Edit: Huyền Thục nghi
Beta: Rine Hiền phi
Hiện tại việc học của các Hoàng tử rất bận rộn cho nên vào thời gian đi học thường ngày, nhiều lắm Bùi Thanh Thù cũng chỉ thỉnh thoảng ăn một bữa cơm với Thất Hoàng tử, có rất ít cơ hội ở riêng với Tứ Hoàng tử. Thế nhưng vào mỗi ngày nghỉ, ba huynh đệ bọn họ vẫn luôn tụ tập lại một chỗ, học vẽ tranh cùng với Tô tiên sinh – người dạy tài nghệ cho Tứ Hoàng tử trước kia.
Bởi vì phụ thân kiếp trước của Bùi Thanh Thù là hoạ sư nên khả năng vẽ của hắn cũng không tồi. Lúc trước khi Lư Duy còn ở đây, nếu bọn họ luyện đàn mệt thì sẽ cùng nhau vẽ tranh, vì vậy chuyện vẽ tranh này, trước giờ Bùi Thanh Thù không hề bỏ bê, chỉ là không tốn nhiều thời gian và sức lực vào nó mà thôi.
Sau khi Tô tiên sinh biết Bùi Thanh Thù là đệ tử của Lư Duy, ánh mắt nhìn hắn không còn giống như lúc ban đầu.
"Khó trách Thập nhị điện hạ ở tuổi này đã có trình độ như vậy, thiên phú là thứ quan trọng nhưng công lao giảng dạy của Lư tiên sinh cũng không thể không kể đến."
Đừng nhìn thấy trước mặt Bùi Thanh Thù, Lư Duy luôn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, khi ở cùng những người không thân thiết, Lư Duy luôn là một đại tài tử danh vọng cao, lại không ham mê danh lợi.
Bùi Thanh Thù là đệ tử đầu tiên cũng là duy nhất của hắn, xem như được hưởng lây hào quang, người khác có thể nhìn vào thân phận này của Bùi Thanh Thù mà xem trọng hắn hơn một chút.
Mỗi buổi Tô tiên sinh sẽ dạy bọn họ một canh giờ, sau một canh giờ, Bùi Thanh Thù sẽ ở lại ăn cùng Tứ Hoàng tử một bữa cơm. Thời gian lúc ban đầu, Dung Nhị công tử và Tả Tam công tử cũng có ghé đến hai lần nhưng hơn một tháng gần đây, cả hai người đều không hề xuất hiện nữa.
Bùi Thanh Thù nhớ đến ngày hôm qua nhìn thấy Lệnh Nghi mỏi mắt chờ mong nên hỏi giúp nàng một câu: "Sao gần đây không thấy Dung Nhị công tử đâu vậy?"
Tứ Hoàng tử nhàn nhạt trả lời: "Kỳ thi mùa xuân sắp đến, biểu ca còn phải ôn tập."
Bùi Thanh Thù gật gật đầu hiểu rõ: "Đúng vậy, đúng vậy."
Thất Hoàng tử nghe bọn họ khơi lên đề tài này, cũng thuận miệng hỏi một câu: "Thế còn Tả Tam ca sao cũng không đến? Huynh ấy còn chưa có trúng cử đâu."
Tứ Hoàng tử dừng một chút mới nói: "Gần đây nhà bọn họ đang chuẩn bị hỉ sự."
"A a a, ta biết rồi." Thất Hoàng tử bừng tỉnh: "Là tỷ tỷ của huynh ấy với Đại biểu ca nhà Hoài Dương cô cô đúng không? Cũng đúng nha, năm nay Đại biểu ca đã..." Thất Hoàng tử xoè bàn tay đếm đếm, sau đó vươn cả hai bàn tay ra: "Tuổi mụ đã hai mươi rồi, cũng nên thành thân."
