Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Lên Full




Edit: Chang Phi

Beta: Vy Phi

Sau khi hành lễ thỉnh an Lệ Phi xong, Lục Tụ chuyển ghế đến, Bùi Thanh Thù liền ngồi xuống đối diện nói chuyện với Lệ Phi.

"Mấy năm nay, con cao lên không ít rồi." Tâm tình Lệ Phi có vẻ không tồi, lúc nói chuyện mang theo ý cười.

Bùi Thanh Thù thụ sủng nhược kinh mà nói: "Con vẫn vậy."

Tuy nói bọn họ đã lâu không gặp nhau, nhưng bởi vì hai người vẫn luôn thư từ qua lại, nên trừ bỏ lúc mới vừa gặp mặt hơi xa lạ cùng xấu hổ một chút, lúc nói đến sách làm khoảng cách giữa hai mẹ con nhanh chóng kéo gần lại.

"Thật ra ta không thích người ở bên cạnh xem thứ ta viết." Lệ Phi nhàn nhạt mà nói: "Vì bọn họ luôn dễ dàng lý giải được. Con vẫn nên cố gắng chọn những sách ta đề cử cho con xem, còn ta viết, con xem hay không xem, đều không sao cả. Nếu như xem, cũng đừng nói với ta."

Bùi Thanh Thù gật gật đầu, cường điệu nhắc đến mấy quyển sách Lệ Phi đề cử cho hắn.

Kỳ thật hiện tại thời gian biểu của Bùi Thanh Thù cũng rất bận rộn, thời gian có thể sử dụng để xem sách giải trí cũng không nhiều. Nếu không phải vì để hiểu biết Lệ Phi, e là Bùi Thanh Thù cũng sẽ không phí thời gian đi xem mấy quyển sách này.

Nhưng không thể không thừa nhận chính là phẩm vị đọc sách của Lệ Phi rất tốt. Sách nàng đề cử, một khi đọc là sẽ không muốn dừng. Cho nên Bùi Thanh Thù vẫn rất thích nói với nàng về cảm tưởng của mình.

Sau khi nói chuyện phiếm xong, Lệ Phi lại mời Bùi Thanh Thù uống trà do tự tay nàng pha. Đây vẫn là lần đầu tiên Bùi Thanh Thù nhìn thấy Lệ Phi pha trà. Không thể không thừa nhận, cho dù là nam hay nữ, nhất cử nhất động của mỹ nhân đều là cảnh đẹp ý vui.

Tình cảnh trước mắt như vậy, bỗng nhiên làm Bùi Thanh Thù nhớ tới Nhị tỷ phu của hắn, cũng chính là Dung nhị công tử lúc pha trà.


Hắn nghe Lệnh Nghi nói qua, nói là nàng thích nhất là dáng vẻ lúc pha trà của Dung Dạng. Ưu nhã mà thong dong, nhìn đẹp giống như là một bức tranh.

Nếu như hắn cũng có thể học được tay nghề như vậy thì tốt rồi. Chỉ tiếc...

Lệ Phi thấy hắn vẫn luôn chuyên chú nhìn chằm chằm vào động tác của mình, liền nghiêng đầu nhìn hắn một cái, khẽ cười nói: "Muốn học sao?"

Bùi Thanh Thù gật gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc lắc đầu: "Vẫn thôi đi, con không có thiên phú với những việc này. Lúc Lư tiên sinh vẫn ở trong kinh đã thử dạy con mấy lần. Nhưng mỗi lần con không phải đánh nghiêng chén trà, thì là nhớ sai trình tự, rất nhiều lần bị bỏng tay, làm mẫu phi tức giận đến mức không cho con học trà đạo nữa."

Bùi Thanh Thù vừa nói xong, bỗng nhiên có chút hối hận. Có phải hắn không nên gọi Thục phi là mẫu phi ở trước mặt Lệ Phi không? Giống như lúc ở trước mặt Thục phi, trước đây hầu như hắn đều không gọi Lệ Phi là mẫu phi.

Có lẽ trong tiềm thức...... Hắn vẫn xem Thục phi trở thành mẫu thân nhiều hơn một chút.

Cũng may Lệ Phi nghe xong cũng không có lộ ra vẻ để ý. Sau khi tự tay rót cho Bùi Thanh Thù một ly trà, nàng buông ấm trà, nhìn về phía Bùi Thanh Thù nói: "Gần đây trong cung xảy ra không ít việc nhỉ."

