của Hoàng đế ban xuống, người sáng suốt đều nhìn ra được Hoàng đế đây là cố ý muốn cất nhắc Thục phi.
Bởi vì hiện tại trong tay Thục phi có quyền quản lý nhân sự hậu cung, còn có quyền xử lý phi tần phân vị thấp, cho nên hiện tại trong cung, cung nữ thái giám cũng vậy, Mỹ nhân Quý nhân cũng thế, ai cũng không dám dễ dàng trêu chọc Thục phi.
Năm mới, người tới Quỳnh Hoa cung chúc tết nhiều gấp đôi so với năm trước.
So với Quỳnh Hoa cung khách đến đầy nhà, trước cửa Khôn Nghi cung của Hoàng hậu yên tĩnh giống như lãnh cung, không có chút nhân khí nào.
Tam Hoàng tử đứng ở ngoài cửa, cau mày.
Mấy năm gần đây, hắn nhiều lần tới Khôn Nghi cung, nhưng tất cả đều bị thị vệ canh giữ ngăn cản, không thể nhìn thấy mặt Hoàng hậu.
Ban đầu, Tam Hoàng tử còn cách cửa nói mấy câu với Hoàng hậu. Nhưng Hoàng hậu nói cho hắn, bảo hắn nhanh rời đi, không cần đến nữa.
Lúc trước Tam Hoàng tử cũng không thích mẫu hậu có chút lải nhải này của mình, nhưng sau khi mất đi mẫu hậu, Tam Hoàng tử mới phát giác có một mẫu thân làm Hoàng hậu quan trọng thế nào.
Thậm chí có đôi khi Tam Hoàng tử nghĩ, dù Chu thị không phải Hoàng hậu, chỉ là một phi tần cũng tốt. Ít nhất bọn họ còn có thể trông thấy mặt, lúc trong lòng hắn lo lắng còn có người có thể chỉ bảo cho hắn. Mà không phải giống như bây giờ, rõ ràng sống ở cùng hoàng cung lại không thể thấy mặt.
"Tam điện hạ, ngài vẫn nên nhanh rời đi." Thị vệ khó xử nhìn hắn, nói: "Trời lạnh như vậy, nếu ngài bị cảm lạnh, bệ hạ lại trách tội xuống thì làm sao bây giờ?"
Tam Hoàng tử nghe xong, lành lạnh cười: "Ngươi lo lắng thừa rồi, phụ hoàng nào có để ý chút việc nhỏ này. Ở trong mắt phụ hoàng, ta có bệnh chết, chỉ sợ cũng không nghiêm trọng bằng cái hắt xì của vị ở Chung Linh cung kia."
Trong lòng thị vệ biết Tam Hoàng đang tử ám chỉ Thập tứ Hoàng tử của Lệ Phi nương nương, lại không biết nên đáp lời thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại.
Tam Hoàng tử đứng hồi lâu cũng không thấy Hoàng hậu ra trò chuyện qua cửa với hắn. Lúc hắn đang nản lòng thoái chí, chuẩn bị rời Khôn Nghi cung, hắn chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm của một nữ tử trẻ tuổi: "Tam điện hạ?"
Tam Hoàng tử quay đầu nhìn lại, thì ra người đến là An Tần - đường muội của Hoàng hậu.
Tuy rằng Hoàng hậu và An Tần là đường tỷ muội, nhưng tuổi tác chênh lệch rất lớn. Thậm chí người dì An Tần này còn nhỏ tuổi hơn chút so với Tam Hoàng tử.
Nhưng rốt cuộc bối phận của An Tần còn ở đó, Tam Hoàng tử thấy An Tần liền hành lễ với nàng ấy, An Tần cũng gật đầu đáp lễ.
"Lâu rồi không gặp Tam điện hạ. Điện hạ cũng đến thăm Hoàng hậu nương nương sao?"
Tam Hoàng tử gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Không gặp được, An Tần nương nương cũng không cần uổng phí sức lực, vẫn nên trở về đi."
An Tần "À" một tiếng, nói: "Một khi đã như vậy, ta cũng nên trở về thì hơn, Tam điện hạ có tiện về cùng đường không?"