Bùi Thanh Thù không muốn chạm đến chuyện đau lòng của Tứ Hoàng tử, nghe Thất Hoàng tử nhắc đến Tống Đại công tử, vội vàng dời đề tài, nói đến chuyện mấy ngày sau bọn họ phải thi quý.
Thất Hoàng tử vừa nghe đến hai chữ thi cử đã cảm thấy đau đầu nên rất nhanh đã vứt hết Tống Đại biểu ca, Nhị biểu ca gì đó ra sau đầu.
"Tứ ca, Thập nhị đệ, hai người nói xem, mỗi ngày ta đều ở cùng với các người nhưng sao thành tích thi cử lại chênh lệch lớn đến như vậy?" Vẻ mặt Thất Hoàng tử đau khổ: "Ông trời thật là không công bằng!"
Tứ Hoàng tử liếc hắn một cái: "Liên quan gì đến ông trời, không phải do đệ không bỏ công đọc sách à? Nhìn xem Thập nhị đệ đi, người ta tuổi nhỏ hơn đệ nhưng học tập lại giỏi hơn rất nhiều. Kỳ thi này nếu đệ vẫn lại "lót đáy", vậy đệ sẽ được xếp vào "Bảng bêu danh", bị người khác chê cười trong ba tháng."
"Ai lót đáy chứ!" Thất Hoàng tử không phục: "Hai lần thi trước, lão Thập mới là người đứng cuối đấy! Đệ giỏi hơn hắn nhiều."
Nói đến Thập Hoàng tử, Bùi Thanh Thù nhịn không được cười: "Đệ nghe nói, gần đây Thập ca đi tìm Thập tam đệ chơi, thật là đúng với câu nói trước kia của Tứ ca..."
Vẻ mặt Tứ Hoàng tử không chút ý cười: "Thập đệ này nhìn thì như tuỳ tiện nhưng chưa chắc đã không có tâm cơ. Năm trước hắn đi khắp nơi nói Lục đệ sắp trở thành Thái tử, khiến Lục đệ bị kẻ gian hãm hại, đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ. Cho nên lúc các đệ ở cùng với hắn, tuyệt đối đừng bởi vì thoạt nhìn Thập đệ là người không có tâm cơ mà lơ là cảnh giác với hắn."
"Tứ ca nói chí phải." Bùi Thanh Thù gật đầu tán đồng: "Nếu Thập ca thật sự là loại người bên ngoài giả vờ ngu ngốc vô hại, sau lưng lại chơi xấu người khác, vậy thì hắn càng đáng sợ hơn nhiều so với Tam ca nghĩ cái gì cũng đều viết trên mặt."
Nói đến Tam Hoàng tử, từ khi Hoàng hậu xảy ra chuyện, Bùi Thanh Thù rất ít khi nhìn thấy hắn ở trong cung. Nghe Thất Hoàng tử nói, hiện tại Bát Hoàng tử đã không còn làm cái đuôi của Tam Hoàng tử. Nhưng chuyện của Tam Hoàng tử thì vẫn là Bát Hoàng tử biết nhiều nhất cho nên Thất Hoàng tử cũng biết được không ít.
"Rõ ràng Lục đệ chính là bị Hoàng hậu hại chết, cũng không biết phụ hoàng suy nghĩ cái gì, hiện tại vẫn không chịu phế Hoàng hậu." Thất Hoàng tử vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Bây giờ thì hay rồi, Tam ca vẫn là con vợ cả, các ngươi nói xem có xấu hổ hay không? Khiến cho đệ đệ ngốc kia của ta cũng không biết nên làm gì cho phải?"
Bùi Thanh Thù không tiện phân tích sự việc, khuyên bảo Bát Hoàng tử đừng làm việc vô nghĩa nên chỉ có thể tiếp tục giữ im lặng.