Bùi Thanh Thù hỏi: "Mẫu phi nói việc của Đại hoàng huynh sao?"

Lệ Phi gật gật đầu nói: "Phụ hoàng con đã nói với ta. Việc này quá mức phức tạp, liên lụy rất rộng, con tuyệt đối đừng để bị trộn lẫn vào đó, cách càng xa càng tốt."

Lúc Lệ Phi nói lời này, tuy trên mặt không lộ ra vẻ quan tâm như Thục phi, nhưng Bùi Thanh Thù có thể cảm giác được, nàng vẫn quan tâm đến mình.

Trong lòng Bùi Thanh Thù ấm áp, gật gật đầu nói: "Mẫu phi yên tâm, nhi tử chưa làm việc, rất ít tiếp xúc với mấy người Đại hoàng huynh, sẽ không bị liên lụy."

"Nhưng con kết giao rất gần gũi với Tứ Hoàng tử cùng Thất Hoàng tử đúng không?" Lệ Phi không chủ động đi quấy nước đục trong cung này, nhưng những việc xảy ra trong cung nàng cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả. Thậm chí có thể nói bởi vì Hoàng đế, nên nàng còn biết được nhiều hơn Bùi Thanh Thù một ít.

Sau khi nghe Lệ Phi nói lời này, đột nhiên trong lòng Bùi Thanh Thù cảm thấy hoảng hốt, hơi sợ hãi hỏi: "Tứ ca và Thất ca... Có cái gì không ổn sao?"


Lệ Phi lắc đầu nói: "Ta cũng không hiểu biết bọn họ, nhưng ta biết mẹ đẻ Tứ Hoàng tử chính là Vinh Quý phi nương nương. Năm đó lúc ta bị người hãm hại, bị Thái hậu làm chủ biếm vào lãnh cung, tuy Vinh Quý phi cũng không phải là chủ mưu, nhưng nàng cùng Toàn Quý phi hiệp trợ Hoàng hậu tra án, có lẽ là biết được ta bị người hãm hại, nhưng lại một chữ cũng không nói ra."

Bùi Thanh Thù nhớ tới Vinh Quý phi, người từ trước đến nay đối xử với hắn rất hiền lành, giống như là di mẫu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất không thoải mái. Hắn giống như tất cả những người bình thường vậy, theo bản năng không muốn tin Vinh Quý phi sẽ là "Người xấu" thấy chết mà không cứu.

Nhưng Lệ Phi nói không sai, sự thật chính là như vậy.

Hắn cứng rắn hạ quyết tâm nói: "Mẫu phi yên tâm, nhi tử sẽ nhớ rõ... Duy trì một khoảng cách nhất định với bọn họ."

Lệ Phi tiếp tục nói: "Những Hoàng tử thành niên đó, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình. Cái mà con đã thấy ở bọn họ, cũng không nhất định chính là bọn họ chân thật. Cho nên ở trong cung, vĩnh viễn đều không được tin tưởng cái mình nhìn thấy, càng không thể tin tưởng cái mình nghe được."

Tuy nói Thục phi rất yêu thương Bùi Thanh Thù, nhưng Bùi Thanh Thù cảm thấy, Thục phi vẫn xem hắn như tiểu hài tử mà đối xử, rất ít nói những lời thẳng thắn với hắn như Lệ Phi.

Bùi Thanh Thù khiêm tốn hỏi: "Vậy con nên tin tưởng cái gì đây?"

"Không tin gì cả, mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm." Lệ Phi nói xong, bỗng nhiên thở dài một hơi: "Nếu con không phải là Hoàng tử thì tốt rồi... Hoàng cung nơi này, không dễ sống."

Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy mình sống ở trong cung có vẻ mỏi mệt, nhưng trên vai hắn còn có gánh nặng như vậy, chắc chắn không thể dứt áo mà đi như Lệ Phi được.

Sau khi ra khỏi Di Thanh điện, Bùi Thanh Thù đứng ở dưới mặt trời, bỗng nhiên cảm giác có chút mù mịt.

Quả nhiên, ai cũng không thể... Tin tưởng sao?

......