Hiện giờ Tam Hoàng tử có phủ đệ riêng ở ngoài cung, dù có trở về cũng sẽ ra cung, sao có thể thuận đường với An Tần? Nhưng Tam Hoàng tử biết, An Tần nói như vậy chính là có chuyện muốn nói với hắn, vì thế hắn gật đầu.
Đêm qua tuyết vừa rơi một trận lớn, trong cung khác, các cung nhân đã sớm dọn dẹp, quét sạch sẽ tuyết trên đường. Cửa Khôn Nghi lại tích tụ lớp tuyết thật dày, đạp lên trên phát ra tiếng lẹp bẹp.
"Điện hạ, chúng ta đều là người nhà, ta cũng không giấu ngài." An Tần thấp giọng nói: "Tuy rằng thời gian ta tiến cung không dài, nhưng ta nghe nói không ít chuyện liên quan đến Hoàng hậu nương nương. Bọn họ đều nói Hoàng hậu nương nương bị oan uổng, là để thả Lệ Phi ra, cho nên Hoàng thượng mới bức Hoàng hậu nương nương nhận tội..."
"Bọn họ? Bọn họ là ai?" Tam Hoàng tử cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Thời điểm mẫu hậu bị hạch tội, sao không có ai đứng ra nói đỡ cho mẫu hậu?"
"Việc này..." An Tần không biết nên nói như thế nào: "Có thể là sợ chạm đến vảy ngược của Hoàng thượng."
"Quả nhiên An Tần nương nương còn chưa đủ hiểu phụ hoàng." Tam Hoàng tử lãnh đạm nói: "Lấy tính tình của phụ hoàng sẽ không có khả năng vô duyên vô cớ nhốt mẫu hậu lại. Chuyện Lục đệ năm đó, trong cung, lời đồn nổi lên bốn phía, họ đều nói Lục đệ bị mẫu hậu làm hại. Tuy ta không biết rõ, nhưng cũng biết mẫu hậu không phải người dễ dàng chịu thua. Có lẽ là Toàn Quý phi tìm được chứng cứ gì đó bất lợi cho mẫu hậu, mẫu hậu mới đành bất đắc dĩ nhận tội."
"Vậy làm sao bây giờ?" An Tần có chút nóng nảy: "Tóm lại không thể để Hoàng hậu nương nương bị giam như vậy cả đời? Ta tiến cung chính là để trợ giúp điện hạ, cứu Hoàng hậu nương nương ra!"
Tam Hoàng tử nhìn An Tần một cái, tư sắc không tồi, nhưng kém rất xa so với Lệ Phi, dù trẻ hơn vài tuổi thì có ích lợi gì đâu.
"Nếu có biện pháp, làm sao ta lại không muốn cứu mẫu hậu ra. Nhưng hiện tại, phụ hoàng còn không cho ta gặp mặt mẫu hậu, nói là sợ mẫu hậu dạy hư ta... Ta còn có thể làm gì đây?"
An Tần chép miệng, ngẩng đầu nhìn thẳng Tam Hoàng tử: "Chúng ta có thể nghĩ cách lật lại bản án cho Hoàng hậu nương nương. Nếu con đường này thật sự không đi được... Chỉ cần sau khi Hoàng thượng trăm năm, điện hạ có thể kế thừa giang sơn, đến lúc đó không phải tự nhiên có thể thả Hoàng hậu nương nương ra sao?"
Tam Hoàng tử ngẩn người, đột nhiên cười: "Sao có thể! Vốn dĩ phụ hoàng chậm chạp không chịu lập ta, lúc sau mẫu hậu lại xảy ra chuyện như vậy..."
Tam Hoàng tử không có mặt mũi nói ra là hắn đã bị người hãm hại, nhiễm bệnh hoa liễu. Về phần người hại hắn là ai, thông qua điều tra thê thiếp hậu viện, trong lòng hắn hiểu rõ.
Nếu đổi lại thời điểm Hoàng hậu không xảy ra chuyện, Tam Hoàng tử nhất định sẽ không cam lòng bỏ qua, dễ dàng buông tha cho Đại Hoàng tử.
1
Nhưng hiện tại, hắn biết chính mình không có tư cách làm loạn, chỉ có thể giả vờ đáng thương trước mặt Hoàng đế.