Thất Hoàng tử tiếp tục nói: "Lão Bát nói tâm trạng Tam Hoàng huynh vẫn luôn không tốt, sức khoẻ cũng không còn được như xưa. Trước kia Tam ca rất thích ra ngoài dạo chơi, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng lão Bát xuất cung. Hiện tại thì sao, ngoại trừ lúc đi làm việc, tất cả thời gian còn lại Tam ca đều ngây ngốc ở nhà, không đi bất kì nơi nào, an phận đến đáng sợ, ngay cả lão Bát cũng không thể nào gặp được huynh ấy."
Nhớ đến lúc trước, khi nâng Tam Hoàng tử dậy ở Từ An cung, phát hiện trên cổ hắn có vết hồng, Tứ Hoàng tử uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Có thể là sau khi Hoàng hậu bị giam lỏng, Tam Hoàng huynh bị kích thích nên đổi tính, trở nên an phận thủ thường."
"Đệ cảm thấy không giống, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc." Thất Hoàng tử ghé sát vào bọn họ, hạ giọng nói: "Hay là chờ trở về đệ tìm lão Bát hỏi thăm một chút?"
Bùi Thanh Thù cảm thấy làm vậy hình như không được tốt lắm, giống như Bát Hoàng tử trở thành mật thám bọn họ đưa đến bên cạnh Tam Hoàng tử vậy.
Tứ Hoàng tử cũng nói: "Không cần, lòng dạ Bát đệ cũng không sâu xa bao nhiêu, lỡ để người có tâm nhận thấy khác thường, ngược lại càng không ổn. Về sau hắn nói cái gì, đệ nghe là được, không cần hỏi nhiều."
"Vâng." Thất Hoàng tử nghe lời đồng ý.
---
Trước khi kỳ thi mùa xuân đến, nhóm Bùi Thanh Thù nghênh đón kỳ thi thứ ba của năm nay, cũng là lần thi quý đầu tiên.
Vì kỳ thi này, Bùi Thanh Thù đã tốn công ôn mất một khoảng thời gian dài. Cần cù không phụ lòng người, thành tích Toán học của hắn vẫn ổn định, xếp thứ hai như cũ. Luật học lại có tiến bộ hơn, đồng hạng ba với Thập nhất Hoàng tử.
Duy chỉ có một điểm đáng tiếc chính là thành tích môn Tứ Thư Ngũ Kinh vẫn như cũ, xếp hạng sau Ngũ Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù cảm thấy đầu óc của mình cũng không phải ngốc hơn Ngũ Hoàng tử quá nhiều, chỉ là thời gian học tập không dài bằng người ta, trong một chốc khó mà đuổi kịp.
Tứ Hoàng tử nhìn ra hắn có chút xuống tinh thần, cũng không an ủi hắn, chỉ bắt Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử đến Tu Trúc quán, một lần nữa bổ túc bài học cho hai người bọn họ.
Không biết Cửu Hoàng tử làm sao cũng nghe được tin tức này, vào thời gian học võ, hắn nhân lúc nghỉ ngơi hỏi Bùi Thanh Thù sau này lúc học bù có thể dẫn hắn theo cùng hay không?
Bùi Thanh Thù có chút ngạc nhiên nhìn hắn nói: "Cửu ca, huynh học tập tốt như vậy, còn cần học bổ túc ư?"
Cửu Hoàng tử thở dài, vẻ mặt tự trách: "Không lừa dối đệ, từ khi Lục ca đi, một khoảng thời gian dài ta không thể chuyên tâm đọc sách, trong đầu lúc nào cũng là giọng nói và dáng vẻ nụ cười của Lục ca..."
Bùi Thanh Thù nghe xong, đồng cảm gật gật đầu: "Cửu ca, ta có thể hiểu được tâm trạng của huynh. Tuy rằng thời gian ta và Lục ca tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, nhưng trong nội tâm cũng rất bội phục huynh ấy. Hiện tại khi nhớ đến huynh ấy, ta còn cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Quan hệ giữa huynh với huynh ấy gần gũi như vậy, khó chịu cũng là chuyện đương nhiên."