Trong lúc mẫu tử Bùi Thanh Thù nói chuyện ở Duyên Phúc cung, bên trong Cẩn Nhân cung, Toàn Quý phi cũng đang nói chuyện với Nhị Hoàng tử đến thỉnh an.

Nhị Hoàng tử nằm nghiêng ở trên giường đất cắn hạt dưa, Toàn Quý phi ngồi cạnh bàn đối diện, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nhắc mãi: "Tức phụ của Lão Đại cũng sinh nhi tử rồi, lúc nào con mới chịu sinh cho ta một đứa cháu đích tôn đây?"

Nhị Hoàng tử không để trong lòng, lười nhác mà nói: "Không phải Khương thị sinh Hoàng trưởng tôn rồi sao, ngài còn thúc giục cái gì nữa chứ?"

Toàn Quý phi không vui mà nói: "Con của thiếp thất có thể so với con của đích mẫu sao?"

Nhị Hoàng tử dùng lời nói của Toàn Quý phi chặn lại miệng nàng: "Con không phải cũng là con thiếp thất sao, ngài cứ lấy ta ra so với Tam đệ làm cái gì chứ!"

Toàn Quý phi bị hắn làm cho nghẹn một chút, nhíu mày nói: "Ta làm lụng vất vả như vậy là vì ai chứ, còn không phải là vì con sao......! Con cái đồ vô tâm vô phế này, còn chọc tức ta như vậy nữa!"

Nhị Hoàng tử liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, bất đắc dĩ mà thở dài: "Mẫu phi, không phải nhi tử không nỗ lực, là cái bụng của Tô thị không biết cố gắng mà! Khương thị vào phủ sau nàng, con của người ta còn sắp bò rồi, vậy mà bụng nàng vẫn không thấy một chút động tĩnh nào. Ngài đấy, có thời gian đi dạy dỗ nhi tử, còn không bằng gọi Tô thị tiến cung, để thái y xem cho nàng một cái, nhìn xem nàng rốt cuộc là có tật xấu gì."

Toàn Quý phi nhíu mày nói: "Có thể có tật xấu gì, ta còn không biết con sao? Còn không phải chê người ta khó coi à! Nhưng con phải biết, đích tử đối với con mà nói là rất quan trọng. Nếu không nhanh chóng sinh đích trưởng tử, tương lai con sẽ gặp phải khốn cảnh như phụ hoàng con bây giờ!"

"Được được, con đã biết, đêm nay con đi phòng Tô thị là được rồi chứ gì." Nhị Hoàng tử không tình nguyện mà nói.

"Con trai ngoan, thế mới đúng chứ." Cuối cùng Toàn Quý phi cũng mỉm cười: "Đúng rồi, gần đây Đại Hoàng tử không tìm con sao?"

"Đại ca bị thương nặng như vậy, còn đang dưỡng thương ở nhà kìa, sao có thể ra tìm con chứ." Nhị Hoàng tử ngáp một cái, không mặn không nhạt mà nói: "Con đi thăm hắn hai lần."

Mắt Toàn Quý phi sáng ngời, một lòng chờ mong mà hỏi: "Thế nào, có phải hắn bị thương thân mình, không thể đi đánh giặc được nữa không?"

Nhị Hoàng tử lắc đầu: "Cũng không đến mức như vậy, chỉ là tay trái không thể cầm vật nặng mà thôi, Đại ca cũng không thuận tay trái. Cẩn thận một chút vẫn không ảnh hưởng đến xuất binh đánh giặc."

Toàn Quý phi căm hận nói: "Đám người Hồ kia đúng là không làm được việc, đã nói là bắn cánh tay phải, kết quả hắn không chỉ trước sau không phân biệt được, ngay cả trái phải cũng không biết, đúng là......! Haiz, nghĩ tới cái này ta liền thấy tức!"
1

"Ngài cũng đừng quá tức giận, ta lại cảm thấy như vậy vừa khéo." Nhị Hoàng tử hơi hơi mỉm cười, "Nghe Đại ca nói, phụ hoàng đã nghi ngờ hắn, hoài nghi Đại ca cố ý trúng mũi tên để diễn khổ nhục kế. Nếu là bị thương cánh tay phải, vậy bị thương quá nghiêm trọng, phụ hoàng chỉ sẽ đau lòng Đại ca nhiều hơn, chứ không phải là hoài nghi hắn."