Lúc ấy, Hoàng đế khó xử nói cho hắn, việc này vô cùng kỳ quặc, rất có khả năng Đại Hoàng tử cũng bị người ta hãm hại. Nhưng vì hắn, Hoàng đế đã quyết định lùi phong Vương cho Đại Hoàng tử.
Lúc ấy Tam Hoàng tử thấy Đại Hoàng tử bị thương thành dáng vẻ kia, còn tưởng rằng hắn ta không còn sống được không bao lâu, nên đành nhịn xuống.
Ai ngờ Đại Hoàng tử không chỉ không chết, hiện tại còn tung tăng nhảy nhót. Chỉ cần vừa nhớ tới chuyện này, Tam Hoàng tử hận không thể thiên đao vạn quả Đại Hoàng tử.
Nhưng hắn lại không thể lộ ra chuyện mình nhiễm bệnh, chỉ có thể liều mạng che giấu, tùy thời tìm kiếm cơ hội khác trả thù Đại Hoàng tử.
An Tần thấy Tam Hoàng tử không tự tin như vậy, đưa ra chủ ý cho hắn: "Điện hạ không cần tự coi nhẹ mình, tuy Hoàng hậu nương nương bị cầm tù, nhưng nàng ấy vẫn cứ là Hoàng hậu trên danh nghĩa. Chỉ cần nàng ấy ở đây một ngày, ngài vẫn là đích tử, chính là người thừa kế sáng giá cho ngôi vị Hoàng đế. Đặc biệt là ở tình huống Hoàng thượng chưa lập Thái tử, đột nhiên từ trần..."
Tam Hoàng tử vốn đang chưa hiểu gì, nghe được một câu cuối cùng, đột nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng, kinh ngạc đến mức muốn dậm chân: "An Tần nương nương, ngươi nói bậy gì đó! Ngươi đây là muốn ta..." Hắn ép thanh âm xuống cực thấp: "Muốn ta tạo phản bức vua thoái vị sao!"
"Điện hạ đừng nóng vội, ta cũng không phải có ý này." An Tần vội nói: "Ý ta là nhìn bộ dáng Hoàng thượng hiện giờ dường như cũng không vội vã lập Thái tử. Tam điện hạ tuyệt đối đừng từ bỏ hy vọng, không gượng dậy nổi như vậy. Ngài hãy thừa dịp Hoàng thượng còn sống, tích góp thực lực càng nhiều, chờ tới một ngày kia, ngài mới càng có khả năng cạnh tranh, phải không?"
Tam Hoàng tử nghe xong, không khỏi cũng có vài phần động tâm.
Quả thật, thời điểm Hoàng đế còn sống, đúng là rất ít khả năng lập hắn làm Thái tử.
Nhưng nếu trên tay hắn có chút quyền lực, nếu tương lai Hoàng đế có mệnh hệ gì... Chưa chắc hắn không thể đặt cược một lần!
"An Tần nương nương nói cũng có lý. Chỉ là ta thân ở Lễ bộ, trên tay đến một binh cũng không có thì có thể làm gì đây?"
Dường như An Tần đã sớm nghĩ kỹ rồi, nói không cần nghĩ ngợi: "Lễ bộ thì sao, Lễ bộ cũng rất tốt. Năm nay sẽ có kỳ thi mùa xuân không phải sao? Điện hạ có thể nhân cơ hội bồi dưỡng thêm một số người nhà, như vậy tương lai ở trên triều đình sẽ có thêm người nói chuyện cho điện hạ."
Tam Hoàng tử nghe xong, đột nhiên trong lòng nhiệt huyết sôi trào.
Từ khi Hoàng hậu xảy ra chuyện, sau đó hắn lại nhiễm căn bệnh quái quỷ này, Tam Hoàng tử cảm giác chính mình như không tồn tại, cũng không khác gì người đã chết.
Nhưng lời của An Tần như ốc đảo trên sa mạc, làm Tam Hoàng tử thấy được một chút hy vọng sống.
Dù hy vọng này cực kỳ nhỏ bé, nhưng ít nhất, hắn còn có động lực và mục tiêu để sống.
Lúc trước hắn còn cảm thấy Chu gia đưa An Tần vào cung là hoàn toàn lãng phí, vô duyên vô cớ chôn vùi hạnh phúc cả đời của nữ tử này.
Nhưng hiện tại hắn không cho rằng như vậy.
Đây là Chu gia không muốn dễ dàng từ bỏ, còn muốn tiếp tục tranh đấu.
Hắn cũng không thể dễ dàng từ bỏ.
...
Mùa xuân năm Diên Hòa thứ mười tám, trong kinh thành lại cử hành thi hội, Bùi Thanh Thù liên tiếp biết được vài tin tức tốt.
Đầu tiên là thầy của Bùi Thanh Thù - Tống Nghiêu lên chức Hàn Lâm viện Hầu đọc chính ngũ phẩm, tỷ phu Dung Dạng thăng làm Hàn Lâm viện Tu soạn lục phẩm.
Thật ra Bùi Thanh Thù cảm thấy, nếu Dung Dạng không phải Phò mã, với tài năng của hắn ta, hoàn toàn có thể thăng liền mấy cấp giống Tống Nghiêu lúc trước.
Nhưng bản thân Dung Dạng có vẻ chẳng thèm để ý, bởi vì một chuyện vui lớn khác cũng đủ khiến hắn ta vui mừng cả một năm. Hai năm sau khi Lệnh Nghi và Dung Dạng thành thân, rốt cuộc Lệnh Nghi có thai.
Hiện tại Bùi Thanh Thù càng ngày càng cảm thấy vị tỷ phu này của hắn không phải người bình thường. Lúc trước Dung Dạng từng nói, trước khi Lệnh Nghi đầy mười tám tuổi, bọn họ không định sinh con. Kết quả Lệnh Nghi mới đầy mười tám không bao lâu, nói có liền có, hiệu suất này quả thực kinh người.
Nhìn mặt mày hồng hào của tỷ tỷ, trong lòng Bùi Thanh Thù thật tình cảm thấy vui mừng thay cho Lệnh Nghi.
Hắn không tự giác mà chờ mong cháu ngoại tương lai của hắn là trai hay là gái: "Con của tỷ tỷ và tỷ phu nhất định rất đẹp. Chờ tỷ tỷ sinh ra, nhất định phải cho ta biết trước tiên, ta phải tới nhìn xem."
Lệnh Nghi thẹn thùng nói: "Lúc này mới hơn ba tháng, còn lâu mới tới lúc sinh!"
Bệnh cạnh, Thục phi cười nói: "Ôi, thời gian trôi thật là nhanh, chỉ chớp mắt ta đã sắp làm ngoại tổ mẫu rồi. Già rồi, già rồi!"
Bùi Thanh Thù nói lời dễ nghe một cách quen thuộc, mở miệng nói: "Mẫu phi không già, mẫu phi trẻ trung nhất, xinh đẹp nhất."
Thục phi lắc đầu, yêu chiều cười nói: "Con nha!"
Mẫu tử ba người nói cười vui vẻ.
"Đúng rồi, vừa vặn hôm nay hai người các con đều ở đây, giúp ta nhìn vài người." Thục phi nói, dặn dò vài câu với Ngọc Bàn, rất nhanh Ngọc Bàn dẫn theo hai hàng những nữ tử trẻ tuổi tiến vào, đứng ở cửa.
Bùi Thanh Thù thấy, nghi hoặc nói: "Đây là...?"
Lệnh Nghi hoảng sợ: "Mẫu phi, không phải là người thấy con mang thai, muốn tặng người cho Dung Dạng chứ?!"
"Không phải đâu!" Thục phi nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Lệnh Nghi: "Con là Công chúa, lại không phải nữ tử tầm thường, sao có thể để Phò mã dễ dàng thu người? Đây là chọn cho lão Thất."
Bùi Thanh Thù sửng sốt: "Mẫu phi nói... Thất ca?"
Thục phi gật đầu nói: "Phải, hắn mười bốn mười lăm tuổi rồi, qua hai năm nữa cũng nên thành thân. Cũng đến lúc chọn cho hắn mấy người trong phòng, dạy hắn chuyện phòng the."
Bùi Thanh Thù ngạc nhiên, nói: "Chuyện này cũng do mẫu phi quản sao?"
"Đúng vậy, vốn nên là Hoàng hậu quản, nhưng từ năm trước, Hoàng thượng đã giao việc này cho ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...