Cửu Hoàng tử nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, thiếu chút nữa lại rơi lệ: "Thập nhị đệ, cảm ơn đệ đã nói như vậy, cảm ơn đệ còn nhớ đến Lục ca. Lục ca đi rồi, mọi người giống như đã quên đi huynh ấy vậy, mỗi ngày bọn họ trải qua vẫn như trước nhưng ta lại không thể chấp nhận được. Ta không chấp nhận được chuyện Lục ca chết, cũng không chấp nhận được một người như huynh ấy lại bị người đời quên lãng..."
Bùi Thanh Thù vỗ vỗ vai hắn trấn an: "Ai nói người đời quên huynh ấy? Không phải phụ hoàng đã truy phong huynh ấy làm Thân vương rồi ư? Huynh ấy chính là Hoàng tử đầu tiên trong số chúng ta được phong vương đó."
"Người cũng đã không còn nữa, truy phong thì có ý nghĩa gì đâu..." Cửu Hoàng tử cười khổ một chút: "Không nói chuyện này nữa. Ta nói thật cho Thập nhị đệ biết, lúc Lục ca còn sống, huynh ấy có nói với ta rằng đệ làm người không tệ, là người có thể kết giao. Lúc ấy ta còn không nghe lọt tai nhưng hai tháng này luyện võ cùng đệ, ta mới phát hiện thật đúng là đệ không tệ. Tuy rằng công phu kém nhưng vẫn luôn chịu khó học hỏi, ngoại trừ có chút ẻo lả ra thì những mặt khác đều khá tốt."
Bùi Thanh Thù có chút không nói nên lời: "... Cửu ca, đây là huynh đang khen ta à?"
"Đúng vậy, ngoại trừ Lục ca ra, ta không dễ dàng khen người khác đâu." Cửu Hoàng tử bày ra dáng vẻ "Ta khích lệ đệ như vậy, đệ phải thật vui vẻ!"
Bùi Thanh Thù không còn cách nào khác, chỉ biết phối hợp cười cười: "Đa tạ Cửu ca."
"Vậy còn chuyện học bổ túc, đệ đồng ý chứ?" Cửu Hoàng tử truy vấn.
"A, chuyện này..." Bùi Thanh Thù ngượng ngùng: "Xin lỗi Cửu ca, ta phải thương lượng với Tứ ca một chút. Thật ra Tứ ca cũng rất bận, chỉ có thể cách hai ngày dạy ta một lần."
"Như vậy cũng đã đủ rồi. Kỳ thật tài học của Tứ ca cũng không tồi, Lục ca không còn nữa, huynh ấy chính là người tốt nhất trong số huynh đệ chúng ta, cho nên ta mới muốn..." Cửu Hoàng tử cũng có chút ngượng ngùng: "Có thể đi theo Tứ ca học được một chút kiến thức."
Bùi Thanh Thù gật đầu: "Huynh yên tâm, quay về ta sẽ nói chuyện với Tứ ca."
"Vậy đa tạ Thập nhị đệ."
Chuyện của Cửu Hoàng tử, Bùi Thanh Thù không hề chậm trễ, trở về lập tức đến Tu Trúc quán nói với Tứ Hoàng tử.
Sau khi Tứ Hoàng tử nghe xong, nhướng mày có chút ngạc nhiên. Hắn trầm mặc một hồi lâu, vào lúc Bùi Thanh Thù cho rằng hắn sẽ không đồng ý thì Tứ Hoàng tử đột nhiên mở miệng, hỏi Thất Hoàng tử đang ngồi ngáp bên cạnh: "Việc này đệ thấy như thế nào?"
"Hả?" Thất Hoàng tử như người vừa trong cõi mộng bước ra, ngây ngốc nhìn bọn họ hỏi: "Lão Cửu muốn làm gì?"
Bùi Thanh Thù liếc mắt nhìn vị ca ca hồ đồ này một cái, bất đắc dĩ nói: "Vào buổi tối mỗi ba ngày, học bổ túc cùng chúng ta một canh giờ."
"À!" Thất Hoàng tử lại ngáp một cái: "Cũng được, ta không có ý kiến gì nhưng mà hắn cũng không thể nhờ vả Tứ ca không công như vậy, khi đến phải tặng chút quà nhập học cho Tứ ca mới được."
Tứ Hoàng tử mặt không cảm xúc nhìn Thất Hoàng tử nói: "Vậy sao đệ lại không tặng?"
Thất Hoàng tử dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, ngượng ngùng cười: "Ta chỉ có chút tiền tiêu vặt hàng tháng, mỗi tháng đều xài đến không còn một đồng, còn phải thường xuyên đến chỗ Thập nhị đệ mượn tiền... Hơ hơ, nhưng mà Tứ ca này, huynh muốn ta tặng cho huynh cái gì đây? Lúc trước ta tặng gà trống với dế cho huynh, huynh đều không cần mà."
Tứ Hoàng tử hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn: "Đệ vẫn nên tiếp tục ngáp đi."
Thất Hoàng tử khó có khi nghe lời, ngay sau đó lại ngáp một cái thật to, khiến Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy mình bị lây bệnh mệt mỏi.
Tứ Hoàng tử quay đầu nhìn về phía Bùi Thanh Thù: "Thập nhị đệ, làm phiền đệ chuyển lời đến Cửu đệ, đệ ấy muốn đến cũng được nhưng mà không thể đến chỗ của ta, phải đến chỗ của đệ tập hợp."
Bùi Thanh Thù khó hiểu nói: "Vì sao vậy?"
"Nếu chỉ có ba người chúng ta thì không sao, người trong cung đều biết ba chúng ta thân thiết với nhau. Còn lão Cửu..." Tứ Hoàng tử dừng một chút, giải thích: "Mặc kệ nói như thế nào, mấy năm nay trong cung ngoài cung vẫn luôn có tiếng gió thúc giục phụ hoàng lập Thái tử. Tuy nói rằng trên ta còn có mấy vị hoàng huynh nhưng dù sao ta cũng là Hoàng tử lớn tuổi nhất còn ở trong cung. Nếu lão Cửu thường xuyên lui tới tẩm cung của ta, chỉ sợ bên ngoài sẽ truyền tin đồn nhảm nhí, nói ta nơi nơi mua chuộc lòng người. Vẫn nên đến chỗ của đệ an toàn hơn."
Bùi Thanh Thù không có ý kiến gì: "Quyết định như vậy đi."
Chờ thêm một thời gian về sau Bùi Thanh Thù mới hậu tri hậu giác[1] phát hiện ra, Lục Hoàng tử đi rồi, tuy rằng Cửu Hoàng tử vẫn chưa phải thành viên chính thức trong tiểu đoàn thể của Bùi Thanh Thù nhưng trong mắt người ngoài, cũng coi như đã trở thành người của bọn họ rồi.
[1] Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.
Mỗi ngày Cửu Hoàng tử học võ cùng Bùi Thanh Thù thì không nói đi, thế nhưng còn thường xuyên lui đến Cảnh Hành hiên học bù. Hơn nữa mẫu thân thân sinh của Cửu Hoàng tử là Khánh Tần, nàng lại ở tại Bảo Từ cung của Vinh Quý phi.
Quan hệ dây mơ rễ má như thế đã đủ để người khác lợi dụng, đặc biệt là người miệng rộng như lão Thập, lập tức quy chụp Cửu Hoàng tử vào bên trận doanh của nhóm Bùi Thanh Thù.
Ngược lại Bùi Thanh Thù cảm thấy không sao cả. Tuy rằng tính cách Cửu Hoàng tử có hơi xúc động, cậy tài khinh người nhưng chỉ cần là người có tài học thật sự, hắn sẽ toàn tâm toàn ý kính nể. Từ bản chất mà nói, Cửu Hoàng tử cũng không phải là người xấu, chẳng qua là tính tình có chút cực đoan mà thôi. Chỉ cần không để Cửu Hoàng tử biết quá nhiều bí mật của bọn họ thì chung đụng hàng ngày cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Sau khi qua kỳ thi quý không lâu, kỳ thi mùa xuân mà tất cả thư sinh trong thiên hạ chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng đến. So với tiền triều mà nói, thời gian Duyên Hoà triều cử hành kỳ thi mùa xuân tương đối có tính người hơn, từ tháng hai chuyển thành tháng ba. Lúc này, thời tiết trong kinh thành đã tương đối ấm áp, các thí sinh cũng không cần mặc y phục mỏng manh trong ngày đông lạnh giá để tham gia khoa cử.
Tên chính thức của kỳ thi mùa xuân là thi Hội, bởi vì được cử hành vào mùa xuân cho nên đã quen gọi là kỳ thi mùa xuân.
Người đậu thi Hội sẽ trở thành "Cống sĩ." Sau một tháng đậu Cống sĩ sẽ phải tham gia thi vòng hai, thi Đình. Suốt một đường vượt ải chém tướng mới có thể trở thành Tiến sĩ.
Từ trước đến nay tổ chức khoa cử đều do Lễ bộ chủ trì. Bởi vì hơn một năm nay, Tam Hoàng tử đều làm việc ở Lễ bộ cho nên trong kỳ thi Hội năm nay, Hoàng đế triệu Tam Hoàng tử vào cung, để hắn giảng cho các đệ đệ về chế độ và quy trình thi khoa cử của Đại Tề.
Kỳ thật Bùi Thanh Thù không rõ tại sao Hoàng đế lại phải làm như vậy. Trước kia, khi Hoàng hậu tốt đẹp cũng không thấy Hoàng đế cố tình bồi dưỡng Tam Hoàng tử như thế. Lúc này Hoàng hậu đã rơi đài, Hoàng đế lại cho Tam Hoàng tử cơ hội thể hiện, thật là khiến người khác khó hiểu.
Lúc này Bùi Thanh Thù vừa nhìn thấy Tam Hoàng tử đã phát hiện hắn không giống với trước đây. Tam Hoàng tử của lúc trước có nét giống với Hoàng đế trước khi giảm béo, dáng người thiên về béo. Nhưng Tam Hoàng tử của hiện tại, không chỉ gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn còn già hơn vài tuổi so với tuổi thật, thậm chí còn muốn lớn tuổi hơn so với Đại Hoàng tử.
Càng quan trọng hơn là thần thái trong mắt Tam Hoàng tử, còn có khí chất từ trên người hắn phát ra cũng khác so với trước kia.
Tam Hoàng tử trong quá khứ kiêu ngạo, tự phụ nhưng Tam Hoàng tử của hiện tại lại hơi hơi khom lưng, vẻ mặt u sầu, giống như hận không thể thu mình lại thành một cục trong góc.
Quả nhiên... chuyện của Hoàng hậu ảnh hướng đến hắn rất lớn.
Nhưng mà Bùi Thanh Thù phát hiện, sau khi Tam Hoàng tử xuất cung, thật đúng là học được không ít kiến thức ở Lễ bộ. Vào lúc giảng giải chế độ khoa cử cho bọn hắn, lời nói trật tự rõ ràng, không có một câu dư thừa vô nghĩa nào.
Sau khi nói xong, bọn người Bùi Thanh Thù nghe đều hiểu rõ nhưng vẻ mặt Tam Hoàng tử lại không có chút đắc ý nào, nhắc nhở bọn họ một câu chăm chỉ đọc nhiều sách rồi rời đi, khiêm tốn hạ thấp giống như đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy.
Thật là khiến người ta khó hiểu.
Bữa trưa Bùi Thanh Thù ăn quá no, sau khi nằm xuống lại không ngủ được, thấy thời tiết hôm nay cũng không tệ nên đi dạo khắp nơi trong Khánh Ninh cung.
Khi đi ngang qua sân của Lục Hoàng tử, Bùi Thanh Thù không nhịn được đau lòng.
Cách vách là viện của Thất Hoàng tử, hoa lê nở bay lả tả. Cánh hoa trắng như tuyết lướt qua tường vây, bay đến đầu tường ở viện của Lục Hoàng tử. Chỉ tiếc rằng cảnh đẹp này, Lục Hoàng tử lại không thể nhìn thấy.
Bùi Thanh Thù thở dài một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi ngang sân của Tam Hoàng tử, Bùi Thanh Thù kinh ngạc phát hiện hình như bên trong đang có người nói chuyện.
Hắn vốn tưởng rằng là những cung nhân được ở lại chỗ này đang nói chuyện phiếm nên cũng không để ý, ai ngờ nam nhân kia mở miệng, tiếng nói này Bùi Thanh Thù lại đặc biệt cảm thấy quen tai.
Hắn theo bản năng núp vào chỗ kín.
Loại chuyện rình nghe góc tường như thế này, đa số người trong cung đều có kinh nghiệm. Tiểu Đức Tử thấy động tác của hắn, thông minh vội vàng trốn phía sau Bùi Thanh Thù, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng nhanh, không hề phát ra chút tiếng động nhỏ nào.
"Mẹ nó, ta đã sắp trở thành người mù rồi, vì thuộc lòng một cái bản thảo nát như vậy mà phải học suốt mười ngày. Chung Thái y, ta cầu xin ngươi, ngươi nói cho ta biết đi, rốt cuộc là ta mắc bệnh gì?"
Vừa nghe ở khoảng cách gần hơn, Bùi Thanh Thù nhận ra, đây là giọng nói của Tam Hoàng tử. Đương nhiên, đây là giọng nói vốn có của Tam Hoàng tử chứ không phải là giọng điệu âm u của hắn khi giảng bài ở Trường Hoa điện hôm nay.
Chung Thái y trấn định nói: "Sao Tam điện hạ phải làm khó vi thần như vậy, không phải Lý Thái y đã nói rồi ư, điện hạ chỉ là mắc phải bệnh ngoài da mà thôi, dốc lòng điều dưỡng sẽ tốt lên ngay."
"Cái rắm!" Tam Hoàng tử nổi cơn: "Ta đã tìm đại phu ngoài cung xem, hắn nói bệnh ta mắc phải chính là hoa liễu. Cả người sẽ nổi ban đỏ trong thời gian dài, hai mắt cũng dần dần không thấy rõ, thân thể còn không nghe ta điều khiển. Hôm nay ta đến chính là muốn hỏi ngươi, bệnh này của ta có phải xuất hiện vào năm trước, khi ta ngất xỉu ở Từ An cung hay không? Nếu ngươi đã phát hiện từ sớm, vậy sao ngươi không nói cho ta biết, còn không cho ta nói với Lý Thái y chuyện ngươi đã từng xem bệnh cho ta?"
Trong lòng Chung Thái y kinh ngạc, trầm giọng hỏi: "Điện hạ đã hỏi qua Lý Thái y rồi ư?"
"Đã hỏi rồi, hắn nói những đại phu ngoài cung kia đều là lang băm, còn nói ta bị bọn họ lừa." Tam Hoàng tử gấp đến độ quên cả cơn giận: "Chung Thái y, xin ngươi thương xót, ngươi hãy nói cho ta biết đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Một năm này, chuyện ngươi bảo ta chú ý, ta đều đã vô cùng chú ý nhưng bệnh này vẫn không thấy có chuyển biến tốt hơn."
Chung Thái y bất đắc dĩ nói: "Điện hạ vẫn nên đi hỏi Hoàng thượng đi. Chỉ cần ngài nói những lời vừa nói với ta ngày hôm nay cho Hoàng thượng nghe, Hoàng thượng sẽ giải thích rõ ràng cho ngài."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...