Toàn Quý phi gật gật đầu nói: "Con nói cũng có đạo lý. Nói đến hoài nghi... Chuyện của hai nữ nhân kia, liệu Đại Hoàng tử có hoài nghi đến trên đầu con hay không?"

"Chắc là không đâu, với cái trí nhớ kia của Đại ca, chỉ sợ đã sớm quên là ta nhờ người giới thiệu mỹ nhân cho hắn rồi."

Toàn Quý phi lại hỏi: "Vậy con không để lộ dấu vết ở trước mặt hắn chứ? Hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, cùng nhau lớn lên, ta sợ con không đành lòng, sẽ nói bậy..."

Nhị Hoàng tử lắc đầu nói: "Không đâu. Mẫu phi ngài đã quên vì sao lúc trước con muốn chỉnh hắn như vậy sao?"

"Sao lại quên được chứ? Ta cũng không phải cái loại không có đầu óc như Bùi Thanh Đức." Toàn Quý phi cười cười nói: "Lúc trước con cùng lão Tam, vì một cung nữ mà gây nhau đến không vui. Tuy mặt ngoài Đại Hoàng tử hướng về con, nhưng sau lưng lại vơ vét mỹ nhân cho lão Tam, muốn hòa hoãn quan hệ của hắn cùng lão Tam... Con cảm thấy hắn hai mặt, cho nên chúng ta mới đưa ra kế trong kế, nghĩ ra một chiêu như vậy."

Kỳ thật ban đầu, Nhị Hoàng tử định trực tiếp đưa hai nữ nhân cho Đại Hoàng tử, làm hỏng thân mình Đại Hoàng tử. Nhưng sau khi Toàn Quý phi nghe được tính toán của nhi tử, tất nhiên không thể để hắn làm việc lỗ mãng như vậy.

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mẫu tử hai người đưa ra cái kế một hòn đá ném hai con chim này. Cách này vừa có thể làm hỏng tiền đồ của Tam Hoàng tử, lại có thể hãm hại Đại Hoàng tử tội bất nghĩa, có thể nói là đẹp cả đôi đường.

Sở dĩ tạm thời giữ kín không nói ra, là bởi vì Toàn Quý phi định giữ lại Tam Hoàng tử để làm bia ngắm, để hắn tiếp tục đấu với mẫu tử Đại Hoàng tử. Nếu không chờ thanh danh Tam hoàng tử hoàn toàn hỏng, mẫu tử Toàn Quý phi cùng mẫu tử Kính Phi không thể không đứng ở phía đối lập nhau.

Mẫu tử Toàn Quý phi đang đợi Đại Hoàng tử cùng Tam Hoàng tử đấu với nhau đến lưỡng bại câu thương, sau đó bọn họ lại ngồi làm ngư ông đắc lợi...

Cho đến bây giờ, kế hoạch của bọn họ vẫn diễn ra rất thuận lợi, không xuất hiện bất cứ đường rẽ nào.

Nghĩ đến đây, Toàn Quý phi lại càng thêm cảm thấy cưới người con dâu này rất có giá trị.

"Gia tộc Tô thị rất quan trọng với con và ta, đừng để chuyện nhỏ làm hỏng việc lớn. Làm Tô thị đau lòng không quan trọng, sợ nhất chính là làm phụ huynh thất vọng."

Toàn Quý phi ngàn dặn dò, vạn dặn dò, Nhị Hoàng tử rơi vào đường cùng chỉ có thể đồng ý.

"Nhưng mà, tuy nói hiện tại lão Đại cùng lão Tam đều không gây ra được sóng gió gì, nhưng lão Tứ kia...... Chỉ sợ cũng không phải là đèn cạn dầu." Toàn Quý phi không phải không có sầu lo mà nói: "Con đừng nhìn mặt ngoài người Dung gia vân đạm phong khinh như vậy, nhưng nguy hiểm nhất chính là người nhà bọn họ!"

Trước không nói đến Vinh Quý phi, chỉ nói Dung Dạng nhà bọn họ. Lúc trước bọn họ rải lời đồn khắp nơi, nói cái danh thám hoa của Dung nhị công tử là dựa vào Công chúa mà có được, bởi vì Dung Dạng tự biết thân phận mẫn cảm, nhìn như vì tránh tị hiềm, nên không làm cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận